Chương 17

Vì là cuối tuần, nhiều trẻ em ở Hồ Đồng không đi học mà chơi ở ngoài trời, quản gia sợ làm phiền Khương Ninh nên không trực tiếp đến nhà họ Khương,

Thay vào đó, ông tìm một học sinh lớp 3 của Hằng Sở để hỏi thăm.

Khi quay lại, quản gia nói với Yến Nhất Tạ: “Sáng nay tôi đã vào trong thành, Khương Ninh hình như bị cảm lạnh.”

Yến Nhất Tạ ở trong phòng không mở cửa,

Quản gia nói qua một ô cửa.

Tuy nhiên, sau khi ông cất lời,

Bên trong chỉ có sự im lặng,

Không có tiếng đáp lại, ngay cả tiếng lật sách cũng không có, như thể hắn không nghe thấy.

Quản gia không khỏi cao giọng, lập lại lời vừa rồi nói: “Cậu chủ, Khương Ninh bị cảm rồi! “

Ngay lập tức,

Lúc này trong phòng mới truyền ra giọng nói mất kiên nhẫn của yến nhất tạ: “Ông trở nên tọc mạch như vậy từ khi nào vậy?”

“Tuy cô ấy đã đùa quá trớn khiến cậu bị thương và nhiễm trùng, nhưng đứa trẻ này cũng bị cảm và sốt. Cô ấy phát sốt hẳn là khó chịu biết bao, tối hôm trước cậu còn đuổi cô ấy đi.”

Quản gia thở dài, khuyên nhủ: “Cậu đừng cãi nhau với cô ấy vì chuyện này nữa, mình gửi mấy giỏ hoa quả đến đi, hãy để cô ấy hồi phục càng sớm càng tốt, được chứ? “

Yến Nhất Tạ cả giận nói: “Ông dám, đừng tự ý quyết định.”

Hắn không giận Khương Ninh. Hắn biết cô làm vậy là ngoài ý muốn. Nhưng hắn thực sự sẽ không tha thứ cho quản gia làm những việc dư thừa này cho hắn.

Hôm qua Khương Ninh đã không tới, hôm nay Khương Ninh cũng không tới,

Sau này Khương Ninh cũng sẽ không đến nữa.

Cứ vậy đi.

Cơn bệnh cảm lạnh của cô ấy sẽ khỏi sau vài ngày, và sau đó cô ấy sẽ tập trung vào những thứ khác và bắt đầu quên đi hắn, con người kỳ lạ và phiền phức.

Sau một thời gian nữa, có lẽ cô ấy vẫn sẽ không quên đôi chân khủng khϊếp và dữ tợn mà cô nhìn thấy khi vén ống quần của hắn lên tối hôm đó.

Nhưng hắn lại muốn cô quên đi, chứ không phải là nhớ lại, kinh hãi rồi chạy đi mà không thèm ngoảnh đầu.

Cho dù yến nhất tạ không đuổi cô đi, thì hứng thú ở lại đây gần gũi với hắn của cô chắc cũng đã biến mất từ tối hôm qua vì sợ hãi rồi.

“Cô ấy đừng xuất hiện nữa thì tốt hơn.” Yến Nhất Tạ bình tĩnh nói, “Cuối cùng mọi thứ cũng dừng lại, ta đã có thời gian làm việc của mình.”

Quản gia thầm nghĩ, việc của cậu chính là nhìn chằm chằm vào trang 388 của cùng một quyển sách hai ngày một đêm sao?

“Mỗi lần cô ấy đến, cô ấy đều rất ồn ào và gây ra những rắc rối ngoài ý muốn.”

Quản gia nói thầm trong bụng, giờ thì yên tĩnh rồi nhưng cũng có thấy cậu vui vẻ đâu.

“Vậy bữa sáng và bữa tối sau này vẫn sẽ được chuẩn bị theo khẩu vị trước đây? Còn đệm trên ghế sô pha mà cô gái nhỏ lúc trước mang tới, có cần tôi vứt đi không?”

“Tùy ông.” Yến Nhất Tạ dừng một chút, sau đó nói: “Vứt đi.”

Quản gia có chút thất vọng, xem ra thiếu gia đã hạ quyết tâm vạch rõ ranh giới với tiểu cô nương. Ông không còn cách nào khác đành phải nói: “Vậy bây giờ tôi đi thu dọn.”

Yến Nhất Tạ không biết vì sao lại càng thêm cáu kỉnh, tháo dây tai nghe xuống, ném quyển sách trong tay xuống nói: “Ông không còn việc gì khác phải làm sao? Vội vàng vứt rác đi đầu thai đấy à? “

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe một tiếng “Bịch” Rõ to, có thứ gì đó vừa được ném vào phòng yến nhất tạ qua cửa sổ mở toang.

