Chương 15: Ha ha cái đầu các người ấy

Hứa Diệc Phồn thấy bọn họ không để ý tới, thì điều khiển xe lăn đuổi theo, "Vị tiểu thư này, xin cô chờ một chút."

Cố Ninh quay đầu lại.

"Vị tiểu thư này, vừa rồi tôi đã nói chuyện quá khích, cô đừng nóng giận. Cô có thể ở lại một lát được không?"

Sở Hiên nhàn nhạt nói, "Xin lỗi, chúng ta không có nhiều thời gian."

Cố Ninh thầm like cho Sở Hiên.

Hứa Diệc Phồn lo lắng, "Tôi thực sự có chuyện muốn xin lời khuyên, chuyện liên quan đến mạng người không thể coi thường được, cầu xin cô ở lại một lát."

Cố Ninh và Sở Hiên nhìn nhau một cái, rồi hai người mới đi tới chỗ Hứa Diệc Phồn. Hứa Diệc Phồn đưa bọn họ trở lại chỗ ngồi trước cửa sổ.

"Tôi đúng là Hứa Diệc Phồn, xin hỏi hai vị họ gì?"

Cố Ninh lấy danh thϊếp từ trong túi ra đưa cho anh ta. Hứa Diệc Phồn nhìn một chút, "Khó trách. Tôi tự hỏi làm sao cô Cố biết được mấy ngày nay tôi hay nằm mơ, hóa ra là sư phụ công ty huyền học."

Hứa Diệc Phồn kêu người tới gọi cà phê, nói liên tục.

Sở Hiên nói không sai, anh ta mất mẹ từ nhỏ, cha anh kết hôn với tiểu tam, sinh ra một người em trai Hứa Diệc Sướиɠ, cho nên từ hồi trung học, Hứa Diệc Phồn đã một mình sang Úc du học.

Bản thân Hứa Diệc Phồn đã ở Úc mấy năm, nơi này non xanh nước biếc, môi trường tuyệt vời, nhưng một năm trở lại đây, cơ thể đột nhiên xấu đi, dần dần cái gì cũng không làm được, một năm thì có tới nửa năm đều ở bệnh viện.

Bác sĩ không tìm ra được là vấn đề gì, bản thân Hứa Diệc Phồn cũng cảm thấy càng ngày càng yếu đi, năm nay yếu đến mức không thể đứng lên được, vừa đứng liền chóng mặt, trời đất quay cuồng. Điều kỳ quái nhất là, mỗi tối đều không thể ngủ ngon, vừa ngủ là nằm mơ, mơ thấy cả người ngâm mình trong nước đá, lạnh đến run lập cập, nghĩ cách gì cũng vô ích.

Cố Ninh hỏi, "Vậy cánh tay của anh là xảy ra chuyện gì?"

"Mấy ngày nay đặc biệt xui xẻo. Ngày hôm qua không để ý, đột nhiên ngã từ bậc thang lầu hai xuống, giống như có người đẩy ở phía sau, nhưng lúc đó sau lưng căn bản không có người."

"Ở nhà?"

"Ừm." Hứa Diệc Phồn trả lời, "Cho nên lại phải nhập viện, tôi luôn cảm thấy, ở trong bệnh viện hình như còn thoải mái hơn ở nhà. Cô Cố, cô có thể nhìn thấy giấc mơ tôi ngâm mình trong nước đá, thì nhất định sẽ biết chuyện gì đang xảy ra, có thể giúp tôi một tay không?"

Cố Ninh do dự.

"Tôi mỗi ngày đều không thể ngủ, cơ thể càng ngày càng yếu, bác sĩ nói các chức năng của các cơ quan của tôi đang xấu đi, cô Cố, cô xem như mỗi ngày làm một việc thiện, cứu tôi một mạng." Hứa Diệc Phồn khẩn cầu.

Cố Ninh suy nghĩ một chút, "Có thể giúp anh nghĩ một vài cách. Nhưng mà..."

Hứa Diệc Phồn vội vàng nói, "Tiền không là vấn đề."

Cố Ninh trầm mặc, "Ý tôi là, anh xảy ra chuyện đều là ở nhà, tôi e là phải đi xem nhà của anh một chút trước."

