Chương 19

“Đương nhiên không phải!” Khương Ninh vội vàng phủ nhận: “Trên đời còn có nhiều người khổ hơn cậu lắm,

Bạn có biết bao nhiêu người ở Trung Quốc vẫn còn đói khát, không có áo để mặc, không có nhà để ở không? Tại sao tớ phải thương hại một người có biệt thự lớn như vậy, mỗi ngày được ăn nhiều món ngon như vậy, lại còn giàu có như cậu chứ?! “

Yến Nhất Tạ im lặng nhìn Khương Ninh,

Trên mặt không có biểu cảm gì,

Cũng không có vẻ tức giận.

“Tớ chỉ là—” Khương Ninh lại nói: “Cảm thấy cậu đánh nhau giỏi, có thể che chở cho tớ. “

Yến Nhất Tạ “Ồ?” Nói, “Cô chọc phải ai rồi à?”

Khương Ninh nói: “Bọn côn đồ đó cũng thường đến nhà tớ ở Hồ Đồng để thu tiền bảo kê, nhưng tớ muốn cho bọn chúng thấy là tớ quen cậu và quản gia. Như vậy họ sẽ không dám đến thu tiền của tớ và em tớ nữa. “

Yến Nhất Tạ nhìn cô không nói lời nào, cũng không biết có tin hay không.

Khương Ninh tiếp tục bịa chuyện: “Còn nữa, thành tích của cậu rất tốt, tớ muốn bạn dạy kèm cho em trai tớ sau khi chúng ta trở thành bạn bè. “

Yến Nhất Tạ hoàn toàn không tin những lời này, hắn cười lạnh nói: “Đừng tưởng tớ không biết, tốc độ giải đề của bạn rất nhanh, không cần đến tôi. “

Khương Ninh than thở, “Bộ tớ không thể chỉ là muốn làm bạn với cậu sao?”

Yến Nhất Tạ không trả lời câu này, mà chỉ nhìn Khương Ninh, vẻ sắc bén ảm đạm trong mắt dường như cũng bớt đi một ít.

Anh dừng lại và nói một cách vô cảm: “Tốt nhất là cô đang nói sự thật, nếu tôi thấy cô thương hại tôi, thì chúng ta sẽ không thể làm bạn.”

Thương hại thì sẽ không thể.. Bộ não nhỏ bé của Khương Ninh nhanh chóng nhảy số,

Cô dùng vai đẩy Yến Nhất Tạ, vui vẻ chớp mắt: “Ý cậu là.. Bây giờ chúng ta là bạn?”

Lọ đom đóm nằm trên kệ.

Áo sơ mi bịt mắt phấp phới nhè nhẹ.

Trong bóng tối, phụ đề phim vẫn tiếp tục.

Yến Nhất Tạ có chút không được tự nhiên quay đầu đi, nhìn rèm cửa bị gió mùa hè không ngừng thổi tung và những viên kẹo ngọt như những vì sao trên bầu trời,

Từng viên một rải rác trên mặt đất, mang theo màu sắc sặc sỡ.

Dừng một chút, sắc mặt hắn lạnh lùng cứng rắn, thấp giọng nói: “Đại khái là như vậy.”

Khương Ninh trợn to mắt không thể tin nổi.

Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài Yến Nhất Tạ thừa nhận bọn họ là bạn bè.

Cô kích động đến nhất thời không biết nên nói gì, không kìm được nhảy tới, vòng tay qua cổ thiếu niên, ôm thật chặt.

Yến Nhất Tạ sững người.

Nước giặt hương anh đào chui vào chóp mũi.

Như thể có cái gì đó khiến trái tim thiếu niên lỗi nhịp trong một giây.

Máu trong người lập tức vọt lên tận đỉnh đầu.

“Này.” Thiếu niên ngay lập tức kéo cô ra, đẩy xe lăn cách cô ít nhất một trượng, giống như trên người cô có bệnh dịch gì đó, vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Cô ở với bất kỳ người đàn ông nào cũng không có cảm giác khoảng cách à? Sao lại có thể tùy tiện ôm ai đó như vậy?”

