Chương 6

Ngày hôm sau, Hứa Minh Dực thật sự dậy rất sớm, mặc áo phông đen, đeo cặp sách rồi vội vàng ra ngoài.

Tư Hướng Minh chạy tới tìm anh đi học mà không thấy, từ xa đã nhìn thấy Minh Dực thân cao chân dài, vội vàng sải bước đi về phía nhà Khương Ninh.

“Thật kỳ lạ.” Tư Hướng Minh lẩm bẩm.

Hứa Minh Dực luôn nói Khương Ninh bám người, mấy ngày nay Khương Ninh không bám theo nữa, không phải anh sẽ được yên tĩnh sao? Nếu đổi lại là mình nằm mơ cũng muốn cười tỉnh, tại sao anh ấy lại tự tìm tới cửa với vẻ khó chịu như vậy?

Tư Hướng Minh vội vàng đạp xe đuổi theo, kinh ngạc hỏi: "Hứa Minh Dực, cậu làm sao vậy?"

Hứa Minh Dực bị hắn ngăn lại, nhìn thấy Khương Ninh đóng cửa sân vui vẻ cầm cặp sách rời đi, kẹp tóc quả dứa dựng lên.

Hứa Minh Dực ban đầu không tin lời của Khương Phàm, tên nhãi đó toàn nói những lời vô nghĩa, Khương Ninh từ nhỏ đã bị chiều hư, ngũ cốc còn chẳng phân biệt được, làm sao có thể tự mình làm bữa sáng. Huống chi là làm cho người khác?

Nhưng vào lúc này, anh lại nhìn thấy Khương Ninh bỏ hai hộp cơm vào cặp sách.

Hứa Minh Dực nhanh chóng đẩy Tư Hướng Minh, người đang cản đường sang một bên và nhanh chóng đuổi theo cô.

Nhưng con hẻm này quanh co phức tạp và Khương Ninh đã biến mất.

Tư Hướng Minh đuổi kịp xe đạp của anh: "Có chuyện gì vậy? Hôm nay cậu sẽ phải phát biểu với tư cách là đại diện học sinh, nên không thể đến muộn."

Tư Hướng Minh không để ý tới anh, sắc mặt rất khó coi.

Khương Ninh mấy ngày nay không chủ động đi tìm anh, đây là chuyện trước nay chưa từng có.

... Không, có lẽ bữa sáng là dành cho môt bạn gái nào đó? Khương Ninh có thể lại vừa quen được bạn mới.

Còn đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, nếu mình cứ liên tục đi tìm cô, thì sẽ rất mất mặt...

Nhưng Hứa Minh Dực lại cảm thấy rất khó chịu và luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Suy nghĩ một hồi, anh gửi tin nhắn cho cả nhóm, nói rằng anh sẽ đãi tiệc mừng công tối mai, ai có thời gian thì có thể đến.

Nhóm lớn có ba mươi bốn mươi người, đều là người thân, bạn bè chơi tương đối tốt ngày thường, Khương Ninh cũng ở trong đó.

Hứa Minh Dực thành tích xuất sắc lại vừa đẹp trai, trong trường có rất nhiều người vây quanh. Khi anh ấy nói điều này, mọi người nhanh chóng chúc mừng anh ấy lại thay mặt trường phát biểu một năm nữa và họ nhất định sẽ đến cho dù có thế nào đi nữa.

Nữ sinh hưởng ứng đặc biệt nhiều và Hồ Kỳ Kỳ của Lớp 5 cũng nhanh chóng gửi liền vài biểu tượng cảm xúc dễ thương.

Hứa Minh Dực liếc nhìn ảnh đại diện của Khương Ninh - cô ấy đang online.

Cô ấy hẳn đã nhìn thấy nó.

Hồ Kỳ Kỳ và rất nhiều cô gái khác sẽ đến, anh không tin rằng cô ấy sẽ không đến.

