Thật hào phóng, giúp anh chặn đào hoa thêm mấy lần, thì tiền sinh hoạt tháng này sẽ có.
Hai người lên xe dựa theo địa chỉ mà Tiểu Sơn đưa, chạy thẳng đến bệnh viện tư nhân kia.
Bệnh viện này trồng đầy cây, bên cạnh có một mảng xanh rộng lớn, phong cảnh tuyệt đẹp, ngay cả khoa cấp cứu cũng có vẻ rất thong thả.
Cố Ninh vừa xuống thì thở dài, "Thứ đó không có ở đây."
Sở Hiên tiện tay khóa cửa xe lại, liếc nhìn Cố Ninh, cũng không hỏi gì.
Nếu như con yêu bạc hà dùi vàng đó ở đây, thì bệnh viện này đã sớm nháo nhiệt rồi, tuyệt đối không phải là dáng vẻ cả nhà hạnh phúc năm tháng tĩnh lặng giống như bây giờ.
Cố Ninh nghĩ thầm, dù sao cũng đã tới rồi, đi vào hỏi thăm tình hình một chút cũng không sao.
Cố Ninh tự xưng là bạn của Tiểu Hình bị tai nạn xe hơi. Tới sớm không bằng tới đúng dịp, vừa vặn đến giờ thăm bệnh, nên được đưa thẳng vào. Tiểu Hình đã được chuyển đến phòng bệnh, người mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường, nhìn vết thương cũng không tính là quá nghiêm trọng, chỉ bị gãy chân, người vẫn còn tỉnh táo.
"Chúng tôi đến từ Công ty Phong thủy huyền học, muốn nhờ anh giúp tìm một vật." Cố Ninh nói cho Tiểu Hình biết mục đích đến.
"Trước khi xảy ra tai nạn xe, anh đã lấy ra một cái dùi vàng nhỏ, là có từ đâu?"
Tiểu Hình sửng sốt, "Cái dùi vàng nhỏ đó? Hai ngày trước tôi đến nhà kho lấy hàng, nhặt nó dưới thùng hàng, cảm thấy khá đẹp, nên cất đi. Không phải là vật đáng giá đúng không? Nhìn cũng không giống như là vàng thật đâu?"
Cố Ninh trấn an anh ta, "Không đáng giá, nhưng có hơi đặc biệt. Sau đó thì sao? Anh có biết vật đó đi đâu rồi không?"
Tiểu Hình cau mày suy nghĩ một chút, "Tôi vốn đang cầm trong tay, sau đó thì mất kiểm soát lật xe, đợi đến lúc tôi tỉnh dậy, thì cũng đã ở trong bệnh viện rồi, tôi cũng không biết vật đó ở đâu, có thể vẫn còn ở chỗ xảy ra tai nạn xe?"
Cố Ninh nói, "Tôi đã xem rồi, hiện trường không có."
Hiện trường tai nạn xe không có, chỗ này cũng không có, vật tà môn đó chẳng lẽ chân dài chạy rồi sao?
Cố Ninh đứng lên, "Được rồi, cám ơn anh, vậy anh dưỡng thương cho tốt."
Lúc này Tiểu Hình mới chợt có phản ứng, sống lưng lạnh toát.
Tiểu Hình thậm chí còn nói những lời xui rủi, "Nhưng lúc ở trên xe chỉ có một mình tôi, làm sao cô biết trước khi xảy ra tai nạn xe tôi đã lấy cái dùi nhỏ ra?"
Cố Ninh vốn muốn trả lời "Đám tiểu yêu nói", nhưng lại cảm thấy hù dọa một người còn nằm trên giường bệnh thì quá không thích hợp, nên thay đổi lời nói, "Không có gì, tôi đoán thôi. Không phải đã nói với anh chúng tôi là Công ty Phong thủy huyền học à."
Hai mắt Tiểu Hình sáng ngời, vừa rồi anh ta còn lừ đừ, bây giờ đột ngột ngồi dậy níu lấy Cố Ninh, "Sư phụ, gần đây vận khí của tôi cứ luôn không được tốt lắm, vợ với tôi đang cãi nhau, bây giờ lại bị tai nạn xe gãy chân, cô có thể giúp tôi tính vận mệnh xem khi nào tôi mới có thể trở mình không?"