“Còn không phải là vì quá kí©h thí©ɧ sao?” Khương Ninh xấu hổ xoa xoa gáy.

Tâm trạng cô sung sướиɠ như gió bên bờ biển, nhưng khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên lại đỏ bừng, cô không khỏi mỉm cười đi tới kéo tay Yến Nhất Tạ, móc lấy ngón tay hắn nói: “Vậy thì nói rồi đấy nhé, ta sẽ là bạn tốt cả đời.”

“Ai muốn hứa với cô lời hứa ngây thơ như vậy.” Tuy nói như vậy nhưng Yến Nhất Tạ vẫn lạnh lùng móc ngón tay.

Khương Ninh cười nói: “Hứa rồi đó, ai thất hứa là chó con.”

Yến Nhất Tạ quay đầu đi.

Khương Ninh bỏ tay hắn xuống, lại vui vẻ hỏi: “Vậy bây giờ cậu đã có thể đi học với tớ chưa?”

“Đừng—” Yến Nhất Tạ đang định nói đừng có được voi đòi tiên, nhưng không biết vì sao lời vừa đến môi, nhìn ánh mắt chờ mong của Khương Ninh, hắn lại im lặng mà đổi thành “Ừ.”

Khương Ninh mừng đến phát điên, nói: “Vậy mấy ngày nay cậu sắp xếp thu dọn, chuẩn bị thường xuyên đến trường, sau khi cậu đi học, tớ sẽ cho cậu một bất ngờ.”

“Trẻ con quá đấy, lại còn bất ngờ.” Thiếu niên lộ ra vẻ mặt không nói nên lời, nhưng trong lòng lại có thêm một tờ lịch, lặng lẽ khoanh một vòng tròn trên đó.

Bất ngờ. Hắn đã không nghe thấy từ này trong nhiều năm.

Không biết tại sao, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thời tiết ngày hôm đó chắc chắn sẽ rất đẹp, giống như là một ngày kỷ niệm đã lâu không gặp.

Cứ như vậy, sóng biển cuộn lên rồi lại rút xuống.

Ngày cuối cùng của mùa hè đã trôi qua.

Khi mùa hè kết thúc, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh nhanh chóng.

Khương Ninh làm bài kiểm tra hàng tháng ở trường.

Lần trước, cô ấy đã thỏa thuận với giáo viên chủ nhiệm rằng nếu cô ấy lọt vào top 40, thầy Vương sẽ liên hệ với giáo viên chủ nhiệm của lớp 1 và chuyển lớp cho cô ấy. Hiển nhiên vì vậy mà Khương Ninh phải ra sức học tập cho lần kiểm tra kì này, sau khi hoàn thành mỗi bài kiểm tra, cô đều dò lại từ đầu đến cuối bài thi ba lần.

Trong giờ kiểm tra môn toán, Lan Trân Trân đã vô cùng kinh ngạc và sửng sốt khi thấy cô ấy còn nửa tiếng nữa mới đến giờ thu bài mà đã đặt bút xuống bắt đầu dò lại.

Từ khi nào mà Khương Ninh lại làm bài nhanh đến vậy?



Lúc đầu cô còn tưởng chỉ có môn toán thôi, nhưng hóa ra các môn khác Khương Ninh cũng làm xong rất nhanh, vì còn dư rất nhiều thời gian đến khi nộp bài nên cô ấy cũng từ từ thả lỏng người.

Sau kỳ thi hàng tháng, Lan Trân Trân không khỏi quan tâm hỏi: “Ở nhà cậu xảy ra chuyện gì mà giờ lại bắt đầu nộp giấy trắng thế?”

Khương Ninh: “..”

Mọi người đều không tin lưu manh cũng biết quay đầu sao?

Về phần Hứa Minh Dực, kể từ lần cuối nói chuyện với Khương Ninh ở quán trà sữa, anh đã bắt đầu cố ý xa lánh Chung Tòng Sương và quyết định dần dần phân rõ giới hạn với cô.