Khương Ninh đã dậy trước khi trời sáng, chỉ để đến lâu đài cổ bên kia sông để "thăm nhà bằng hữu". Hôm nay cô ấy cũng đã chuẩn bị bữa sáng, nhưng hộp cơm của cô ấy chứa đầy cà ri gà ngon lành, còn của Yến Nhất Tạ là cơm trắng còn sót lại từ đêm qua.

...Dù sao cũng sẽ bị hắn vứt bỏ.

Lén lười biếng một chút, hắn cũng sẽ không phát hiện.

Ngoài ra, Khương Ninh liếc nhìn cái chai thủy tinh trong tay với vẻ xấu xa, trong đó có hai con nhện mà cô bắt được trong sân đêm qua, chúng vẫn còn sống và đang bò lổm ngổm trong chai. Cuộc sống của Yến Nhất Tạ thật buồn tẻ, cô ấy phải tạo ra điều gì đó thú vị cho hắn.

Khương Ninh không nhận ra mình đang hành động như một cậu nhóc bắt bọ hù dọa các cô gái.

Cô chạy băng qua dòng suối với cái chai trên tay.

Khi người quản gia đứng dậy, ông thấy Yến Nhất Tạ đã ngồi trong sân, mặc một bộ quần áo màu nhạt và cầm một cuốn sách trên tay.

Quản gia nhanh chóng cầm lên một chiếc chăn màu nâu đi tới: "Mùa thu sắp đến rồi, thời tiết trở lạnh, thiếu gia, cậu đắp lên đi."

Yến Nhất Tạ rất chán ghét việc đắp chăn lên chân, điều này khiến hắn trông càng ốm yếu hơn.

Mặc dù bác sĩ đã hơn một lần cảnh báo rằng thời tiết mưa gió sẽ gây bất lợi cho sức khỏe của hắn, bảo hắn chú ý phòng hộ. Nhưng dù sao chân cũng không có cảm giác, hắn cũng chẳng thèm bận tâm.

Người quản gia đôi khi cảm thấy rằng hắn đang mặc kệ cái vò đã nát tiếp tục rơi, trả thù trên cơ thể của chính mình. Sau khi tai nạn xảy ra, hắn không thể tiếp tục học karate, nhưng hắn đã luyện tập vung kiếm hàng ngàn hàng trăm lần và chuyển sang thành thạo kiếm Nhật, cứ như hắn đang cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng.

Xét cho cùng, hắn là một đứa trẻ đầy mâu thuẫn.

"Không cần." Yến Nhất Tạ thực sự từ chối.

Hắn đóng sách lại, ném cho quản gia, cầm ô, đẩy xe lăn đi ra ngoài: "Ta sẽ đi dạo bên ngoài."

Quản gia suýt nữa buột miệng, vậy Khương Ninh lát nữa phải làm sao đây?

Quản gia lập tức có phản ứng, đứa nhỏ giờ này còn chưa tới, hôm nay chắc có thể sẽ không tới.

Bên ngoài biệt thự là bụi cây, có một con đường dài được ẩn giấu dẫn ra suối. Vì địa thế khu biệt thự cao nên con đường này có độ dốc nhẹ, Yến Nhất Tạ thường đeo phanh tay khi di chuyển.

Hắn lơ đãng tiến về phía trước, lá cây xào xạc, chợt nghe tiếng cành gãy bên phải, có người giẫm lên.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Ánh mắt hắn sắc bén cảnh giác nhìn qua

Khương Ninh đột nhiên thò đầu ra, hai mắt lấp lánh, hưng phấn nhìn hắn, trong tay nắm chặt một thứ gì đó: "Tớ mang cho cậu một đại bảo bối này."

Yến Nhất Tạ: "..."

Còn chưa kịp hiểu được cô đang nói gì, hắn đã thấy Khương Ninh cầm cái chai, kích động chạy vọt tới trước mặt hắn, giơ con nhện vừa to vừa đen trên tay lên: "Yến Nhất Tạ, nhìn này.”

Ánh mắt Yến Nhất Tạ từ từ chuyển xuống tay cô, cả người cứng đờ.