Sở Hiên rất bình tĩnh bước tới kéo Cố Ninh đi.
Cố Ninh hỏi Tiểu Hình, "Anh sinh năm nào tháng nào giờ nào?"
Tiểu Hình báo cáo ngày giờ sinh của mình, Cố Ninh suy nghĩ một lúc, "Vận mệnh thì sắp thay đổi tốt hơn, cung tiền tài của anh là mệnh cách Lộc Mã giao trì, mặc dù bị vùi lấp trong đất, thì cũng có thể phất chút tài sản, cung vợ chồng hóa ra là cự môn hóa kỵ, bây giờ đang xoay chuyển, vợ sắp giảng hòa với anh."
Chưa kịp dứt lời, thì cánh cửa đã bị người ta đẩy ra, một cô gái trẻ xông vào, hai mắt đỏ ửng nhào lên người Tiểu Hình.
"Bà xã, em cẩn thận một chút! Chân của anh!" Tiểu Hình bị đè kêu gào một trận.
Cố Ninh và Sở Hiên im lặng rút lui.
"Thế nào? Tôi không tùy tiện lừa gạt người đúng không?" Giọng điệu của Cố Ninh có chút đắc ý.
Từ khi Cố Ninh ngửa bài với Sở Hiên, nói hai người bọn họ không có duyên phận, thì ở trước mặt Sở Hiên, việc xem bói này đều không thể nói tới. Lần này Sở Hiên đến Úc, không biết tại sao, thái độ lại đột nhiên dịu đi, Cố Ninh khó tránh khỏi có chút được voi đòi tiên.
Sở Hiên chậm rãi nói, "Công ty RNF dính vào tai nạn xe này coi như cũng có chút danh tiếng, ông chủ sẵn sàng đưa người đi cấp cứu bệnh viện tư nhân, nói ra nhân phẩm cũng không tệ, bảo hiểm nhân viên chắc chắn có đầy đủ, nhất định sẽ có một khoản tiền bồi thường. Vừa nãy lúc chúng ta ở trong phòng bệnh, có nghe thấy tiếng giày cao gót vội vàng bên ngoài, đến trước cửa thì dừng lại. Người tới là một người phụ nữ, tiếng bước chân nhanh nhẹn lưu loát, tuổi tác hẳn không lớn, còn rất gấp."
Sở Hiên mỉm cười tổng kết: "Phất chút tài sản, và hòa giải với vợ, không cần anh ta nói ngày sinh, anh cũng có thể đưa ra kết luận giống như em."
Cố Ninh tức giận nhìn Sở Hiên, người này sao lại cứng đầu như vậy chứ?
Sở Hiên bình tĩnh nhìn Cố Ninh, nghĩ thầm, lúc cô mất hứng thật giống như một con cá nóc nhỏ giận đến phồng to.
Cố Ninh suy nghĩ, xem ra không cho anh uống thuốc mạnh thì không được. Chỗ này là bệnh viện, thường có một chút yêu khí. Ánh mắt của Cố Ninh đảo một vòng, cuối cùng cũng tìm được một con tiểu yêu phía sau chậu hoa, đang trốn tránh nhìn trộm.
Ngươi tới đây. Cố Ninh mỉm cười làm một động tác tay.
Cho Sở Hiên biết cái gì là hiện tượng siêu nhiên, cho anh biết trời rốt cuộc cao bao nhiêu đất rốt cuộc dày bao nhiêu.
Khi con tiểu yêu kia ló ra muốn tới, thì Sở Hiên nhìn theo ánh mắt của Cố Ninh, liếc mắt nhìn qua chỗ đó.
Con tiểu yêu kia vừa tiếp xúc với ánh mắt của Sở Hiên, thì bị dọa sợ rùng mình, vèo một cái đã không thấy tăm hơi, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Cố Ninh không nói nên lời.
Cũng khó trách Sở Hiên không tin, những thứ này nhìn thấy anh liền bỏ chạy, nên anh đương nhiên cảm thấy chuyện yêu ma đều là nói nhảm.
Mấy năm trước Cố Ninh cũng không nhìn thấy những thứ kỳ quái này, chỉ là theo bản năng, cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh Sở Hiên thì sẽ rất thoải mái, bây giờ nghĩ lại, chắc là bởi vì bản thân Sở Hiên chính là một linh vật trừ tà, xung quanh sạch sẽ.
