Chương 6.2: Bị bạn học ngửi thấy mùi sữa

Cuối tuần này lớp chuyên bắt đầu vào chương trình huấn luyện đặc biệt, nguyên cả ngày thứ bảy đều phải học bù.

Tiêu Bạch lên giường thử lại phương pháp lúc trước một lần, sau đó lén chạy đến tầng lầu mà Cố Minh Hãn đang học bổ túc.

Tiêu Bạch lén chạy đến phòng học, nhanh chóng lẻn vào cửa sau, ép sát tường chậm rãi lò mò đi đến chỗ cửa sổ, ai dè xui xẻ sao đó, chỗ Cố Minh Hãn ngồi lại vừa lúc ở ngay bên cánh cửa sổ đó. Vừa nhìn thấy mặt nghiêng của đối phương, Tiêu Bạch liền sợ tới mức lập tức rụt đầu về.

Hẳn là không nhìn thấy mình đâu nhỉ? Cậu ở trên hành lang hít sâu một hơi, trong đầu có hai người đang đánh nhau, một người kêu cậu không cần nhờ đối phương giúp nữa, một người khác lý trí nói với cậu, chỉ có Cố Minh Hãn đáng tin và có thể giúp được mình.

Hai âm thanh xô đẩy đấu nhau trong đầu cậu, lúc này chuông tan học đột nhiên vang lên, trong phòng học bắt đầu trở nên ồn ào.

Chờ đến lúc cậu nghe thấy có người kêu tên Cố Minh Hãn mới phản ứng lại, nhanh chóng nhìn về phía cửa sổ, phát hiện đối phương chuẩn bị đi ra.

Hiện tại nếu đi đến chỗ cầu thang chắc chắn sẽ bị nhìn thấy, cậu vội vàng chạy đến Wc cách đó không xa, trốn vô một phòng trống trong đó.

Bên ngoài có người đang bàn tán, "Ê mày có ngửi thấy mùi sữa không?"

“Không có.”

“Thật sự có, mày ngửi lại thử đi.”

"Mày bệnh hả, ai đâu tự nhiên mà đi ngửi mùi trong WC."

Tiêu Bạch bối rối ngồi trong WC, nghe vậy lập tức che ngực lại, nhưng cậu che thế nào cũng không thể che lại mùi sữa đã tràn ra.

Chỗ học bổ túc không phải khu dạy học thông thường, WC nam chỉ có 3 phòng, Tiêu Bạch chiếm 1 phòng trong đó vẫn mãi không chịu ra, làm mấy người đang xếp hàng bên ngoài vô cùng bất mãn, gõ cửa nhắc nhở cậu vài lần, "Bạn gì ơi xong chưa vậy?"

Cậu chịu không nổi áp lực đành giải thích: "Xin lỗi, xin lỗi, bụng quá đau."

Tiêu Bạch ngồi bên trong nghe người bên ngoài oán giận, nhưng vẫn không chịu ra, nghỉ giữa giờ 10 phút lúc này trở nên dài đằng đẵng.

Lúc chuông vào học vang lên cậu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nghe tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ngoài cửa dần dần đi xa, đến tận lúc từ bên kia phòng học truyền đến tiếng micro của giáo viên, cậu mới dám đẩy cửa bước ra.

Suốt quá trình đều cúi gằm đi nhanh, không cẩn thận liền đυ.ng trúng một chỗ gì đó rất rắn chắc.

Đυ.ng trúng người.

Còn chưa kịp xin lỗi thì cậu đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ đỉnh đầu truyền đến, "Cậu đến đây làm gì?"

Đây là câu đầu tiên Cố Minh Hãn nói với cậu sau hai tuần chiến tranh lạnh, quả thực không hề có một chút độ ấm nào.

Sống lưng Tiêu Bạch cứng đờ, cũng không ngẩng đầu lên, không muốn nhìn ảnh, chỉ nhỏ giọng lầm bầm: "Liên quan gì tới cậu."

Cậu nói rất nhỏ, không muốn cho đối phương nghe thấy, nhưng WC lại tự mang hiệu quả khuếch đại âm thanh.

"Tớ đâu có quản nổi Tiêu thiếu gia." Cố Minh Hãn châm chọc trả lời, Tiêu Bạch nghe xong trong lòng chua xót, hụt hẫng, đột nhiên cậu ngẩng đầu lên đối diện với anh.

Cậu không thích Cố Minh Hãn như vậy, lạnh mặt với cậu, nói chuyện cũng không có độ ấm.

Cố Minh Hãn chạm mắt với cậu trong giây lát, như thể không định ở lại lâu, anh xoay người muốn rời đi, bước chân lại đột ngột bị một lực kéo trên tay giữ lại.

Tiêu Bạch tay nhanh hơn não giữ chặt đối phương, không muốn để anh đi.

Cố Minh Hãn quay đầu, tầm mắt dừng trên chỗ cổ tay đang bị Tiêu Bạch siết chặt, sắc mặt lạnh nhạt, không nhanh không chậm nói: "Tớ phải về lớp học."

Căng thẳng như một cơn sóng thần bao phủ đỉnh đầu Tiêu Bạch, lòng cậu rối bời, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, "Tớ… Tớ tớ…"

Cố Minh Hãn nhíu mày nhìn cậu, giọng nói trầm thấp mà nhẹ nhàng, "Cậu muốn nói gì?"

Hầu kết Tiêu Bạch khẽ nhúc nhích, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, "Tớ xin lỗi." Cậu gục đầu xuống, không nhìn đối phương, "Lần trước không chịu làm bài vật lý là tớ sai."

"Lần này tớ nhất định sẽ làm luôn 2 đề, cho nên cậu……"

Cố Minh Hãn ngắt lời cậu, “Hai đề?”

Trước ngực căng đau làm Tiêu Bạch không nhiều lời nữa, cậu vội kéo anh vào phòng WC, khóa cửa, cởi khóa kéo áo khoác.

Cố Minh Hãn đứng trước mặt cậu, lúc này mới thấy rõ Tiêu Bạch mặc một cái áo thun màu hồng cánh sen bên trong, bầu ngực hơi hơi phình lên lộ rõ.

Dưới lớp áo không có buộc ngực, hai núʍ ѵú nhô lên rõ ràng, có một bên đã bị sữa thấm ướt, áo thun dán sát làm lộ ra quầng vυ" phấn hồng bên dưới.

Cậu nửa cởϊ áσ khoác, hai vυ" vì bị cánh tay đè ép mà dồn vào giữa, xin người duy nhất mà cậu có thể tin được giúp đỡ:

“Cậu giúp tớ với.”