Anh cảm thấy Khương Ninh là vì Chung Tòng Sương mà ghen, sau khi cân nhắc thì Khương Ninh cùng anh lớn lên đương nhiên quan trọng hơn.

Mấy ngày nay có hai trận mưa, Chung Tòng Sương cả hai lần đều không mang ô.

Gia đình cô ở xa, dù thỉnh thoảng cô có mang theo ô thì cũng rất dễ bị mất khi chen chúc trên xe buýt vào ngày mưa to

Hứa Minh Dực là người rộng rãi, có đôi khi nhìn thấy nữ sinh mặc váy ngắn trong lớp dưới lầu không mang theo ô, anh sẽ vô tư ném ô cho cô gái kia, sau đó chen chúc trong một chiếc ô với Tư Hướng Minh lao tới cổng trường, dù sao nhà anh cũng thường xuyên có người lái xe tới đón.

Với lại anh là con trai nên dầm mưa một chút cũng không sao.

Hai lần nhìn thấy Chung Tòng Sương chần chừ dưới mái hiên dạy học, hắn đều ném ô cho Chung Tòng Sương.

Nhưng hôm nay--

Chung Tòng Sương đang đứng dưới lầu trong tòa nhà dạy học, đôi giày trắng bị mưa tầm tã làm ướt sũng, cô nhìn thấy Hứa Minh Dực cùng mấy nam sinh từ lầu ba đi xuống từ xa, muốn tiến tới chào hỏi.

Nhưng không hiểu tại sao Hứa Minh Dực lại làm như không nhìn thấy cô, quay đầu đi nói chuyện với Tư Hướng Minh bên cạnh.

Chung Tòng Sương sửng sốt một chút, theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng.

Hứa Minh Dực Không nhìn thấy mình ư?

Nhưng vừa rồi, ánh mắt của anh rõ ràng đã quét tới mình.

Vẫn là Đàm Bằng Hưng nhìn thấy cô, đi tới hỏi: “Ủy viên học tập, cậu không có ô sao?”

Chung Tòng Sương rời mắt khỏi Hứa Minh Dực, ngượng ngùng cười: “Tớ có mang, nhưng đặt ở ngoài phòng học, cũng không biết là ai lấy đi.”

“Đám người trong lớp thật là, lúc nào cũng tùy tiện lấy ô của người khác. Nhưng dù lưới thì ai cũng có, lấy nhầm cũng là chuyện bình thường.” Nói đoạn, Đàm Bằng Hưng đưa chiếc ô đang cầm trên tay cho Chung Tòng Sương: “Cậu cầm đi.”

Chung Tòng Sương thụ sủng nhược kinh: “Vậy còn cậu thì sao?”

“Tớ và Hứa Minh Dực ở chung một ngõ nhỏ, nhà cả hai rất gần nhau, thậm chí không cần đi xe, đi mấy bước là tới”, Đàm Bằng Hưng cười cười: “Nhà cậu thì khá xa, nên cậu cầm đi thì tốt hơn.”

Chung Tòng Sương cắn môi, ánh mắt lại nhìn Hứa Minh Dực xa xa, chỉ có thể nhận lấy: “Cám ơn cậu.”

Hứa Minh Dực vẫn không nhìn về phía này, mặc cho Đàm Bằng Hưng bên cạnh đột ngột bỏ đi và đến bắt chuyện với Chung Tòng Sương.

Chẳng mấy chốc, mưa đã tạnh hơn, vài thiếu niên dầm mưa chạy đến cổng trường.

Dưới mái hiên, Chung Tòng Sương từ từ mở ô của Đàm Bằng Hưng ra, nhưng ánh mắt lại rơi vào bóng lưng Hứa Minh Dực.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà Hứa Minh Dực đột nhiên lạnh nhạt với cô.

Hai người lần lượt là giám sát viên và ủy viên ban nghiên cứu của lớp 1, hơn nữa cũng có lúc cùng xuất hiện trong hội học sinh và thường phải tổ chức các cuộc họp cùng nhau.