Cố Ninh lại nhìn xung quanh.
Sảnh của bệnh viện tư nhân này cũng giống như những bệnh viện khác, một bên là cửa sổ kính, bên ngoài chính là vườn hoa trồng đầy cây xanh, gần cửa sổ có để chỗ ngồi cho mọi người nghỉ ngơi, bên cạnh thì bán cà phê.
Một thanh niên mặc áo bệnh nhân ngồi trên xe lăn, nhìn ra ngoài cửa sổ, tóc dài ngang lưng, bóng lưng gầy nhom.
Quanh người của người này có khí đen, nhìn một cái cũng biết gần đây xui xẻo đã đến nhà anh ta.
Được, chính là anh ta.
Cố Ninh kéo cánh tay của Sở Hiên đi tới, "Tôi sẽ cho anh thấy bản lĩnh của tôi. Nếu như tôi thật sự có thể nhìn ra thứ người khác không thể, thì coi như tôi thắng được không?"
Sở Hiên mặc cho cô kéo đi tới, "Được."
Cố Ninh đi vòng qua người kia ngồi ở đối diện. Anh ta trông như chỉ mới ngoài hai mươi, cánh tay được bó thạch cao, vẻ ngoài rất tuấn tú, nhưng ấn đường giữa lông mày lại u ám, cho dù không hiểu tướng thuật, thì chỉ cần nhìn vào đôi mắt vô thần khuôn mặt ưu buồn của anh ta, cũng có thể đoán được gần đây vận khí của anh ta không được tốt.
Tướng mạo mười hai cung với dựng tinh bàn gia truyền của Cố Ninh tương thông với nhau, Cố Ninh biết một chút, tuy rằng không chính xác lắm, nhưng vẫn có thể thấy đại khái.
Cố Ninh nhìn vài lần, rồi nhẹ nhàng nói với Sở Hiên, "Không cần dựng mệnh bàn của anh ta, dựa vào nhìn thì tôi cũng biết, nhà người này vô cùng có tiền, người cha cường thế, từ nhỏ đã mất mẹ, gần đây thường ở bệnh viện, mấy ngày nay đặc biệt tồi tệ."
Sở Hiên không ngồi, tựa trên bàn, ghé vào bên tai Cố Ninh, nói nhỏ: "Cái này anh cũng có thể nhìn ra."
Sở Hiên nói bằng giọng điệu bình tĩnh dịu dàng thường ngày, "Ở đây là bệnh viện tư nhân, nhà không có tiền thì không thể tùy tiện đến được. Nhưng mà gia cảnh của anh ta hẳn là rất tốt. Trên người anh ta mặc dù mặc quần áo bệnh nhân trông không khác với người khác, nhưng nếu như quan sát kỹ, thì có thể nhìn thấy chất lượng vải vóc tốt hơn người khác rất nhiều, cho dù là bệnh viện tư nhân, thì cũng không có nguyên tắc đặt làm cho một người."
Sở Hiên dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói, "Cho nên rất có thể, anh ta là khách quen của bệnh viện này, chê quần áo của bệnh viện vải vóc thô cứng, bởi vì luôn phải mặc, nên bản thân đã may một bộ -- hoặc là mấy bộ. Vì vậy hai cái kết luận "nhà có tiền" và thường ở bệnh viện", anh cũng có thể rút ra được. Về "mấy ngày nay đặc biệt tồi tệ của em, cánh tay của anh ta bó thạch cao, nhất định là mới vừa bị thương, mấy ngày nay sao có thể khỏe được?"
Cố Ninh đã sớm có chuẩn bị, hoàn toàn không bị anh đả kích, "Người cha cường thế, từ nhỏ đã mất mẹ kia, xin hỏi anh làm sao thấy được?"
Sở Hiên khẽ mỉm cười, "Anh không chỉ biết cha anh ta cường thế, từ nhỏ đã mất mẹ, mà còn biết cha anh ta cưới người khác, có một người em cùng cha khác mẹ làm cho người ta không bớt lo."
Cố Ninh lại nhìn lông mày của người kia, đúng là có anh em, vả lại quan hệ anh em còn không hòa hợp, nhưng không biết Sở Hiên làm sao nhìn thấy được em trai của anh ta làm cho người ta không bớt lo?
