*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 8: Em là một con quỷ ích kỷEdit: MiyBeta: Tĩnh NhạcMáy quay cũng không lia về bên này, nên Đỗ Hạ trắng trợn trốn việc.
Ánh sáng dịu nhẹ che phủ khắp phòng khiến người ta không muốn mở mắt, làn da Đỗ Hạ cũng bị ảnh hưởng, dưới ánh sáng ấy làn da cậu như một viên ngọc, bên ngoài có phản quang dịu nhẹ, khiến cậu nhìn qua rất nội liễm. Nhưng ở chỗ lúc người ngoài không để ý, cậu hướng bên cạnh liều mạng chớp mắt.
Cây dù đen bỗng dưng dịch chuyển, che tầm mắt Đỗ Hạ, cậu không thể thông qua khúc xạ nhìn thấy mặt người bên cạnh, trực tiếp nhìn thì lại càng không thấy, không khỏi nhụt chí.
Khó lắm mới quay xong show, Đỗ Hạ tạm biệt Trầm Quân Chi, quay đầu hạ giọng nói: "Chúng ta tìm chỗ nghỉ một lát đi."
Bên kia đường có một con hẻm nhỏ không người, lại nhiều khúc ngoặt, Đỗ Hạ không sợ có người đột nhiên xuất hiện nghe được chuyện gì.
"Phía trước có quầy bán đồ ăn vặt, em đi mua khăn ướt" Đỗ Hạ nói xong nhanh chóng chạy đi rồi trở về, cầm theo một bình nước suối và một bịch khăn ướt.
Giữa trưa là lúc nóng nhất, nhưng Đỗ Hạ lại không cảm thấy nóng gì hết, không cần ngước lên nhìn cậu cũng biết đã có hắn che dù cản cái nóng giúp cậu. Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một đôi tay, cầm lấy khăn ướt trong tay Đỗ Hạ, xé bao, rút ra một miếng, dừng một chút trên môi Đỗ Hạ, sau đó mới dùng sức chà lau.
"Thật ra make-up dùng son môi màu trong cho em..."
Mới tìm cơ hội mở miệng nói một câu, bàn tay đang lau liền tăng lực, cậu vội im miệng, tùy ý đối phương lau chùi.
Hồi lâu, Đỗ Hạ theo bản năng ngừng thở, thiếu chút nữa nghẹt mà chết, khó khăn thở dốc từng ngụm từng ngụm, tay người nọ đột nhiên đặt lên môi cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác lạnh lẽo như đang hôn lên một quả cherry đông lạnh, mang theo hương tươi mát mà người bên ngoài không phát hiện ra được.
"Đằng trước nhường đường một chút!"
Bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe tải, tài xế nhìn thấy Đỗ Hạ hô to lên.
Đỗ Hạ theo bản năng né sang một bên, xe cũng không giảm tốc độ, phóng như vũ bão lướt qua cậu. Đỗ Hạ nhịn không được nín thở lần hai, bởi vì cậu ngửi được một mùi tanh tưởi khiến người khó chịu.
Đó là một chiếc xe chở xác, có vẻ bác tài cũng biết điều, không lái xe ra đường lớn đông người.
"A!" Đỗ Hạ theo bản năng nhìn chằm chằm xe chở xác, liền nhìn thấy cửa thùng xe đột nhiên mở ra, từ bên trong rớt ra một thứ đồ.
Mùi tanh tưởi ngay tức thì tràn ngập xung quanh, Đỗ Hạ che mũi, bất giác nhìn chằm chằm cái túi màu đen đang lăn tới, trong đầu cậu trống rỗng, cứ cảm giác cái cửa thùng xe lúc nãy không phải vô tình mở ra, mà là do cài thứ trong túi... mở nó ra.
Tài xế không phát hiện điều gì, xe rất nhanh chuyển hướng, âm thanh dần biến mất.
Làm sao bây giờ - Đỗ Hạ che mũi miệng, theo quán tính nhìn người bên cạnh.
Qua kính phản quang, Đỗ Hạ thấy đỉnh dù di động, ngoại trừ che nắng, nó còn che trước mặt cậu. Người nọ vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng ấy, làn da trắng xám dưới ánh mặt trời tựa như trong suốt, tóc mái rối che đi biểu cảm trong mắt, cả người hắn... như dần trở nên không giống chính hắn nữa.
