Ở trong hành lang, Lộc Kim vừa leo cầu thang vừa lấy chìa khóa, Phó Ngọc đi phía sau nhìn cậu lục túi sách, hỏi một câu: "Dì có ở nhà không?"
"Có thì sao." Lộc Kim quay đầu hỏi, "Có chuyện gì không?"
"Không có gì..." Phó Ngọc nhún vai, trong lòng cười lén, thế giới của hai người.
Đến tầng hai, Lộc Kim mở cửa vào trong và treo chìa khóa lên tường.
Phó Ngọc cúi xuống thành thạo mở tủ giày, nhưng không thấy đôi dép thường xuyên đi của mình đâu, vừa muốn hỏi Lộc Kim thì đột nhiên thấy cậu vươn tay ra, từ tầng hai lấy một đôi đưa cho hắn.
Thấy là mới, Phó Ngọc quay đầu hỏi: "Mới mua à?"
Lộc Kim gật đầu, tiếp tục tháo dây giày.
Phó Ngọc cúi xuống xem, cũng là đôi mới, cả hai đều có đôi dép giống nhau, đều là con thỏ nhỏ.
Không cần suy nghĩ cũng biết là ai đã mua.
Nhưng tại sao đôi của hắn lại màu hồng, màu hồng của "hoa anh đào" dành riêng cho con gái, chỉ cần nhìn là đã đau mắt.
Lộc Kim mang đôi dép lông thỏ màu xanh lên, trả lời những suy đoán trong lòng hắn: "Tớ không thích màu hồng."
Phó Ngọc đã biết điều này từ thuở ấu thơ, vì vậy hắn hỏi: "Vậy sao không mua hai đôi màu xanh?"
"Cậu hỏi mẹ tớ ấy." Lộc Kim cầm cặp sách và đi vào phòng ngủ, bắt đầu phàn nàn về mẹ của mình, "Cậu không biết tớ phải nói bao lâu mới được giữ lại đôi này..."
Khóe miệng Phó Ngọc giật giật, thở dài trong lòng nói biết. Hắn biết rằng dì Lộc có trái tim của một cô gái không bao giờ lớn, trước khi học tiểu học, mọi thứ của Lộc Kim đều là màu hồng, dì hoàn toàn coi Lộc Kim như con gái mà nuôi.
May mắn là có bố Lộc, một "trai thẳng kỹ thuật" ngăn chặn, Lộc Kim mới có cuộc sống bình thường như bao cậu bé khác, từ khi cậu nhận thức được, cậu luôn tránh màu hồng, nhưng không thể ngăn cản được niềm đam mê mãnh liệt với màu hồng của mẹ Lộc.
Nhà cửa bắt đầu "hóa hồng", như rèm cửa, tivi, và cả đôi dép lông thỏ của Lộc Kim.
Phó Ngọc đặt cặp sách xuống, ngồi xuống giường, hỏi cậu: "Vậy nên đôi này là để chuẩn bị cho tớ đúng không?"
Lộc Kim cởϊ áσ học sinh và treo lên, trả lời: "Để khách đi."
Phó Ngọc đằng sau cũng cởϊ áσ học sinh, nằm ngửa trên giường và ngạc nhiên ngẩn ngơ nói: "Người khác đã đi qua rồi à?"
Lộc Kim đi lại gần: "Không."
Phó Ngọc an tâm ngửa đầu, với tay mình lấy chiếc gối ôm và ngửi sâu, mồm lẩm bẩm "thơm quá", Lộc Kim tiến lại gần, kéo hắn lên và lấy chiếc gối đi: "Đi rửa tay."
Lại tới rồi...
Cái thói sạch sẽ nhỏ này.
Buổi học thêm cuối cùng cũng đã bắt đầu, ngày mai có bài kiểm tra tiếng Anh nhỏ, Lộc Kim quyết định bắt đầu từ việc học tiếng Anh trước.
Mặc dù Phó Ngọc không muốn, nhưng cũng phải cúi đầu lấy bài kiểm tra cuối tuần trước ra.
Lộc Kim lật từ đầu đến cuối và nói: "Thảm hại quá."
Phó Ngọc dùng ngón tay vuốt vuốt tóc, cười ngốc nghếch hỏi: "Có cứu được không?"