Quản gia bối rối: “Tiếng gì vậy?”

Yến Nhất Tạ quay đầu lại nhìn, thấy một viên kẹo bọc màu vàng vị dứa rơi trên sàn phòng, nảy lên hai cái rồi đừng bên chân hắn.



Hắn cau mày, định đẩy xe lăn đến bên cửa sổ xem chuyện gì đang xảy ra.

Đột nhiên, một viên kẹo khác, lần này có vị dâu tây, với giấy gói màu đỏ, được ném thẳng vào qua cửa sổ.

Viên kẹo này lớn hơn chiếc vừa nãy một chút và trông giống như kẹo mềm.

Viên kẹo “Bộp” Một tiếng trên sàn, đáp xuống cạnh tấm rèm đang phấp phới.

Không khí im lặng một lúc.

Yến Nhất Tạ chợt ý thức được điều gì, không thể tin được nhìn về phía cửa sổ.

Hắn đột nhiên nắm chặt tay vịn xe lăn, đầu ngón tay trắng bệch.

Ngay sau đó là viên thứ ba, vị việt quất, vỏ bọc màu xanh, kẹo cứng.

Rồi đến viên thứ tư, vị đào, giấy gói màu hồng, kẹo cứng.

Viên thứ năm, vị sô cô la, vỏ ngoài màu vàng nhạt, kẹo cứng.

...

Bộp bộp bộp.

Vô số kẹo.

Giống như những bông hoa rải rác khắp bầu trời, những viên kẹo trên sàn không ngừng nhảy nhót.

Những viên kẹo đủ màu sắc được ném qua cửa sổ.

Còn có những viên bị bắn trượt và trúng vào cây trong sân, bị dội ngược trở lại. Một lúc sau, người ngoài sân nhặt kẹo với thái độ không được lãng phí, rồi lần lượt ném vào hết viên này đến viên khác.

Quản gia đã chạy ra ngoài sân nhìn, thấy quả nhiên là Khương Ninh đang đập cửa sổ của thiếu gia, ông vui mừng khôn xiết, cười nói: “Cháu tới rồi à?”

Khương Ninh cầm viên kẹo nhắm chắc rồi tiếp tục ném, mỉn cười nhìn quản gia: “Hôm qua tớ sốt nhẹ nên không đến, hôm nay gần như khỏi hẳn rồi.”

Cô giải thích điều này với yến nhất tạ ở trong phòng trên lầu hai, nói rất to.

Quản gia cười nói: “Sao không vào ngồi đi? Đập cửa sổ làm gì vậy? Thiếu gia ở lầu hai, để tôi đưa cháu lên lầu.”

Yến Nhất Tạ thò đầu ra ngoài cửa sổ, tức giận trừng mắt quản gia.

Quản gia lập tức im lặng, không dám nói để Khương Ninh vào nữa. Nhưng ông đã nhanh chóng chạy vào, bê ghế ra cho Khương Ninh ngồi ném kẹo.

Một tiếng “Xoạch——” Đột nhiên vang lên, yến nhất tạ lạnh lùng đóng cửa sổ lại.

Tuy nhiên, chỉ trong vài giây, âm thanh đập cửa sổ bằng kẹo “Bộp bộp bộp” Lại vang lên. Kẹo không vào được nên toàn bộ đập vào cửa sổ, làm cho cửa kính “ Bộp bộp bộp”.

Khương Ninh ở dưới lầu cũng không nói gì, chỉ bướng bỉnh ném từng viên kẹo.

Bộp rồi lại một bộp.

Như một khúc nhạc độc đáo của mùa hè.

Yến Nhất Tạ chỉ đơn giản đeo tai nghe khử tiếng ồn và tiếp tục đọc sách, phớt lờ những tiếng ồn ngẫu nhiên và đáng lo ngại kia.

Tuy nhiên, âm thanh bên ngoài vẫn không dừng lại.

Ngay cả tiếng ve kêu ầm ĩ cũng đã ngừng, nhưng cô gái vẫn chưa thôi ồn ào.

Yến Nhất Tạ liếc nhìn mặt đất, kẹo ném vào phòng hầu như phủ đầy nửa sàn nhà, ít nhất cũng phải trăm viên. Chưa kể hầu hết trong số chúng đã bị đập vỡ trên cửa sổ.

Hắn không biết cô ấy đã mang bao nhiêu kẹo. Thiếu niên cuối cùng cũng không nhịn được, mở cửa sổ ra xem.