Đôi mắt của Hứa Diệc Phồn sáng lên, "Cô Cố, bố tôi mấy ngày trước cũng đến Úc, tôi bị ngã cầu thang, em trai tôi cũng có chuyện, công việc kinh doanh của bố tôi ở Úc gần đây cũng có vấn đề, cho nên tôi đang mời người xem phong thủy, chi bằng cô Cố hãy thuận tiện xem giúp nhà tôi đi?"

Cố Ninh suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng gật đầu.

Hứa Diệc Phồn bảo tài xế đến bệnh viện đón người, Cố Ninh và Sở Hiên lái xe theo sau, hai chiếc xe một đường hướng về phía Bắc, đến khu biệt thự sang trọng phía Bắc.

Hai chiếc xe một trước một sau chạy vào một ngôi biệt thự lớn. Ngôi nhà chỉ có ba tầng, có lẽ là đập cũ xây lại, xung quanh đều là đại thụ cao ngất, hướng mặt ra biển. Trên làn xe còn có một vài chiếc xe đậu, giống như có khách thăm.

Hứa Diệc Phồn điều khiển xe lăn xuống xe, "Gần đây trong nhà rất náo nhiệt. Vốn chỗ này chỉ có một mình tôi ở thôi, mấy ngày trước em trai tôi gây ra chuyện, đến Úc tránh đầu ngọn gió, ba tôi với dì Tần cũng đi cùng."

Cố Ninh để ý tới anh ta không gọi vợ mới của ba mình là "mẹ", mà là dì Tần.

Hứa Diệc Phồn dẫn bọn họ vào cửa, vừa mới tới cửa, đã nghe thấy có người nói sang sảng, "Ngũ thiên ma quỷ, vong thân diệt hình, sở tại chỉ xử, vạn thần phụng nghênh, lập tức tuân lệnh!"

Một xấp lá bùa màu vàng không biết dùng máu gì vẽ bay vèo tới trước mặt, Sở Hiên cao lớn, may mắn tránh khỏi thảm họa, người chơi bóng giỏi lanh tay lẹ mắt, chụp được lá bùa bay đến trước mặt Cố Ninh bằng một tay.

Hứa Diệc Phồn khá xui xẻo, tay của anh ta đang nắm chặt cần điều khiển xe lăn, còn chưa kịp phản ứng, thì một tờ lá bùa màu vàng đã đập ngay vào mặt Hứa Diệc Phồn, máu dính dính ướt ướt trên lá bùa còn chưa khô.

Hứa Diệc Phồn: "..."

Một đạo sĩ đứng ở cửa.

Một đạo sĩ già mặc áo choàng đạo sĩ Mao Sơn màu vàng, tay cầm cây kiếm tiền ngũ đế [1], nắm đủ loại bùa màu vàng, giống y hệt bộ đồ của Lâm Chánh Anh [2] trong phim Hồng Kông lúc đi bắt yêu, như thể ông ta đang chơi nhập vai, bên cạnh còn có tiểu đạo sĩ phối hợp.

[1] Kiếm tiền ngũ đế: cây kiếm được pháp sư dùng để bắt ma phục yêu, cũng có thể treo trước cửa để xua đuổi tà ma.

[2] Lâm Chánh Anh: là diễn viên, chỉ đạo võ thuật, đạo diễn và nhà sản xuất phim của điện ảnh Hồng Kông. Ông được biết đến là Vua của phim cương thi.

Trong phòng khách của gia đình họ Hứa, đồ đạc trong nhà đều được kê sát vào tường, ở chính giữa để một khoảng trống lớn, đặt một cái bàn dài phủ tấm vải đỏ, ở trên có đồ cúng hương nến, bày lệnh bài gỗ đào, kính chiếu yêu, chén nước thần vân vân, trông khá sinh động.

"Ơ... sơ xuất rồi." Lão đạo sĩ kia tiến lên hai bước, "Tôi vừa mới thấy có một luồng khí tà ma tới, còn tưởng rằng có yêu tà đến cửa."

Tâm trạng của Hứa Diệc Phồn không tệ, trả lại lá bùa cho ông ta, lấy tay lau vết máu trên mặt, nhẹ giọng nói, "Không sao."