Lộc Kim thở ra một hơi nhẹ, đặt bài kiểm tra xuống và nhìn hắn một cách nghiêm túc: "Cứu được, nhưng cậu phải có tinh thần học tập, phải thật sự muốn học mới được."
"Ờm." Phó Ngọc gật đầu có lệ, cầm hộp đựng bút trên bàn lên chơi, còn hỏi cậu còn gì không, cho tớ cái này, cho tớ cái kia.
Tớ sẽ lấy tất cả.
Lộc Kim có chút không nói nên lời, vươn tay giật lấy ống đựng bút: "Bắt đầu thôi."
Phó Ngọc lập tức nghiêm túc: "Được, thầy Lộc."
Lộc Kim giải thích từng chi tiết câu hỏi trên đó, ngay cả những câu đúng, bởi vì cậu biết rằng chúng là những câu mà Phó Ngọc "mắt nhắm mắt mở" trả lời.
Không vượt qua chúng chắc chắn sẽ dẫn đến sai lầm cho sau này..
Sau đó, Phó Ngọc không gây rắc rối nữa, chăm chú lắng nghe và nghiêm túc ghi chép, nhưng bài tập về nhà hôm nay nhiều, Lộc Kim chỉ giảng một giờ rồi dừng lại, sau đó kéo hắn làm bài tập cùng.
Khi đang làm bài, mẹ Lộc trở về, thấy Phó Ngọc ở đó, bà bảo hắn ở lại ăn cơm. Phó Ngọc trở nên ngoan ngoãn một lúc rồi lại nổi loạn, đó là chọc này, móc nọ, làm Lộc Kim mất tập trung và viết sai nhiều từ.
"Cậu về nhà đi." Lộc Kim quay đầu.
"Ah -" Phó Ngọc đang xoay bút đột nhiên dừng lại, "Dì bảo tớ ở lại ăn cơm mà."
Hắn còn chớp chớp mắt mấy cái về phía cậu, Lộc Kim nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi: "Tiểu Ngọc, sao cậu không cắt tóc?"
Phó Ngọc bị hỏi đến ngẩn người, tay chống cằm, hỏi lại: "Tại sao phải cắt?"
Lộc Kim nói: "Quy định của trường."
Hắn nhíu mày, không quan tâm. ╮(╯_╰)╭
"Che mắt, cậu không thấy bất tiện à?"
"Không có."
"Mắt phải nhìn rõ không?"
"Còn thấy được."
"...Khi làm bài tập thì lên buộc lên, che mắt, không tốt cho mắt đâu."
Cuối cùng Phó Ngọc cũng đã hiểu, cậu ấy đang quan tâm đến mình, hắn lập tức vui vẻ hỏi xem cậu có cài tóc không.
Lộc Kim lấy từ mẹ mình một chiếc kẹp hoa nhỏ, Phó Ngọc dùng nó để tạo mái tóc ngăn nắp trước gương, chưa kịp quay đầu lại thì hắn đã cười trước.
Lộc Kim kéo hắn lại: "Cho tớ xem xem."
Phó Ngọc đứng im không chuyển động, nói với cậu: "Vậy cậu đừng cười nha."
Lộc Kim đồng ý, nhìn Phó Ngọc quay đầu lại, chưa đầy hai giây, cậu cười một cái "phốc", nói: "Xin lỗi, tớ không nhịn được."
Phó Ngọc:...
Không che mắt, gương mặt tinh xảo của Phó Ngọc được tiết lộ hoàn toàn. Lông mày dài như liễu, đôi mắt hẹp dài, góc mắt từ dưới lên trên cong lên, tạo nên một sự tự tin và kiêu hãnh. Nhưng điểm thu hút ánh nhìn dễ dàng bị đánh mất là nốt ruồi màu nâu dưới góc mắt phải, đó là đặc điểm đặc trưng của những người đẹp cổ điển, nốt ruồi nước mắt.
Phó Ngọc nhìn bộ dạng ngơ ngác của Lộc Kim liền cảm thấy thú vị, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn nhìn chăm chú một lúc, đột nhiên hỏi: "Cậu có nhớ câu nói cậu đã nói với tớ khi còn nhỏ không?"
"Câu nào vậy?" Lộc Kim ngừng cười.
Câu nói khi còn nhỏ nhiều lắm, hắn đang nói về câu nào.
