Chương 30: Một bên bạn gọi đi chơi game, một bên bị kí©h thí©ɧ liếʍ vυ'

Bức rèm dày nặng và điều hòa ngăn cách ánh mặt trời cùng hơi nóng bên ngoài.

Trong phòng có thể nghe được tiếng nước.

Tiêu Bạch hé miệng đón nhận nụ hôn của Cố Minh Hãn, một nụ hôn mang theo mùi sữa.

Cậu vừa được hút sữa xong, ngực vẫn còn căng căng tê tê, thân thể cũng mềm nhũn, phần thân trên lõα ɭồ đang bị Cố Minh Hãn ôm chặt cứng không thể nhúc nhích.

Cậu ngồi trên người Cố Minh Hãn, hai người đối diện nhau, hôn một lúc, Cố Minh Hãn liền chuyển mục tiêu dần xuống dưới, áp sát lên hai luồng thịt trước ngực.

Tiêu Bạch cũng không rảnh rỗi, tay cậu bọc lấy đũng quần đã phồng lên của anh, xoa mạnh.

Lúc trước cậu cảm thấy Cố Minh Hãn là con mọt sách không thú vị, chỉ biết học và học, mặt thì đẹp đó, nhưng mặt thì lúc nào cũng nghiêm túc muốn chết.

Hiện tại, anh chàng đẹp trai nghiêm túc này vừa mυ"ŧ vυ" cậu vừa nói — "Có sướиɠ không?"

Chỉ trong chốc lát, Tiêu Bạch liền được thể nghiệm cảm giác sung sướиɠ cực độ của việc tiếp xúc thân mật, kỹ thuật của Cố Minh Hãn như người dày dặn kinh nghiệm, luôn biết cách chơi vυ" cậu sao cho nó sướиɠ nhất.

Nhưng cậu sẽ không nói ra, càng đừng nói nói tới việc thừa nhận ngoài miệng, cậu mạnh miệng phản bác, "Sướиɠ gì mà sướиɠ."

Cố Minh Hãn hôn lên rãnh vυ" của cậu, từ trên xuống dưới, anh bất mãn cắn một ngụm lên phần thịt mềm mại bên cạnh.

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên làm bay hết bầu không khí sắc tình trong phòng, hai người giật nảy mình, Tiêu Bạch sợ tới mức rúc vào lòng Cố Minh Hãn như một bé mèo con hoảng sợ, sợ giây tiếp theo liền sẽ có người tông cửa xông vào.

Cố Minh Hãn trấn an cậu, “Tớ khóa cửa rồi, không sao đâu.”

Tiếng đập cửa vang lên vài lần, sau đó bên ngoài truyền đến giọng đứa bạn thân của cậu, "Tiểu Bạch, cậu có trong phòng không?"

Không người đáp lại.

Trong phòng, Cố Minh Hãn hôn nhẹ lên miệng cậu, hỏi: "Cậu ta tìm cậu làm gì?"

Người trong lòng anh suy nghĩ một lúc, sau đó mới như chợt nhớ ra, bộ dạng có chút chột dạ, "Hình…… Hình như là tìm tớ đi chơi game."

Cố Minh Hãn lập tức nhíu mày, trên mặt hiện rõ vẻ không vui, cánh tay ôm cậu càng siết chặt, "Cậu đã hứa với tớ rồi, không được đi."

Cậu nhất thời nhanh miệng nói hôm nay sẽ ở ký túc xá học cả ngày với Cố Minh Hãn, không ngờ lại quên mất chuyện khác.

Nhưng chính cậu lại không muốn để bạn mình bị leo cây, rầu rĩ suy nghĩ một lúc, cậu nghĩ ra một cách tạm đáp ứng được cả hai, cậu thương lượng nói, "Nhưng tớ hứa với bọn bạn rồi, hay là…"

Cậu lại lén liếc nhìn anh một cái, "Bọn mình cùng đi?"

Cố Minh Hãn im lặng, tay đột nhiên di chuyển vị trí, bế mông cậu lên.

"Cậu định làm gì!" Tiêu Bạch dùng giọng thì thào mắng một tiếng, cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn, nếu bị bạn bè biết mình đang ở ký túc xá thì sẽ càng xấu hổ.

Cậu đành phải ôm Cố Minh Hãn, để mặc đối phương bế mình tới cửa.

Rốt cuộc muốn làm gì vậy!

Tiêu Bạch không rõ ý định của đối phương. Chỉ cảm thấy Cố Minh Hãn lại bế cậu lên cao hơn một chút, nhẹ nhàng đặt cậu lên cửa, bắt đầu liếʍ vυ" cậu.

Cửa lại bị gõ vài cái, chấn động xuyên qua ván cửa truyền tới phần lưng đang áp sát lên cửa của cậu, cặρ √υ" cũng bởi vậy mà hơi hơi run rẩy, không bao lâu tiếng gõ cửa liền dừng lại.

Giọng của đứa bạn như bị bao bọc bởi rất nhiều lớp vải rồi chui vào tai cậu, "Tiểu Bạch sao vậy ra, nhắn WeChat không rep, di động thì không bắt máy, trong ký túc xá cũng không có ai. Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

"Suy nghĩ vớ vẩn gì không biết, có thể chỉ là ra ngoài mà di động hết pin, lại còn không mang cục sạc thôi. Tụi mình đi trước đi, hồi nữa cậu ấy sạc pin xong sẽ tự khắc trả lời tin nhắn."

Người bên ngoài do dự một lúc, cuối cùng đồng ý, "Cũng đúng, đi thôi đi thôi, chút nữa liên lạc lại với cậu ấy sau."

Âm thanh ngoài cửa càng lúc càng xa, điều duy nhất không thay đổi chỉ có nhiệt độ và lực liếʍ mυ"ŧ trên ngực cậu.

Cặρ √υ" trắng nõn bị liên tục liếʍ mυ"ŧ, hơn phân nửa bầu ngực đều bị hút lấy, phát ra tiếng vang chụt chụt nho nhỏ, Tiêu Bạch lại bị hút đến có cảm giác, ngay cả đôi chân đang quấn trên eo Cố Minh Hãn cũng càng thêm siết chặt, "Cậu nhẹ…… nhẹ một chút, ah…"

Vừa dứt lời, quầng vυ" đã bị hàm răng nghiền lên, đầu lưỡi liếʍ láp núʍ ѵú đã bị chơi đến sưng to, cuốn lấy nó vừa mυ"ŧ vừa liếʍ, nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng cổ họng nuốt xuống.

Núʍ ѵú sưng to cũng bị hàm răng nghiền nhẹ, bị hút đến cơn da^ʍ nổi lên, ngay cả khe thịt bên dưới cũng bắt đầu chảy nước, thèm khát trống vắng mà hút không khí.

Cậu kẹp chặt mông, muốn kìm chế dòng nước đang chảy ra kia, "Cậu tuổi chó hay gì…… Cắn mạnh vậy làm gì……"

Mấy đứa bạn rời đi làm cậu thả lỏng hơn nhiều, động tác cũng trở nên to gan lớn mật hơn.

Phần lưng cậu áp sát vào ván cửa lạnh lẽo, trước người là khuôn ngực rắn chắc của Cố Minh Hãn, tay cậu đang chống lên chỗ ấm áp đó, cậu không lay chuyển được Cố Minh Hãn tí ti nào, chỉ có thể cảm nhận tần suất đang đập trong tim anh.