Phía sau lão đạo sĩ là một người đàn ông trung niên hơi phát tướng, phảng phất khí chất trên người, có lẽ là cha của Hứa Diệc Phồn, Hứa Sĩ Hằng.

Cậu con trai bị đập vào mặt, nhưng ông ta cũng không tức giận, thấy Hứa Diệc Phồn đưa hai người khác về, thì mở miệng hỏi, "Diệc Phồn, hai người này là ai?"

"Ba, hai vị này là sư phụ của Ninh Hợp Đường mà con đã mời về, cô Cố này liếc mắt một cái là có thể nhìn ra buổi tối con nằm mơ gặp ác mộng, cho nên con muốn mời bọn họ về giúp con xem phòng một chút, thuận tiện xem phong thủy nhà chúng ta."

"Ninh Hợp Đường? Ở đâu?" Lão đạo sĩ chen vào nói.

Hứa Sĩ Hằng sống ở Trung Quốc đã lâu, thỉnh thoảng mới đến Úc, không quen với nơi này, nghe lão đạo sĩ nói vậy, thì đã biết "Ninh Hợp Đường" này hẳn là một nơi không tiếng tăm.

Cố Ninh đáp, "Là công ty huyền học mới khai trương."

Lão đạo sĩ nghe vậy, thì cười ha ha trong cổ họng, không nói gì thêm nữa. Mặc dù không nói, nhưng vẻ mặt khinh thường đã nói ra tất cả. Tiểu đạo sĩ nghe thấy sư phụ cười ha ha, cũng vội vàng cười ha ha một tiếng.

Cố Ninh nghĩ thầm, ha ha cái đầu các người ấy.

Hứa Sĩ Hằng nhìn lướt qua Cố Ninh và Sở Hiên. Dựa theo ánh mắt người từng trải tung hoành mấy cửa hàng tổng hợp bao nhiêu thập niên của ông ấy, chỉ cần nhìn thoáng qua là ông ấy có thể nhìn ra hơi thở sinh viên chưa phai của hai người, có lẽ là mới bước ra xã hội không lâu, nghĩ thầm, không biết bọn họ làm thế nào mà có thể lừa con trai mình đưa về nhà? Diệc Phồn ở Úc bao nhiêu năm, ngốc đi rồi.

Nhưng Hứa Sĩ Hằng từ trước đến nay làm việc luôn rất khôn khéo, không nói gì nhiều, chỉ lịch sự gật đầu với Cố Ninh và Sở Hiên.

"Được rồi. Diệc Phồn, vị này là đạo trưởng Khai Hoa nổi tiếng ở Thanh Vân quán, hôm nay đặc biệt dành thời gian đến, bây giờ phải trừ tà ma ở đây, con đưa hai vị này về phòng con trước đi."

Cố Ninh hiểu được ý tứ trong mắt của Hứa Sĩ Hằng, trong lòng âm thầm phiên dịch câu này giúp ông ấy: Người lớn chúng tôi bận rộn ở đây, con nít các người chơi ở một bên đi, đừng làm phiền.

Hứa Diệc Phồn cười nhã nhặn với cha mình, rồi điều khiển xe lăn đưa Cố Ninh và Sở Hiên đi về hướng thang máy trong nhà.

Cố Ninh thấy Sở Hiên vẫn còn giữ lá bùa màu vàng của đạo trưởng trong tay, nói Sở Hiên đi qua, trả lại cho đạo trưởng.

Đạo trưởng không động đậy, mà lại quay đầu nói với tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ bước nhanh tới, nhận lá bùa.

Ba người Cố Ninh vào thang máy đi lên lầu hai, vừa mới đi ra khỏi cửa thang máy ở lầu trên, thì nghe thấy đạo trưởng hét lên: "Tiểu Ngũ! Con dừng lại cho ta! Tiểu Ngũ!"

Hứa Diệc Phồn từ bên cạnh lan can trên tầng hai nhìn xuống, thấy vị tiểu đạo sĩ vừa nãy còn rất tốt, bây giờ đang cởi giày vải, ném áo choàng sang một bên, cởi trần, phòng má, cố gắng bơi lội ở giữa phòng khách, cánh tay quạt một cái rồi một cái, bơi như thể có vẻ rất khó khăn.