Chương 17: Em mời anh ngủ cùng?

"Con hiểu, không sao cả." Hứa Diệc Phồn cũng không quan tâm.

Xem ra vị này chắc là người vợ hiện tại của Hứa Sĩ Hằng, "dì Tần" trong miệng của Hứa Diệc Phồn.

Cố Ninh vốn tưởng tiểu tam dì Tần bức tử chính thất để lên chức là một người kiểu hồ ly tinh, không ngờ lại có vẻ ngoài thanh tú, dịu dàng ân cần.

Bà ấy và Hứa Diệc Phồn nói chuyện đều nhỏ nhẹ, thái độ ôn hòa, giống như mẹ con hơn với Hứa Diệc Sướиɠ.

Sau khi mẹ con bọn họ rời đi, Cố Ninh đi tới đóng cửa lại, sau đó hỏi Hứa Diệc Phồn, "Thật sự là từ khi hai người ấy vào ở, anh mới bắt đầu nằm mơ như vậy?"

Hứa Diệc Phồn suy nghĩ một chút, "Thời điểm đúng là không sai, nhưng tôi không cảm thấy chuyện này có liên quan đến dì Tần và Tiểu Sướиɠ."

Sở Hiên nghe anh ta nói như vậy, ánh mắt rời khỏi đồ đạc trong phòng, chuyển qua nhìn khuôn mặt của anh ta một lúc.

"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng." Cố Ninh đi tới cửa, cầm lấy cái túi to đặt ở cửa mở ra, lục bên trong một hồi lâu như đào báu vật, lấy ra một lọ sứ trắng lớn tinh xảo.

Bên trong lọ sứ trắng đựng đầy tro, màu trắng xám, Cố Ninh mở nắp ra, cẩn thận đổ một nắm trong tay, khói trắng bốc lên, Cố Ninh sặc phải ho khan hai tiếng.

Hứa Diệc Phồn và Sở Hiên im lặng nhìn Cố Ninh lấy tro, cả hai đều không lên tiếng.

Cố Ninh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi xoắn xuýt của hai người, chợt bừng tỉnh.

"Hai người các người bớt tưởng tượng đi! Yên tâm, đây không phải là lọ tro cốt."

Cố Ninh xoay lọ sứ sang một hướng, cho hai người bọn họ xem hoa văn vẽ tay trên đó, là một chú thỏ hoạt hình, đang cầm một cái bánh quy khống lồ trong tay ngấu nghiến, "Đây là lọ đựng bánh quy, bên trong đều là bùa tôi vẽ đốt thành tro."

Sở Hiên không nói nên lời, "Em vẽ bao nhiêu cái, mới có thể đốt ra một lọ lớn như vậy?"

"Sản xuất hàng loạt, dùng tiện lợi. Tôi vẫn còn mấy lọ tro bùa với các tác dụng khác nhau." Cố Ninh vừa trả lời, vừa bốc tro bùa, rắc chúng xung quanh giường lớn.

Thảm phòng ngủ có màu xanh đậm, nên tro trắng rất nổi bật trên đó.

Cố Ninh rắc quanh giường một vòng, rồi lui ra cửa, ngồi xếp bằng, ngẩng đầu nhìn.

Chỉ một khắc sau, tro trên mặt đất đột nhiên bốc cháy, cao chừng một hai thước, màu xanh nhạt, rồi biến mất trong không trung.

Hứa Diệc Phồn sợ hết hồn, nhìn Cố Ninh với ánh mặt thắc mắc.

"Căn phòng này của anh đúng là có thứ gì đó." Cố Ninh đưa ra kết luận.

"Là cái gì?" Hứa Diệc Phồn hỏi.

"Không biết, tôi chỉ có thể thấy nó thuộc tính nước. Nhưng mà không sao, tối nay sẽ biết." Cố Ninh bình chân như vại.

Mặt của Hứa Diệc Phồn rốt cuộc cũng có chút dáng vẻ lo lắng, "Tối nay hai người muốn bắt?"

"Đúng vậy, vả lại anh phải ngủ, anh không ngủ, thì nó sẽ không tới. Anh có thuốc ngủ không?" Cố Ninh phỏng đoán anh ta nhất định sẽ không ngủ được.

Hứa Diệc Phồn đáp, "Có. Mấy ngày nay tôi không ngủ ngon, bác sĩ mới vừa kê thuốc ngủ cho tôi."

Thời gian vẫn còn sớm, Hứa Diệc Phồn cho người giúp sắp xếp một phòng khách cho Cố Ninh và Sở Hiên nghỉ ngơi tạm thời, Cố Ninh vừa đặt túi xuống, thì Hứa Sĩ Hằng đi đến.

Câu nói làm người phải chừa một đường này rất có đạo lý. Vừa nãy ở dưới nhà, thái độ của Hứa Sĩ Hằng đối với Cố Ninh và Sở Hiên vẫn còn khá lịch sự, cho nên bây giờ có nhiệt tình thì cũng tự nhiên hơn, không quá lúng túng.

Hứa Sĩ Hằng hỏi han cả buổi, không còn đề cập đến chuyện của đạo trưởng kia nữa, có lẽ đã đuổi đi rồi.