Cố Ninh ngẩng đầu nhìn Sở Hiên.
Sở Hiên nhìn thấy sự kinh ngạc và tò mò không thể che giấu được trong ánh mắt của cô, cuối cùng cũng không nhịn được, mỉm cười nói, "Anh còn biết cha anh ta tên Hứa Sĩ Hằng, anh ta tên Hứa Diệc Phồn, em trai anh ta tên Hứa Diệc Sướиɠ, cách đây không lâu mới vừa đá nữ minh tinh, người nữ minh tinh kia tự sát không thành, làm dư luận xôn xao, lên tiêu đề các trang giải trí, bị moi ra lịch sử đen tối của ba anh ta Hứa Sĩ Hằng năm xưa vì để cho tiểu tam lên chức, mà bức tử chính thất."
Cố Ninh tức giận, "Không biết xấu hổ! Anh cũng đã biết anh ta là ai rồi, anh đang đầu cơ trục lợi đúng không?"
Sở Hiên rất muốn đưa tay chọc vào khuôn mặt con cá nóc nhỏ vì tức giận mà phồng lên.
"Nhưng mà Sở Hiên, anh làm sao biết được loại chuyện bát quái này?" Cố Ninh nghĩ thầm, lẽ nào học thần đại nhân ngài bên ngoài núi băng nhưng bên trong cũng có tâm tư bát quái của thiếu nữ?
Sở Hiên vô tội nói, "Mấy ngày trước anh tra tài liệu trên mạng, vô tình bấm vào một trang web, tiêu đề bắt mắt, lại có cả ảnh của nhà bọn họ, nhìn thoáng qua liền nhớ thôi."
Xe lăn của Hứa Diệc Phồn chỉ cách Cố Ninh Sở Hiên vài bước, lúc này rốt cuộc cũng không nhịn được, "Tôi bị gãy tay, chứ không phải bị điếc, hai người các người thảo luận về chuyện nhà của người khác như vậy có phải không tốt lắm không?"
Mặc dù trông có hơi tức giận, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói.
Cố Ninh quay sang phía cậu ta, nở nụ cười, "Xin lỗi, chúng tôi đang đánh cược, kích động lớn tiếng rồi, quên mất anh vẫn còn ở đây."
Hứa Diệc Phồn không nói gì nhìn cô, xe lăn di chuyển, định rời đi.
"Gần đây anh thường hay nằm mơ, mơ thấy bản thân ngâm mình trong nước đá, lạnh đến phát run, cho dù trước khi ngủ có đắp bao nhiêu chăn, máy điều hòa mở cao hơn nữa cũng không đủ ấm, lúc ngủ vẫn không ngừng run, bác sĩ cũng không có cách gì, có đúng không?" Cố Ninh nhìn theo bóng lưng của anh ta cất giọng nói.
Hứa Diệc Phồn dừng lại.
Cố Ninh đắc ý ngẩng đầu nhìn Sở Hiên trong mắt của Sở Hiên mang theo ý cười, "Được rồi, nói bừa đúng rồi, coi như em thắng."
Sở Hiên có suy luận như thế nào đi nữa, thì cũng không thể biết được anh ta nằm mơ cái gì.
Cố Ninh cầm túi xách đứng lên, nói với Sở Hiên, "Vậy anh định đưa tôi cái gì?"
Sở Hiên nhận cái túi nặng trĩu đó, giúp cô xách, "Tùy em chọn lựa."
Hai người đi đến cổng bệnh viện.
"Chờ một chút." Hứa Diệc Phồn gọi sau lưng. Hai người Cố Ninh và Sở Hiên rất ăn ý giả vờ không nghe thấy, bước chân không hề chậm lại.
Sở Hiên hơi quay về phía Cố Ninh, thấp giọng nói, "Kẻ lừa đảo chú trọng "Trước xét hỏi sau bắt chẹt, bẫy vội vàng chậm một ngàn", em vừa mới "bẫy" xong, bây giờ phải từ từ treo cổ anh ta, cái bộ dáng này học được mười phần mười, còn dám nói mình không phải là kẻ lừa đảo?"
Cố Ninh đáp lại, "Kiến thức lý thuyết nền tảng của anh chắc chắn như vậy, anh mới là tên lừa đảo chứ?"