"Nói rằng tóc dài của tớ rất đẹp, khi lớn lên cậu sẽ cưới tớ về nhà."
"... Đánh rắm."
Lộc Kim đột nhiên nói tục, Phó Ngọc rất ngạc nhiên, một nụ cười nhẹ nhàng nổi lên góc miệng, tiếp tục kí©h thí©ɧ cậu: "Cậu còn cởϊ qυầи áo của tớ."
Lộc Kim trừng mắt không tin, cậu hoàn toàn không có ấn tượng về việc đó.
Phó Ngọc nhẹ nhàng cười một tiếng, đột nhiên đưa mặt gần mặt Lộc Kim, hơi thở như hoa lan dịu dàng, nói: "À... Nếu cậu không muốn cưới tớ, vậy thì để tớ cưới cậu vậy."
Lộc Kim đẩy Phó Ngọc ra bằng một cái tát, mắng một câu "Nói bậy."
Phó Ngọc xoa nhẹ vào má, nhìn chằm chằm bằng đôi mắt hình phượng hồng, vẫn cười tươi tắn.
Chính 8 giờ, bố Lộc gõ cửa gọi hai người ra ăn cơm, Phó Ngọc mới bước vào phòng khách thì bị Lộc Kim kéo vào nhà vệ sinh để rửa tay.
Phó Ngọc nói rằng cậu quá sạch sẽ.
Lộc Kim đáp lại rằng đó là vì hắn quá bẩn.
Không thích nghe câu này, Phó Ngọc dựa vào lợi thế khoảng cách 3 cm, ép Lộc Kim vào tường nhà vệ sinh, hỏi: "Tớ bẩn ở đâu?"
Lộc Kim bình tĩnh quay đầu, nhìn vào tay hắn nói: "Tay bẩn, rửa lại."
Phó Ngọc:...
Vì vậy, Phó Ngọc phải rửa tay ba lần trước khi được ra ăn cơm, vì lần thứ hai không dùng xà phòng, Lộc Kim nói không đạt yêu cầu, vì vậy lại phải rửa lần thứ ba.
Tay hắn đã được rửa sạch đến mòn da luôn rồi.
Mẹ Lộc không thấy cả hai lên tới gọi, khi nhìn thấy cả hai cùng nhau ra khỏi nhà vệ sinh, không tự chủ mà nhíu mày lên, Phó Ngọc có chút ngượng ngùng, nhưng Lộc Kim lại tự tin nói: "Con nhìn cậu ấy rửa tay."
Mẹ Lộc lắc đầu nhẹ: "Được rồi, đừng gây phiền phức cho người khác nữa, Tiểu Ngọc tự rửa cần gì đến con."
"Hehe, không sao đâu dì Nhậm." Phó Ngọc không mấy quan tâm, cười hai tiếng và sau đó vươn tay móc lấy bả vai Lộc Kim, "Bây giờ cậu ấy là thầy của cháu."
Mẹ Lộc khó hiểu: "Gì vậy, trò chơi à?"
Lộc Kim và Phó Ngọc: "..."
Đâu phải trò chơi đâu.
Trên bàn ăn, mẹ Lộc yêu cầu cậu khai thật, mới biết về việc học thêm và còn biết về "học phí" của cậu, ngón tay liên tục chỉ vào cậu: "...Lộc Bách Thần, anh xem con anh này..."
"Haha, khá là có tư duy kinh doanh, nhưng con này, học phí hơi đắt, ít nhất phải giảm giá một chút."
"Dừng lại, anh đừng nói nữa." Mẹ Lộc trừng mắt nhìn ông, khiến ông phải khen thay vì phê bình.
Mệt lòng.
Vì vậy bà quay lại hỏi Lộc Kim, "Học thêm thì học thêm, tại sao lại thu phí?"
Lộc Kim nhấp miệng nhai cơm, giọng điềm tĩnh, không mấy quan tâm nói: "Trên đời này có bữa trưa miễn phí sao mẹ?"
Mẹ Lộc không còn gì để nói, lại hỏi: "Con thu bao nhiêu tiền?"
Lỗ Kim nói: "Không thể tiết lộ."