Ngay lập tức, khuôn mặt của Yến Nhất Tạ trở nên tái mét.

Khương Ninh vốn định hù dọa hắn, còn chuẩn bị sẵn sàng, chờ hắn nổi trận lôi đình thì nhanh chóng nhảy ra, nhưng không ngờ hắn lại phản ứng như thế này mà quên dừng xe lăn.

Vừa nhả phanh tay, chiếc xe lăn mất lái lao ra ngoài.

Bây giờ người bị dọa sợ là Khương Ninh, cô chạy như bay đuổi theo, vấp phải cành cây có rễ chằng chịt trên mặt đất, cô vô tình ngã về phía trước và bổ nhào lên người Yến Nhất Tạ.

Lần này, chiếc xe mang theo hai người chạy như bay.

Khương Ninh nằm trên đùi Yến Nhất Tạ, chỉ cảm thấy cỏ ẩm cuối mùa hạ đang quét qua trên đùi cô, tốc độ không khống chế được một đường chạy như bay. Với tốc độ này, cô thậm chí không thể đứng dậy.

“Mau dừng xe lăn lại!” Khương Ninh còn hoảng hốt hơn cả Yến Nhất Tạ, tay nắm lấy không trung, cố gắng bắt lấy thứ gì đó.

Sau đó tay cô ấy tát lên miệng Yến Nhất Tạ.

Yến Nhất Tạ: "..."

Yến Nhất Tạ đông cứng cả người.

Bàn tay cô gái thật mềm và ẩm, ngoài hương cỏ cuối hè còn có thứ mùi dịu ngọt mà không biết là bột giặt hay sữa tắm, loáng thoáng, nương theo làn gió xộc thẳng vào mũi hắn.

Lông mi Yến Nhất Tạ khẽ run lên.

Hắn cứng ngắc nắm cổ tay Khương Ninh, kéo tay cô ra: "Cô cút xuống xe trước."

“Cậu có còn là người không?” Khương Ninh kinh ngạc nói, “Tớ mà nhảy xuống thì sẽ gãy chân mất.”

Chàng trai lạnh lùng nói: "Vậy thì đừng gào khóc nữa."

Chiếc xe lăn đang chạy như bay và không dễ dàng để phanh lại, Yến Nhất Tạ quay đầu và cau mày, cố gắng tìm được thiết bị cố định phía sau trong sự xóc nảy.

Khương Ninh đột nhiên nói: "Không, không, đừng dừng lại."

Sau khi xe lăn lao ra khỏi bụi cây, tầm mắt đột nhiên mở rộng. Bầu trời xanh, mặt trời mọc rực lửa. Trước mặt là một con sông dài màu vàng nhạt như lau sậy bên dòng, với gió mạnh, lau sậy cuộn lại, giống như một vòng xoáy vàng được bao bọc bởi địa y và rêu.

Chiếc xe lăn chạy như bay qua đám lau sậy, hai bên lau sậy nhảy múa cuồng nhiệt trong gió.

Gió mạnh thổi bay quần áo và tóc của họ.

Chiếc xe lăn lao ra như điên.

Trong lúc chạy như bay, Khương Ninh ngửi mùi thấy thực vật xung quanh, dùng mắt cá chân lướt qua cây sào mềm mại nhưng không sắc bén, cả người đột nhiên hưng phấn, các tế bào phảng phất đều sôi trào theo.

Đẹp quá.

Cũng thật là vui quá.

“Gió thổi mới nhanh làm sao!” Cô không nhịn được hét lên với Yến Nhất Tạ: “Tớ cảm thấy mình sắp bay rồi, thật là tuyệt, ngay cả tàu lượn cũng không tuyệt như vậy! Cậu nói gì đi chứ, chúng ta sẽ không lao xuống sông chứ? Cậu có thể dừng xe kịp không? "

Màng nhĩ của Yến Nhất Tạ sắp vỡ tung, hắn lạnh lùng nói: "Tôi chỉ bị tật ở chân, còn tai thì không điếc."

