Chương 34: Tay đan tay giữa thanh thiên bạch nhật

Cậu không chờ đến lời chỉ trích của Cố Minh Hãn, nhưng đôi mắt chưa từng dao động khi nhìn cậu kia lại như thay Cố Minh Hãn chỉ trích cậu —— Sao cậu lại không biết, có khi nào cậu tốt với tớ đâu?

Trong lòng cậu ít nhiều cũng có chút chột dạ, nhưng đó còn không phải là vì anh làm cậu biến thành như vậy nên mới chọc cho cậu tức giận sao.

Nhưng bộ dạng đỏ mắt của Cố Minh Hãn thật sự quá đáng thương, làm tim cậu như bị siết chặt, rối rắm đến kì lạ.

Thật là, đúng là oan gia mà! Kiếp trước chắc chắn cậu ta chính là oan gia của mình, kiếp này cũng vậy!

Giờ khắc này, Tiêu Bạch cũng đành hết cách với anh, chút giận dỗi trong lòng đều đã tan thành mây khói.

Cậu cảm thấy như mình đang dỗ con nít, đột nhiên hôn vài cái lên miệng Cố Minh Hãn sau đó đã bị đối phương đảo khách thành chủ.

Cố Minh Hãn cọ cọ đôi môi vừa bị anh kịch liệt hôn qua, "Còn chưa đủ, lại tốt với em thêm chút nữa đi, nhé anh."

Cậu bị ôm chặt lấy, cảm nhận được du͙© vọиɠ của Cố Minh Hãn đang đâm vào người mình. Cậu cảm thấy anh đúng là không biết xấu hổ, giúp mình chỉnh áσ ɭóŧ thôi mà cũng cứng lên được.

Cậu hạ quyết tâm, đưa tay vói vào trong quần anh, cách một lớp qυầи ɭóŧ sờ theo hình dạng đã cương cứng kia, thăm dò xuống phía dưới, nắm lấy 2 cái túi phía dưới, nắn bóp nó.

Tiếng hít thở của Cố Minh Hãn trở nên nặng nề hơn, hơi thở phả lên cổ cậu cũng kéo dài rất nhiều, lực mυ"ŧ ở hầu kết cũng lớn hơn.

Hai người đều khống chế được thân thể của nhau.

Tiêu Bạch hơi ngửa đầu, để anh mυ"ŧ hầu kết của cậu, tay cậu thì lại không ngừng xoa bóp trứng dái của anh, nơi đó vô cùng mềm mại, bóp rất đã tay.

Một phút sau, Cố Minh Hãn liền ngăn lại hành vi của cậu, "Được rồi, đừng có bóp chỗ đó nữa!"

Bộ dáng nóng nảy của anh làm Tiêu Bạch cười càng thêm tươi rói, cậu trêu chọc anh, "Nhưng mà chỗ đó bóp rất đã tay, tớ rất thích bóp."

“......”

Tiêu Bạch sắp buồn cười chết, cảm giác như mình đang đùa giỡn nam sinh ngây thơ, hơn nữa dáng vẻ bị trêu chọc của Cố Minh Hãn thật sự quá buồn cười, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên như máu.

Rất nhanh cậu liền cười không nổi, Cố Minh Hãn tự cởϊ qυầи lót của anh cho cậu sờ.

Lúc này đến lượt Tiêu Bạch mất tự nhiên, không có vải vóc che chắn, xúc cảm trong lòng bàn tay liền hoàn toàn biến dạng, chỗ vừa rồi cậu còn đang vui vẻ nắn bóp không ngừng, giờ đây lại ngượng ngùng đến kì lạ.

Cố Minh Hãn kích động liếʍ vành tai cậu, "Sờ nhiều một chút, mọi người đều đang đợi chúng ta, chút nữa sẽ không sờ được nữa đâu."

Tiếng máy sấy ầm ầm vang lên, bên ngoài lục tục truyền đến tiếng bước chân, hình như đột nhiên có một đám người bước vào, âm thanh nói chuyện cũng rất lớn.

Hai người ở trong phòng nhỏ của WC, cẩn thận mà thở dốc.

Hai mươi phút sau, lúc đứng trước bồn rửa tay, Tiêu Bạch điên cuồng vốc nước lên mặt, muốn hạ thấp độ ấm của nó. Quả thực là không dám nhìn vào hình ảnh của mình trong gương.

Trên tay vẫn còn cảm giác mỏi mệt vì thủ da^ʍ giúp người nào đó.

Lúc trở về, cậu phát hiện Cao Dương đã ngồi xuống cạnh bạn mình, mà chén dĩa của mình thì bị đổi tới cạnh Cố Minh Hãn.

Cố Minh Hãn đặt trà sữa lên bàn, lấy từng ly ra chia cho mọi người, "Bọn tớ thuận tiện đi mua trà sữa cho mọi người luôn đây."

Lúc ăn cơm, rất nhiều lần Cao Dương đột nhiên xích qua bên cạnh, hoặc là đứng lên thở phì phì mà nhìn bạn cậu, rõ ràng không muốn ngồi gần cậu ta, đều là nhờ bạn cậu cợt nhả thả lỏng bầu không khí, "Làm sao vậy, xếp hạng nhất, tớ cũng đâu có ăn thịt cậu, làm gì mà ghét bỏ tớ dữ vậy."

Cao Dương đành phải lại ngồi trở lại.

Sau lại, Tiêu Bạch cũng không rảnh để quan tâm hai người họ nữa, cậu quen dùng tay trái cầm đũa, tay phải liền bị Cố Minh Hãn nhân cơ hội nắm lấy đặt lên đùi.

Cậu sợ đến mức nhìn quanh một vòng, cũng không ai phát hiện động tác nho nhỏ này, chỉ là lúc nhìn về phía Cố Minh Hãn, anh liền mỉm cười với cậu.

Cố Minh Hãn thuận buồm xuôi gió mà tiếp lời người khác, trên mặt vẫn thái độ thản nhiên, tay trái lại đang theo lòng bàn tay căng ngón tay đang khép chặt của cậu ra, ngón tay anh nhanh chóng luồn vào khe hở đó sau đó gập lại.

Tiêu Bạch không có tố chất tâm lý vững vàng như vậy, chỉ đành không nói một lời ngồi ăn đồ ăn anh gắp cho mình để che giấu căng thẳng, còn thường thường nhìn quanh một vòng.

Rất kí©h thí©ɧ, rất hồi hộp, bạn học đang ngồi ngay trước mặt, bên cạnh là lối đi nhỏ người đến người đi, tay họ lại đan xen nắm lấy nhau trong bóng tối, mười ngón đan vào nhau, lòng bàn tay dính chặt.