Hoàng phù Lý Đôn Hậu cho nằm trong túi quần lần thứ hai hóa thành tro, trong nháy mắt Đỗ Hạ liền hiểu, cái món đồ trong cái túi đen đó không chỉ đơn giản là thi thể.
Chiếc túi đen bỗng hướng về phía Đỗ Hạ mà lăn, bên trong nó nhô lên một khối, tiếp đó xé toạc túi, lộ ra một thứ không rõ hình thù như thế nào, các thớ thịt thối rữa gần như tan rã, thấy cả xương tứ chi.
Ngay tức khắc, mùi hôi thối tỏa ra khắp nơi, giống như muốn hóa thành thực thể nghiền ép người ta.
Thật muốn thở dốc một hơi - Đỗ Hạ liều mạng nhịn xuống, nhìn vật kia từ từ bò ra khỏi túi đen, máu thịt be bét hướng về phía cậu nhào đến. Cây dù đen che trước mặt cậu di động về phía trước một chút, người kia thì đứng lên trước Đỗ Hạ lung lay cây dù, con ngươi âm trầm, sau đó liền lao đến thứ kia.
Không được nhìn - hắn dùng dù che tầm mắt Đỗ Hạ.
Hắn biết cách làm sao che đi ánh sáng phản xạ chung quanh, bất kể từ góc độ nào Đỗ Hạ cũng không nhìn thấy gì, trong tầm mắt chỉ có thể thấy cây dù màu đen không ngừng rung chuyển.
Cái xác còn nằm trên đất, Đỗ Hạ thấy nó đã mục rữa, thịt trên đầu rã thành từng mảng, có thể nhìn thấy khí quản đã hóa đen, con ngươi lồi hẳn ra ngoài, lúc lắc giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Nơi mà xác chết bò qua lưu lại dấu vết rất ghê tởm, bề mặt có vụn nát của máu thịt kèm theo thứ chất nhầy tanh tưởi.
Trong dạ dày trào ngược muốn nôn, thân thể lạnh run, Đỗ Hạ run tay lấy di động ra gọi cho Lý Đôn Hậu.
Vừa cúp điện thoại, cậu liền cảm thấy môi mát lạnh, hệt như có thể hô hấp bình thường trở lại, cũng không còn mùi tanh đó nữa. Nhận ra mùi hương lành lạnh quen thuộc, Đỗ Hạ cuối cùng cũng có thể hô hấp, lúc này cậu mới hỏi: "Giải quyết xong?"
Bàn tay lạnh lẽo nọ nắm lấy tay Đỗ Hạ, cây dù lần nữa xuất hiện trên đầu cả hai, lôi kéo Đỗ Hạ lùi về sau.
Cái xác còn đang bò lết trên đất, đôi con ngươi mục rữa giống như nhìn thấy Đỗ Hạ, từ đầu đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu. Ngay khi bọn Đỗ Hạ tính xoay người rời đi thì phía trước bỗng ló ra một chiếc xe, Lý Đôn Hậu nhảy xuống xe, nhìn thấy cái xác sắc mặt ông liền thay đổi.
Dân chuyên đến rồi, Đỗ Hạ thở phào nhẹ nhóm.
"Thi thể này làm sao có thể lại cử động?"
Qua tay Lý Đôn Hậu, cái xác không còn cử động nữa, Đỗ Hạ cũng đi đên chào hỏi, mở miệng hỏi.
Xe chở xác rất nhanh quay lại, còn thêm một chiếc xe, Đỗ Hạ thấy không phải người quen, đoán chắc bọn họ là cảnh sát. Lý Đôn Hậu lấy ra một xấp hoàng phù, đưa hết tất cả cho Đỗ Hạ, thở dài nói: "Đạo hạnh của bần đạo không đủ, đưa lá hoàng phù này cho thí chủ cũng chỉ ngăn chặn những thứ tầm thường, còn như loại này... chặn không được."
"Cái xác này được tìm thấy ở đường nước ngầm, bản thân nó đã dễ nhiễm ô uế. Mấy chỗ như đường nước ngầm chính là nơi uế khí tụ tập, nên nếu không phải có người gợi ra thì sẽ không xảy ra chuyện gì mới đúng, đến lúc đó đốt trụi là xong, sẽ không sao hết, nhưng... hẳn là có thứ gì đó đã tiếp xúc với cái xác..."