Nhưng mấy ngày nay, bất kể chuyện gì cần nói với cô, Hứa Minh Dực đều để người khác truyền đạt, gần như không nói với cô một câu nào.

Chung Tòng Sương không biết chuyện gì đã xảy ra.

Cô có chút bất an, cũng sợ chỉ là mình suy nghĩ nhiều mà thôi.

Đàm Bằng Hưng cũng nhìn thấy điều này, anh núp dưới ô của Hứa Minh Dực, cùng Hứa Minh Dực đi về phía cổng trường, không nhịn được hỏi: “ Ủy viên học tập đã làm gì sai à? Sao dạo gần đây cậu không để ý đến cô ấy nữa?”

Hứa Minh Dực ngược lại hỏi một câu: “Không để ý đến cô ấy là sao? Trước đây tớ có giao lưu với cô ấy nhiều à?”

“Rất nhiều! Tất nhiên là rất nhiều!” Đàm Bằng Hưng cho hay: “Hai người đều là ủy viên của lớp, cán bộ hội sinh viên. Hai người còn tổ chức họp và tổ chức các hoạt động cùng nhau. Ngoài ra còn thường cùng nhau tham gia các cuộc thi cờ vây, trại hè vào năm ngoái..”

Tư Hướng Minh một mình cầm ô ở bên kia cũng bắt đầu bổ sung: “Lúc trước cô giáo còn kêu tớ đến văn phòng hỏi các cậu có phải yêu sớm không nữa.”

“..”

Hứa Minh Dực không nói nên lời: “ Yêu sớm cái đầu cậu. Chỉ là tham gia hoạt động cùng nhau thôi. Trên thực tế tớ và cô ấy cũng không trao đổi gì nhiều khi đi chung xe buýt đến cuộc thi.”

“Nhưng bạn thường cho cô ấy mượn ô và thậm chí còn đưa cô ấy về nhà.”

Hứa Minh Dực tức giận nói: “Tớ là lớp trưởng, họp lớp xong tớ không đưa cậu ấy về chẳng lẽ để giáo viên chủ nhiệm đưa? Hơn nữa tớ cũng đưa mấy nữ sinh khác về vài lần mà.”

Nói đến đây, Đàm Bằng Hưng và Tư Hướng Minh mới nhớ ra Hứa Minh Dực quả thật không chỉ đưa mỗi Chung Tòng Sương về.

Anh ấy còn đưa cả những người khác về, nhưng có lẽ những cô gái khác bình thường hơn một chút, vì vậy mới không có ai nói đùa trong lớp.

Còn Chung Tòng Sương thì ưu tú không kém gì anh ấy nên trong lớp mới có nhiều tin đồn hơn.

“Vậy là cậu không thích cô ấy?” Đàm Bằng Hưng hỏi.

“Không thích.” Hứa Minh Dực nói.

Đàm Bằng Hưng liền nói: “Vậy thì tớ sẽ theo đuổi cô ấy”.

“Tùy cậu.” Hứa Minh Dực cáu kỉnh nói.

Tư Hướng Minh trầm ngâm nhìn Hứa Minh Dực, nhưng lại hỏi sang chuyện khác: “Vậy Khương Ninh thì sao?”

“Cũng không thích.” Hứa Minh Dực cứng đầu nói, “Não cô ấy bị khuyết tật, lâu lâu lại không biết cứ để đầu óc đi đâu.”



Vậy nên - có phải Khương Ninh cũng hiểu lầm hay không.

Vậy mà Hứa Minh Dực lại đang suy nghĩ về điều này.

Anh có hơi lo lắng, nhưng cũng nhẹ nhõm.

Theo suy nghĩ của anh, anh và Khương Ninh quen biết nhau nhiều năm như vậy, không có chuyện cãi vã gì là không thể hòa giải được, lần này nhất định sẽ nối lại quan hệ như trước, chỉ cần giải thích rõ ràng là được.