Khương Ninh hít hà không khí trong lành vui vẻ nói: "Tớ ngửi được mùi thơm khi lúa mì xào xạc."

Yến Nhất Tạ: "Đây là lau sậy, đồ ngốc."

Khương Ninh nhất thời mất mặt: "... Cậu cho rằng tớ không biết sao? Còn không phải là muốn làm cho cậu cười sao?"

Yến Nhất Tạ sững sờ khi nghe thấy ba chữ "cho cậu cười", theo bản năng cúi đầu liếc nhìn Khương Ninh, nhưng hắn nhanh chóng định thần lại, mím môi, vẫn lạnh lùng thờ ơ.

Khương Ninh: ................................

Chà, chúa hề chính là cô ấy! ! !

Yến Nhất Tạ cuối cùng cũng mò mẫm được máy cố định và chỉ ấn máy cố định nửa chừng, nếu không cả hai sẽ bị ném ra ngoài nếu đột ngột dừng lại.

Sau đó hắn cau mày điều khiển phanh tay, cho xe lăn chạy chậm từ từ.

Khương Ninh cảm thấy tốc độ phi nước đại dần dần chậm lại, thời gian vui vẻ quá ngắn ngủi, cô có chút hậm hực, ngồi trên người Yến Nhất Tạ xoay trái xoay phải nhìn hai bên: "Nhìn mấy cây sậy này, tớ đột nhiên muốn ăn măng tây xào thịt. "

Trên trán Yến Nhất Tạ xuất hiện ba vạch đen: "Có liên hệ gì chứ?"

Khương Ninh Lệ nói lý không lại nhưng vẫn rất khí thế: "Có cùng âm "ây"!"



Yến Nhất Tạ: "..."

Cuối cùng chiếc xe lăn cũng dừng lại êm ái trước khi lao xuống dòng suối. Mái tóc ngắn của Yến Nhất Tạ đã rối tung chưa từng thấy, để lộ vầng trán cao ráo.

Ngay khi xe lăn dừng lại, Yến Nhất Tạ đã giơ tay sửa lại ống tay áo, lạnh lùng và tàn nhẫn thúc giục, "Xuống đi.”

Khương Ninh nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu: "Cậu không nói “cút”."

Yến Nhất Tạ nghẹn họng, mặt vô cảm, nói: "Cút xuống."

Khương Ninh: "..." Cô nở nụ cười tuột xuống từ trên xe lăn.

Quản gia chạy như điên đuổi tới ở phía sau, đến trước mặt hai người đã thở không ra hơi.

Ngoại trừ mái tóc hoa râm bên ngoài, toàn thân ông rất cơ bắp trông vô cùng cường tráng, nhưng cũng không thể theo kịp tốc độ của chiếc xe lăn đang lao xuống.

Ông vô cùng hoảng sợ, sợ xảy ra chuyện gì, nhưng may mắn là chiếc xe lăn đã vững vàng dừng ở đó, cả hai đều không sao. Trong tay ông mang theo túi và ô bị Khương Ninh và Yến Nhất Tạ vứt ở đó: "Thiếu gia, tôi đẩy cậu về.

Ông nhận thấy lòng bàn tay của Yến Nhất Tạ đã bị sờn vì phanh tay.

“Không, ta không định quay lại.” Yến Nhất Tạ lặng lẽ giấu tay vào tay áo.

Quản gia sau đó đưa cặp sách cho Khương Ninh, liếc nhìn Khương Ninh, nhưng do dự.

“Nhân tiện, hôm nay tớ cũng mang bữa sáng cho cậu đó.” Khương Ninh từ trong cặp đi học lấy ra một hộp cơm dùng một lần màu vàng.

“Vậy à?” Yến Nhất Tạ nói nhẹ.

Khương Ninh ước chừng Yến Nhất Tạ sẽ không nhận và cho quản gia ném đi, vì vậy cô trực tiếp đưa cơm trưa cho quản gia.