Mẹ Lộc bực bội: "Con.…"
Phó Ngọc thấy bầu không khí căng thẳng liền nhanh chóng can thiệp để xoa dịu tình hình: “Dì Nhậm, cũng không có gì to tát đâu, dù sao bố cũng cho cháu rất nhiều tiền tiêu vặt, dù sao cháu cũng phải tiêu, dành nó cho gia đình không phải tốt hơn sao?"
Mẹ Lộc đang định gật đầu thì Lộc Kim xen vào: "...ai nói chúng ta là gia đình cơ?"
Phó Ngọc cảm thấy vô cùng xấu hổ, không gắp cũng không ăn, chỉ nhe răng cười gượng.
"Con trai, con chẳng đáng yêu gì cả," mẹ Lộc lắc đầu thở dài.
"Mẹ mới đáng yêu." Lộc Kim bình tĩnh trả lời.
Mẹ Lộc:...
Nam chủ nhà vẫn im lặng ăn cơm cuối cùng cũng không nhịn được đặt đũa xuống, "Được rồi, Lộc Kim đừng một vừa hai phải nữa, Tiểu Ngọc ăn thêm đi cháu, hôm nay dì làm nhiều lắm."
"Dạ vâng."
Cuối cùng, mặt mũi đã được cứu.
Ăn xong hai người trở về phòng tiếp tục học, Phó Ngọc vừa no vừa lười biếng, chưa kịp làm xong câu thứ hai của bài tập toán trong khi Lộc Kim đã làm xong bài của mình.
Mái tóc tết sau gáy dựng đứng lên, cúi người nhìn xem, mí mắt gần như dính chặt vào mi dưới—hắn đã ngủ quên rồi.
Lộc Kim bất lực đưa tay chạm vào hắn, "Nếu mệt thì cậu về nhà đi."
Phó Ngọc đột nhiên tỉnh dậy, lắc đầu, cố gắng mở mắt ra, cố chấp nói: "A, tớ không mệt, không mệt" rồi lại cầm bút bắt đầu học bài.
Lộc Kim đặt bài tập đã làm xong của mình sang một bên, lấy một cuốn sách bài tập vật lý ra, nói với Phó Ngọc: “Không hiểu thì cứ hỏi tớ.”
Cậu vừa quay đầu lại, vừa mở sách bài tập ra, người bên cạnh nghiêng người nói: “Bài toán này tớ không hiểu.”
Nói thật, Lộc Kim có chút muốn đánh người.
Khi đồng hồ điểm 11 giờ, Lộc Kim đã làm xong hết bài tập, ngoại trừ từ vựng và thơ cần ghi nhớ, nhưng chỉ cần 10 phút nữa là có thể đi ngủ.
Mặt khác, Phó Ngọc vẫn còn một bài tập Ngữ Văn cần phải hoàn thành, nhưng đã muộn rồi, chú Phó đã gọi điện gọi hắn về nhà, nhưng Phó Ngọc lại không để trong lòng. Nếu không phải Lộc Kim thúc giục, hắn sẽ không đi đâu.
"Tớ muốn ở lại."
"Không được."
"Tớ không chê giường của cậu nhỏ đâu."
"Nhưng tớ chê cậu." Lộc Kim ném quần áo cho hắn, "Mau mặc áo vào đi."
Vài sợi tóc rơi xuống trán, Phù Ngọc dùng kẹp tóc chỉnh lại, mím đôi môi mỏng bắt đầu chơi bài giả đáng thương, “Hồi nhỏ chúng ta thường tắm chung, thậm chí còn khỏa thân, lúc đó cậu có ghét bỏ tớ đâu."
"Đó là lịch sử lâu đời rồi."
"Cho nên mới nói."
"..." Vẻ mặt Lộc Kim nghiêm túc, Phó Ngọc nhìn vào mắt cậu liền lập tức lùi lại, đứng dậy nói: "Được rồi, tớ đi."
“Balo của cậu.” Lộc Kim gọi lại.
Phó Ngọc dừng bước, quay người đi tới, nâng cằm chỉ ra ngoài cửa sổ: "Tớ nói, ngoài trời tối quá, cậu tiễn tớ ra ngoài được không?"
Lộc Kim do dự một chút, sau đó đứng dậy cầm lấy áo khoác ra, nói với Phó Ngọc: “Đi thôi.”
Phó Ngọc vui vẻ mở cửa, nhảy cẫng lên vì phấn khích.
—--
Lời tác giả có lời muốn nói: Có người không biết xấu hổ.