"Là thứ như thế nào?" Lúc nói chuyện Đỗ Hạ theo bản năng nhìn qua người bên cạnh, thấy cậu nhìn sang, người kia nghiêng đầu về phía cậu mỉm cười.
"Thế gian rộng lớn vô biên, không gì không có. Nói đến vật có thể khơi gợi thi thể bị nhiễm bẩn, thì nói đến ba ngày ba đêm cũng chưa hết, nhưng căn bản là bình thường hầu như không gặp phải nó, lần này chỉ có thể nói là trùng hợp" - Lý Đôn Hậu chuyển đề tài, căn dặn Đỗ Hạ, "Về nhà, lấy quần áo trên người đem đốt hết, nấu nước vỏ bưởi ngâm tắm, ngủ thật ngon qua một đêm là không sao nữa."
Lý Đôn Hậu nói xong lên xe rời đi, Đỗ Hạ đứng tại chỗ nhìn theo.
Buổi chiều ở công ty cũng không có việc gì, thái độ của Hoàng Kiệt lúc này biến hóa rất lớn, Đỗ Hạ không đi cũng không sao, có điều cậu vẫn gọi điện xin nghỉ, sau đó mới về nhà. Cởi hết quần áo ném vào trong máy, Đỗ Hạ lõa người đi vào phòng tắm.
Hiếm thấy bản thân thuận lợi tắm nước lạnh, Đỗ Hạ một bên hiếu kỳ sao người kia không nhân cơ hội theo vào, một bên cầm khăn lông quấn quanh eo đi ra, liền thấy chậu thiết trong phòng khách cháy. Trong ánh lứa soi lên bóng dáng Lý Tu Nhan trầm mặc bất động.
Đỗ Hạ đi qua đó lấy cây lật quần áo đã cháy trong bồn, nói: "Cái này em làm là được, anh không phải thích mùi lá bưởi sao, sao không đi tắm?"
Bên cạnh chậu than là một chiếc gương, sắc mặt người trong gương có chút hồng, đôi môi nhợt nhạt có chút thâm, con ngươi trốn tránh không dám nhìn Đỗ Hạ, nhìn là biết đang giấu giếm gì đó.
"Haizz, anh không tắm thì em tắm." Đỗ Hạ làm bộ không thấy, đi rửa lá bưởi sau đó đun sôi lấy nước, chờ nguội thì tắm.
Buổi tối Đỗ Hạ ngủ rất sớm, nhận nụ hôn chúc ngủ ngon như chuồn chuồn lướt nước, Đỗ Hạ vốn đợi tối để hưởng thụ chút cảm giác mát mẻ giờ bỗng có chút bất mãn, nhưng vẫn vờ không phát hiện gì, rất nhanh đã ngủ.
Nửa đêm, tủ quần áo từ từ mở ra trong im lặng, người nào đó ngồi xổm trước tủ quần áo, không biết đang nghĩ gì.
Mặc dù quay lưng với tủ áo nhưng từ gương Đỗ Hạ vẫn nhìn thấy, cậu rốt cuộc nhịn không được bật dậy, chỉ vào tủ quần áo nói: "Này, em nói anh nửa đêm nửa hôm làm gì đó? Đang ngủ tự nhiên cảm giác thấy tủ quần áo mở mà còn không có người, thật sự rất đáng sợ đó anh biết không?"
"OÀNH", tức thì tủ bị đóng lại, người nào đó giấu đầu hở đuôi chạy lên giường năm, giả vờ như mình đã ngủ.
"Em biết anh không cần ngủ, không cần diễn, nếu không em đi mở tủ quần áo đó." Đỗ Hạ nói xong định xuống giường, trong miệng lầu bầu: "Không biết tò mò hại chết con mèo à?"
Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sớm chiều ở chung, Đỗ Hạ đối với đối phương là chưa từng có bí mật gì, cậu vẫn nghĩ đối phương cũng như vậy với cậu, không có bí mật gì. Hơn nữa gần đây gặp phải một vài chuyện, tuy rằng lúc đó tâm tình không tới mức bùng nổ, nhưng tích lũy dài lâu, rốt cuộc không kiềm được sự yếu đuối, tất cả những tâm tình không thể biểu đạt hoàn toàn bùng phát, hoảng sợ, lo lắng, nghi hoặc... hết thảy đều bộc phát ra, khiến Đỗ Hạ nhìn qua có chút buồn cười, có chút cuồng loạn.