Sau kỳ thi hàng tháng, Hứa Minh Dực định đi gặp Khương Ninh, nhưng lần trước bị cô cự tuyệt khiến anh có chút mất mặt.

Tôn nghiêm của người thiếu niên không cho phép anh lại đi đâm đầu vào tường trong một thời gian ngắn.

Trong khoảng thời gian này, mẹ anh lại đi công tác, hai cha con ngay cả cơm cũng không có ăn, huống chi là làm sủi cảo lấy cớ gửi đến nhà họ Khương, vậy nên anh chỉ có thể chờ đợi.

Anh nghĩ, sắp tới sẽ có tiệc Trung thu của trường, Khương Ninh với tư cách là ủy viên ban văn nghệ của khối ba bọn họ, nhất định sẽ tìm đến anh để hỏi thăm về tiết mục của lớp anh——

Giống như từ nhỏ đến lớn Khương Ninh vẫn hay ép hắn ăn kẹo, bắt hắn nói tên tiết mục của lớp bọn họ.

Khương Ninh không biết Hứa Minh Dực đang nghĩ gì, cô còn đang đắm chìm trong niềm vui sướиɠ tột độ.

Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Trịnh Nhược Nam đã có.

Bởi vì có rất nhiều hạng mục phải kiểm tra, hơn nữa trang thiết bị của bệnh viện năm nay tương đối thiếu thốn, nên báo cáo kiểm tra sức khỏe bị trì hoãn đến tận bây giờ.

Khi báo cáo bệnh án của Trịnh Nhược Nam vừa ra, bà còn chưa kịp đọc kỹ thì Khương Ninh đã giật lấy.

Cổ họng Khương Ninh nghẹn lại, tay có chút run, đọc từ dòng chữ đầu đến dòng chữ cuối cùng không sót một chữ.

Không có khối u.

Tạ ơn Chúa.

Năm nay, Trịnh Nhược Nam vẫn chưa bước vào giai đoạn đầu.

Khương Ninh xem xong, suýt chút nữa bủn rủn chân tay.

“Con bé này làm sao vậy.” Trịnh Nhược Nam không khỏi lẩm bẩm khi thấy sắc mặt Khương Ninh có chút tái nhợt vì tờ giấy khám bệnh.

“Chờ một chút, để con xem lại.” Khương Ninh lại giật lấy tờ báo cáo, cẩn thận kiểm tra lại đường huyết và tim mạch, xác nhận Trịnh Nhược Nam cũng ở trong phạm vi bình thường.

Xem ra, kiếp trước những khổ tâm của Trịnh Nhược Nam quả nhiên có liên quan đến Khương Phàm và sự phản nghịch của cô, hiện tại cô và Khương Phàm đã tiến bộ rất nhiều, tâm tình của bà cũng tốt lên trông thấy.

Vậy thì, có phải đã đến lúc nói với bà ấy về điều đó rồi không.

Khương Ninh rất do dự, một mặt lo lắng Trịnh Nhược Nam sẽ không chịu đựng nổi, mặt khác lại cảm thấy nếu cứ để Khương Nhu Nhu ở lại nhà mình thì đến lúc đó Trịnh Nhược Nam sẽ càng suy sụp hơn khi cuối cùng cũng biết được sự thật.

Thấy cô vẫn nhíu mày, Trịnh Nhược Nam xoa xoa đầu cô: “Sao vậy? Có gì mà buồn phiền thế, con thi không tốt à? Trông con lo lắng lắm.”

“Mẹ, để con nói với mẹ một chuyện.” Khương Ninh hạ quyết tâm.

Có lẽ cô nên tin vào mẹ mình.

Trịnh Nhược Nam hiện tại rất khỏe mạnh và cũng không mỏng manh như trong tưởng tượng của cô.

“Có chuyện gì? Nghiêm túc như vậy à?” Trịnh Nhược Nam nửa đùa nửa thật nói: “Đừng nói là con yêu sớm nha.”