Dưới bóng cây, Khương Ninh ngẩng đầu, nắm trong tay một viên kẹo, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Còn bao kẹo mang bên cạnh thì cao bằng nửa người.

Cả một bao lớn.

Cô kéo một bao kẹo từ dưới chân núi lên.

Yến Nhất Tạ: “...”

“Cô lại phát khùng gì vậy?” Thằng bé nói một cách hằn học. Buổi trưa, hắn nhìn xuống còn Khương Ninh ngẩng đầu nhìn lên, ánh nắng không lọt vào mắt hắn, khiến đôi mắt đen của hắn lạnh lùng hơn so với lần đầu gặp mặt bên bờ biển.

“Cậu không gặp tớ, tớ chỉ có thể đập cửa sổ nhà cậu cho đến khi cậu ra ngoài.” Khương Ninh giở trò lưu manh, ra vẻ.

Trước khi đến cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Dù hơi mất mặt thì đã sao, cho dù có phải ăn dằm nằm dề thì cô cũng phải khiến yến nhất tạ rút lại lời nói “Không gặp nhau nữa”.

“Rầm” Một tiếng, cửa sổ lại bị hắn đóng sầm lại.

Yến Nhất Tạ nắm chặt tay vịn của xe lăn, dựa lưng vào bức tường dưới cửa sổ, cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng hơi thở càng lúc càng nặng nề.

Đôi mắt đen tuyền của hắn gần như tràn đầy sự hoang mang...

Hắn khó khăn nhắm mắt lại, vẫn không thể hiểu nổi, hắn đã dùng những lời lẽ cay nghiệt như vậy đuổi cô đi rồi, sao cô còn đến?

Sau khi vén ống quần của hắn, nhìn thấy đôi chân của hắn, biết rằng hắn không phải là gãy xương tạm thời mà là tàn tật vĩnh viễn, nhìn thấy bộ phận ghê tởm và xấu xí nhất trên cơ thể hắn, tại sao cô ấy vẫn đến?

Tất cả những điều này nằm ngoài dự liệu hay nhận thức của yến nhất tạ.

Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được rằng có người lại không sợ những vết thương khủng khϊếp trên chân hắn.

Ngay cả bác sĩ cũng phải cau mày mỗi lần thay thuốc.

Vậy rốt cuộc cô ấy đến đây để làm gì?

Cũng đâu thể ngây thơ nghĩ rằng hắn là một người tàn tật cần được cứu giúp và chữa lành.

Trái tim Yến Nhất Tạ như bị chích phải, khuôn mặt lại lộ ra một chút cáu kỉnh, hắn hít sâu một hơi, thờ ơ mà phức tạp nhìn về phía cửa sổ.

Hắn bắt đầu nghĩ xem có nên để quản gia ép cô đi hay không.

Nhưng vào lúc này, giọng nói lanh lảnh của cô gái từ dưới lầu truyền đến: “Không phải chỉ là trên chân có vài vết sẹo thôi sao? Có gì to tát đâu. Tuy tớ không thể đánh gãy chân mình ngồi xe lăn, vì như vậy mẹ sẽ đánh tớ chết, nhưng tớ có thể cứa vài đường trên bắp chân của mình để lại sẹo, sau này tụi mình sẽ cùng nhau mặc quần dài vào mùa hè.”

Sau đó, cô bắt đầu tìm kiếm những viên đá sắc nhọn có thể cứa ra máu.

Đúng là điên rồ.

Sắc mặt yến nhất tạ lạnh lùng đến đáng sợ.

Khung cửa sổ phía sau lưng Khương Ninh bất thình lình được mở ra.

Khương Ninh khẽ mỉm cười, trong tay đã cầm sẵn một hòn đá, cô cúi xuống kéo ống quần lên, phần nhọn hướng về phía bắp chân trắng nõn.

Đồng tử Yến Nhất Tạ co rụt lại, cả giận nói: “Cô bị điên rồi à?!”

Khương Ninh ngẩng đầu, mếu máo nói: “Cho tớ lên đi rồi tớ không cứa nữa.”

Yến Nhất Tạ không tin nổi trừng mắt nhìn cô.

Khương Ninh cũng đáp lại bằng vẻ mặt của một lão tăng đang ngồi thiền.

Giằng co.

Vào ngày cuối cùng của mùa hè này, tiếng ve kêu inh ỏi, thiếu niên tức đến độ thở dốc, vành mắt đỏ hoe.

Một lúc sau, Khương Ninh được như ý bước lên lầu hai lần đầu tiên.