Nhưng ai biết còn chưa kịp đưa thì đã bị thiếu niên chặn lại giữa chừng, Yến Nhất Tạ cau mày nói: "Không phải cho tôi sao?"

Khương Ninh: ? ? ?

Yến Nhất Tạ cầm cơm hộp trong tay, liếc nhìn Khương Ninh.

Trái tim Khương Ninh lập tức vọt lên cổ họng. Đừng mở, đừng mở.

Sau đó Yến Nhất Tạ lại nằm ngoài dự liệu của cô và mở nắp hộp cơm.

Khương Ninh: "..."

Khi Yến Nhất Tạ và quản gia thấy rõ trong đó chỉ có cơm trắng qua đêm: "..."

Khương Ninh cảm thấy xấu hổ muốn thăng thiên tại trận, cô hận không thể tìm cái lỗ chui vào, cuống quít kiếm cớ: "Cái, cái này, bữa sáng mà tớ đã tốn biết bao nhiêu công sức để làm, sao lại biến thành thế này? Tớ biết rồi, chắc chắn là em trai tớ chơi khăm, lén lút đánh tráo cơm hộp của tớ! "

Yến Nhất Tạ ngẩng đầu lên và nhìn cô ấy đầy ẩn ý, nhưng không nói gì.

Hắn đóng nắp lại, quản gia nhận lấy hộp cơm hộp.

Khương Ninh hơn nửa ngày mới bình phục lại tâm tình xấu hổ, kiểm tra thời gianc, còn không đi nữa sẽ muộn mất, cô nói với Yến Nhất Tạ, "Ngày mai tớ lại đến chơi với cậu."

Yến Nhất Tạ cười lạnh: "Tôi hy vọng cô không xuất hiện nữa, mỗi khi cô xuất hiện lại có chuyện không hay xảy ra."

Khương Ninh cười cười, không để tâm đến lời của hắn, cô đang xoay người định rời đi, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nên vội quay lại nói với Yến Nhất Tạ: " Phải rồi, chúng ta hiện tại đã tính là " bạn bè?" chưa?

Yến Nhất Tạ chế nhạo: "Không tính."

Khương Ninh ngượng ngùng cười cười: "Vì đã là bạn tốt, cậu có thể giúp tớ một việc được không?"

Yến Nhất Tạ từ chối: "Không."

Khương Ninh nói như không nghe thấy, "Chuyện là như thế này, tớ muốn thuê một thám tử tư và một luật sư đáng tin cậy có năng lực nghiệp vụ cao.”

Dù sao cũng liên quan đến chuyện nhà, không thể tùy tiện phó thác cho người khác.

Khương Ninh muốn lấy chứng cứ trước rồi mới giao cho Trịnh Nhươc Nam, nếu không còn chưa lấy được chứng cứ đã kinh động đến mẹ mình, trong lòng mẹ không giấu được chuyện, nhất định sẽ báo cho Khương Sơn và chuyển tài sản trước. Đến lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp.

Nhưng cô hiện tại mới mười bốn tuổi, văn phòng luật nào sẽ tiếp nhận ủy thác của cô?

Nếu Yến Nhất Tạ chịu hỗ trợ, chắc chắn chuyện sẽ trót lọt, Khương Ninh biết rằng nhà họ Yến của hắn có mối quan hệ.

Yến Nhất Tạ và quản gia dường như không ngạc nhiên và không hỏi cô ấy phải làm gì với luật sư, có lẽ ngày mà cô ấy tiếp cận hắn, hắn đã điều tra rõ ràng về cô rồi.

"Nhưng tớ không biết nhiều về việc này lắm và tớ nghĩ rằng cậu chắc chắn có thể giúp tớ."

Sắc mặt của Yến Nhất Tạ đột ngột trầm xuống.

Thiếu niên nhìn cô, bởi vì lông mày và mắt quá sâu, ánh sáng mặt trời không thể phản chiếu vào bên trong, ánh mắt sâu thẳm có vẻ có chút âm tình bất định.

"Vậy những gì cô làm mấy ngày nay là để nhắm đến điều này?"