“Không phải cái này.” Khương Ninh đang định nói thì bên ngoài cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Là giọng nói của Khương Nhu Nhu và Khương Sơn, hai người chắc không biết Khương Ninh và Trịnh Nhược Nam đang ở trong phòng làm việc, đi về phía này: “Chú ơi, lần trước chú bảo sẽ đăng ký cho con vào lớp giáo viên nước ngoài, sao Khương Ninh đã nhập học rồi mà con thì vẫn chưa ạ?”

Khương Sơn cũng có chút buồn bực, nhưng ông vẫn kiên nhẫn trấn an Khương Nhu Nhu: “Chờ một chút, chú đến thư phòng tìm thẻ, tạm ứng cho con một khoản.”

Khương Nhu Nhu có chút lo lắng: “Chú không định nói cho dì à? Dì sẽ không tức giận chứ?”

Khương Sơn nói: “Cứ làm trước nói sau đi vậy.”

Khương Ninh đưa mắt nhìn Trịnh Nhược Nam, thấy sắc mặt Trịnh Nhược Nam đã trở nên khó coi.

Hai vợ chồng có chung một thẻ gửi tiền, Trịnh Nhược Nam rất ít khi kiểm tra số dư trong đó, chỉ thỉnh thoảng phát hiện nó giảm sút. Bà cũng chỉ cho rằng Khương Sơn cầm đi mời khách. Dù sao thì ông ấy cũng đã làm việc rất chăm chỉ để chạy dự án gần đây.

Nhưng bà chưa từng ngờ rằng ông ấy sẽ làm điều này sau lưng bà.

Cánh cửa đang rộng mở ngay lúc này.

Khương Sơn đang định dẫn Khương Nhu Nhu vào thì thấy Trịnh Nhược Nam có vẻ không hài lòng nhìn mình, ông sững người một lúc.

Khương Ninh cũng ở bên cạnh, vẻ mặt có chút kỳ lạ, lạnh lùng khó tả.

Khương Sơn lập tức nhận ra Trịnh Nhược Nam đã nghe thấy, vội vàng giải thích: “Anh cũng không phải là cố ý tiền trảm hậu tấu đâu, anh chỉ sợ em không đồng ý.”

Trịnh Nhược Nam cau mày nói: “Có lần nào anh muốn tiêu tiền cho Nhu Nhu mà tôi không đồng ý chưa? Tôi là loại người keo kiệt như vậy sao? Lén lút chuyển tiền từ thẻ tiết kiệm chung, anh xem tôi là cái gì?”

Khương Sơn liền chớp lấy cơ hội nói: “Vậy thì lớp giáo viên nước ngoài của Nhu Nhu——”

Nhưng đã bị một thanh âm cắt ngang: “Không được đăng ký.”

“Một đứa trẻ như con thì chen mồm cái gì?” Khương Sơn lo lắng nhìn Khương Ninh, gần đây con bé này hành động rất kỳ quái, lần trước ông ký tên cho cô, cô cũng không nói cho ông biết thông tin liên lạc của Âu Dương Bác.

Cũng không biết có phải Khương Sơn gặp ảo giác hay không, khoảng thời gian này ông luôn cảm thấy ánh mắt Khương Ninh nhìn ông rất kỳ lạ, không có sự kính trọng dành cho một người cha.

“Cha còn chưa nói cho mẹ biết chuyện con lừa cha ký tên cho con vào lần trước. Gần đây tính cách con càng ngày càng kỳ quặc, con có còn tôn trọng cha là cha của con hay không?”

“Bởi vì cô ta là con riêng.” Khương Ninh cười lạnh, “Vì tôi là một đứa trẻ nên đương nhiên không có quyền xen miệng vào, không thể nói là ông phản bội mẹ tôi, mang con riêng vào nhà rồi giả vờ như là con gái của đồng đội, còn muốn lấy tiền của mẹ tôi nuôi đứa con hoang của ông, vậy thì tại sao tôi phải kính trọng một người cha như ông đây?”

Những lời này vừa thốt ra, tựa như long trời lở đất, sắc mặt cả ba người còn lại có mặt tại đó đều đột ngột biến đổi.