Đột nhiên một đôi tay xuất hiện, mang theo cảm giác mát mẻ, nắm lấy tay Đỗ Hạ.
Cậu dùng sức vẩy vẩy không ra, đành bỏ qua, Đỗ Hạ cảm giác đang bị một cái kìm sắt giam lại, cậu căn bản trốn không ra, như một con chuột chui vào l*иg, giãy giụa chỉ phí công.
"Anh bây giờ còn có thể giữ em, khá ha? Có phải hối hận lúc trước sao không nghĩ đến việc nuốt mấy thứ đó, nếu không anh đã sớm có thể thoát khỏi em..." Đỗ Hạ không cố ý xuống giường, chỉ đơn thuần là phát tiết mà thôi.
"Vốn em cho là chúng ta bên nhau sớm tối, giữa hai ta sẽ không có bất kỳ thứ gì giấu nhau, nhưng rốt cuộc chỉ là mong muốn đơn phương của em." Đỗ Hạ cúi đầu, ôm đầu gối, cậu lầm bầm nói: "Em không nên hỏi, anh muốn thế nào thì cứ thế đó đi, chúng ta mỗi người đều có riêng tư của bản thân, là em phản ứng thái quá... Xin lỗi, A Nhan..."
Có thể nói quan hệ của bọn họ cho đến nay đều vẫn rất tốt, dù cho người khác không nhìn thấy hắn, không biết sự tồn tại của hắn, Đỗ Hạ lại có thể nhìn thấy, biết hắn tồn tại. Cho đến giờ, Đỗ Hạ đều cảm thấy hai người họ là bí mật đẹp nhất, cậu muốn đối phương làm bạn với mình cả đời...
Mà, cái người ích kỷ, âm u kia là cậu, cũng chỉ là một kẻ tư lợi bản thân, mà chính cậu không muốn thừa nhận.
"A Nhan, có khi nào khi anh từ từ biến thành người, xuất hiện một người khác, sau đó.... Anh rời bỏ em không...?" - Cuối cùng cậu cũng hỏi được điều mà trong lòng cậu sợ nhất.
Không biết vì sao, nội tâm cậu lại đầy chua xót, nước mắt rơi đầy mặt.
Giây phút này, Đỗ Hạ rất căm ghét chính mình, vì cậu không có sự ôn hòa, bao dung vĩ đại như vậy, cậu cũng chỉ là một con quỷ ích kỷ, tư lợi cho bản thân mà thôi.
Bàn tay nắm cổ tay buông lỏng ra, nhẹ nhàng cọ lên gó má Đỗ Hạ, lau đi nước mắt cậu. Hắn cầm tay cậu lần nữa, nhưng lần này dùng sức không mạnh, rất dễ tránh thoát, Đỗ Hạ tùy ý hắn lôi kéo, xuống giường, mở tủ quần áo lần nữa.
Tủ quần áo chia làm hai, một nửa để đồ của Đỗ Hạ, một nửa nhìn qua trống rỗng, nhưng qua gương có thể thấy nó cũng xếp đầy quần áo. Có một bộ treo lên cao nhất, bày ra chỉnh tề, là bộ đồ mà Đỗ Hạ mặc ngày hôm nay, mặt khác, ở nửa tủ bên kia, có một bộ kiều dáng tương tự cũng bị tìm ra, đặt xứng đôi bên nhau.
Trông thật giống như... đồ tình nhân.
Khăn tay nhẹ sượt qua gò má, nước mắt càng tuôn ra, Đỗ Hạ khóc không thành tiếng, "Xin lỗi, em hiểu lầm anh. Em cho rằng..." rằng anh muốn rời khỏi em.
Kết quả không biết hắn làm cách nào, lấy quần áo đã cháy biến thành của mình, lại lục trong tủ của Đỗ Hạ để tìm một bộ kiểu dáng tương tự, treo lên cùng một chỗ trong tủ quần áo.
"Xin lỗi anh..."
Nhưng em không phủ nhận em là một con quỷ ích kỷ.
Tết nhất tặng vài tấm có ý nghĩa cho các nàng đây ~ mấy bạn nữ nên đọc 1 lần.~~ vote this
Bọn ta sắp tới sẽ đào hố MAU XUYÊN LÀM NAM PHỤ BẺ CONG NAM CHÍNH! Mong mọi người ủng hộ nha <3