Cố Ninh nói đại khái tình hình của Hứa Diệc Phồn cho ông ấy, Hứa Sĩ Hằng nghe nói tối nay sẽ trừ tà, thì mặt đầy lo lắng, "Chỗ Diệc Phồn thật sự có ma quỷ quấy phá sao? Là thứ gì?"

Cố Ninh trả lời, "Tối nay sẽ biết là gì. Nhưng mà loại tà ma này sẽ không tự nhiên khi không lại tìm người." Cố Ninh dừng một chút, nhìn Hứa Sĩ Hằng, "Phần lớn là có người gọi ra."

Hứa Sĩ Hằng trầm ngâm một hồi lâu, không lên tiếng.

Cố Ninh không có hứng thú với ân oán nhà giàu của ông ta, đuổi ông ta đi, "Xin lỗi, chúng tôi còn phải chuẩn bị đồ cho buổi tối."

Hứa Sĩ Hằng trầm mặc không rời đi, cuối cùng cũng hỏi điều mình thật sự muốn hỏi, "Xin hỏi sư phụ, có thể thuận tiện xem qua phong thủy nhà tôi một chút không? Gần đây có quá nhiều chuyện không tốt, tôi có hai mối làm ăn lớn ở bên này không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên cũng thất bại."

Cố Ninh không nói nên lời. Con trai của ông ta bệnh thành như vậy, tai họa trên người, cũng sắp chết rồi, nhưng trong đầu ông ta đều là kinh doanh sao?

"Tôi không xem phong thủy, nhưng mà có thể giúp ông xem vận mệnh và cách hóa giải, ông báo ngày sinh cho tôi."

Hứa Sĩ Hằng báo ngày sinh của mình một cách trung thực, Cố Ninh suy nghĩ một chút, "Hai mối làm ăn mà ông thất bại, một ở phía tây, một ở phía bắc, có đúng không?"

Hứa Sĩ Hằng có cáo già gì hơn nữa, cũng không nhịn được mà mắt sáng lên, "Đúng đúng đúng, quá đúng, một người là quặng sắt ở phía Tây, một người là đường cái phía bắc." Thấy ánh mắt của Cố Ninh, ấm áp hơn trước một chút.

Cố Ninh gật đầu rất có dáng dấp của một sư phụ, "Tôi phải tính toán một lần, ngày mai sẽ nói cho ông." Thuận tay viết một số điện thoại, "Giá cả trừ tà và xem mệnh, đều nói với trợ lý của tôi."

Hứa Sĩ Hằng nhanh chóng nhận lấy bằng cả hai tay, tạm biệt đi ra cửa.

Cố Ninh chờ ông ta đi, mới đưa tay ra dựng mệnh bàn của Hứa Sĩ Hằng trên không trung, suy tư một hồi nói, "Người này không chân chính, trên tay hình như có dính máu?"

Sở Hiên nửa ngồi nửa dựa vào tủ đầu giường, "Hứa Sĩ Hằng làm ngành mỏ, nghe nói năm xưa trên tay có mạng người, mặc dù không phải là tự tay gϊếŧ chết anh ta, nhưng cũng không khác tự ra tay là bao, làm sạch sẽ, không để cho người ta nắm được cán, nhưng mà mấy năm trước mỗi khi đi ra ngoài, bất kể đi đâu cũng phải mang theo mấy vệ sĩ bên cạnh, sợ người ta trả thù, hai năm nay mới đỡ chút."

Cố Ninh nhìn Sở Hiên, "Tại sao cái gì anh cũng biết?

Sở Hiên giơ điện thoại lên, "Vừa mới tra."

"Không tích phúc đức, thì thần tiên cũng không giúp được. Năm sau ông ta còn có thể tốt hơn một năm nữa, sau đó đường vận may đi tiêu rồi."

Cố Ninh vung tay xua mệnh bàn trên không trung đi, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tiểu Sơn, "Hứa Sĩ Hằng, đòi giá thật cao." Sau đó ngẩng đầu hỏi Sở Hiên, "Ngày mai anh còn có việc không? Anh về ngủ đi, tôi sẽ gọi điện kêu Tiểu Sơn đến giúp tôi."

Sở Hiên nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nói, "Anh đương nhiên ở cùng em."

Cố Ninh nhìn Sở Hiên, không yên tâm với anh, "Anh muốn ở lại cũng có thể, nhưng phải nghe theo chỉ huy, tôi bảo anh làm cái gì thì anh phải làm cái đó, không được nói nhảm."

Sở Hiên sảng khoái đồng ý, "Được."

Cố Ninh thấy anh đồng ý, thì thoải mái ngã xuống giường, "Ngủ một giấc đi, buổi tối còn phải làm việc."

Sau một ngày bận rộn, cuối cùng Cố Ninh cũng có thể nằm xuống, duỗi thẳng eo, vặn trái vặn phải, để lộ một đoạn eo.

Trong phòng khách chỉ có một cái giường lớn, Sở Hiên đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn Cố Ninh đang nằm ở trên giường không có chút phòng bị, "Em mời anh ngủ cùng?"

Cố Ninh lúng túng.

Sở Hiên thật sự đi tới. Giường bên cạnh Cố Ninh lún xuống.

Sở Hiên không khách khí nằm thẳng xuống bên cạnh cô, ung dung nói, "Em vừa mới nói, muốn anh làm cái gì, thì anh phải làm cái đó, không được nói nhảm."