- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trúc Mã Là Thẳng A, Ta Nên Làm Cái Gì Bây Giờ?
- Chương 3
Trúc Mã Là Thẳng A, Ta Nên Làm Cái Gì Bây Giờ?
Chương 3
Cắt đứt video, nhớ lại lúc nãy Tống Dương dặn dò, Dung Miên ngoan ngoãn trở về phòng tắm hong khô tóc. Cậu mang tới đây rất ít hành lý, đồ dùng tắm rửa, đồng phục, mấy loại thuốc cậu thường dùng cùng một tiểu gián điệp do anh trai phái lại đây giám thị cậu.
01 đang liếʍ đá năng lượng, phản bác lại: “Ta là tới bảo hộ ngài, không phải là tiểu gián điệp.”
Dung Miên tròng áo khoác đồng phục lên: “Anh trai ta xuất chinh càng cần tới ngươi hơn.”
01 là chiến giáp chuyên dụng của Dung Thời, cùng cơ giáp bình thường khác biệt, nó có thể biến hóa thành nhiều loại hình thái khác nhau, ngày thường vào thời điểm chờ sẽ biến thành viên đá quý màu xanh nhỏ chừng móng tay gắn lên trên vòng đeo tay.
01: “Ngài không cần ghét bỏ ta như vậy.”
Dung Miên: “……”
Sao bên người cậu toàn là làm nũng tinh vậy.
Mở cửa phòng ra, bên ngoài thực an tĩnh. Dung Miên nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ đối diện đang đóng chặt sau đó rời khỏi ký túc xá. Thẳng đến lúc trở về ngủ cậu cũng chưa gặp lại bạn cùng phòng.
Nửa đêm, Dung Miên mơ mơ màng màng bừng tỉnh, cái trán lạnh căm căm, cả người đều là mồ hôi lạnh.
01: “Tiểu chủ nhân, ngài có chút sốt nhẹ, ta đang dùng biện pháp vật lý giúp ngài hạ sốt.”
Thân thể truyền đến cảm giác nặng nề quen thuộc, Dung Miên duỗi tay mở đèn, để 01 khôi phục trạng thái chờ. Phát sốt không phải do cảm mạo thông thường, hạ sốt bằng phương pháp vật lý là vô dụng. Trước kia tiêm thuốc vào có thể duy trì được nửa tháng nhưng gần đây hiệu lực của thuốc càng ngày càng ngắn đi. Dung Miên rời giường, đi tới phòng bếp rót nước. Phòng bếp cùng phòng khách nhỏ ở gần nhau, thuộc về khu vực công cộng. Cậu uống vào nửa ly nước ấm, lúc này cổ họng mới bớt đau được một chút.
Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Dung Miên quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với Tang Quả. Đối phương một đầu tóc rối bù, ánh mắt mơ hồ, thoạt nhìn giống như đang mộng du. Buổi chiều không cẩn thận đem người chọc khóc, lúc này Dung Miên chủ động chào hỏi: “Cậu cũng dậy uống nước sao?”
Tựa hồ lúc này mới phát hiện ra cậu ở chỗ này, Tang Quả cuống quít lui ra phía sau, thiếu chút nữa trượt chân té ngã, sâu ngủ hoàn toàn chạy mất.
“Cậu, cậu cậu cậu sao ——”
Thấy hắn gian nan níu lấy cánh cửa để không bị té, một bộ dạng giống như gặp quỷ, Dung Miên cúi đầu nhìn lại bản thân mình. Áo ngủ thực bình thường, không có chỗ nào có vấn đề, chẳng lẽ là sắc mặt quá kém, dọa đến đối phương rồi?
Dung Miên cong cong khóe môi, làm cho mình thoạt nhìn thân thiết hơn một chút: “Ly của cậu đâu? Để tôi rót nước cho cậu.”
Tang Quả lại giật mình, tựa hồ lại bị cậu dọa. “Tôi, tôi mới không uống nước do cậu rót đâu!”
Nói ra lời nói tàn nhẫn nhất, sau đó hắn nghiêng ngả lảo đảo trốn về phòng, còn đưa tay khóa lại cửa phòng.
Dung Miên: “Ta thoạt nhìn dọa người đến như vậy sao?”
01: 【 Ngài thật đẹp trai! Là hắn không biết thưởng thức. 】
Dung Miên: “……”
-
Vốn dĩ cho rằng ngủ một giấc dậy có thể khôi phục nhưng Dung Miên vẫn đánh giá quá cao thân thể mình.
【 hiện tại nhiệt độ cơ thể ngài là 38.3℃, tim đập 139 lần / phút, kiến nghị không ra ngoài. 】
Bây giờ là buổi sáng 7 giờ 45, còn 15 phút nữa là điển lễ khai giảng bắt đầu.
Lấy trạng thái này lên sân khấu diễn thuyết, vạn nhất không chống đỡ được mà té xỉu, buổi chiều cậu liền bị đóng gói đưa về Đế Đô Tinh. Cân nhắc trước sau, Dung Miên bất đắc dĩ mở ra thiết bị đầu cuối gửi tin nhắn xin nghỉ học cho Thiên Phàm lão sư.
Trong phòng khách, Tang Ninh ở phòng đối diện lại đây, chờ Tang Quả rửa mặt xong rồi cùng nhau ra cửa. Hắn đứng trước cửa phòng Dung Miên nhìn xem thử, thấp giọng hỏi: “Cậu ta đi rồi sao?”
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Tang Quả khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Không nghe được động tĩnh, giờ này hẳn là đã đi rồi, cậu ta không giống chúng ta, còn phải lên sân khấu diễn thuyết.”
Tang Ninh không yên tâm nói: “Anh ở chung phòng với cậu ta, ngày thường cẩn thận một chút, đừng ——”
“Cái này còn cần em nhắc sao?” Tang Quả hừ nhẹ, “Đi thôi.”
Trong phòng, Dung Miên mơ hồ nghe được tiếng đóng cửa, đem thuốc tiêm vào cánh tay. Liều lượng gia tăng 20% sẽ xảy ra một ít tác dụng phụ nhưng ít ra có thể duy trì trạng thái thân thể trong ngắn hạn. Cậu đem ống tiêm dùng xong thả lại vào trong hộp thuốc, một lần nữa trở lại giường nằm.
Học sinh từ các ký túc xá khác nhau tốp năm tốp ba đi ra, vừa đi vừa nói chuyện.
“Thật chờ mong Dung Miên lên diễn thuyết a, cậu ấy chính là nam thần của tớ!”
“Sao lại là nam thần của cậu? Cậu quen biết cậu ta sao?”
“Không quen biết, nhưng anh trai của cậu ấy chính là quan chỉ huy quân đoàn đệ nhất, anh trai cậu ấy đẹp trai như vậy khẳng định cậu ấy cũng sẽ thực đẹp trai!”
“Cậu là một Omega, không phải cậu nên chú ý tới người thi xếp hạng nhất là Tống Dương hay sao?”
Đề tài của nhóm học sinh mới xoay quanh mười người chút nữa lên sân khấu diễn thuyết, đặc biệt là hai người đứng đầu, Tống Dương cùng Dung Miên.
“Phần lý thuyết điểm cao không thành vấn đề nhưng điểm thể năng lại cao như vậy, ở trong nhóm Omega thật đúng là hiếm thấy.”
“Muốn điểm cao không phải chỉ cần một câu nói của anh trai cậu ta thôi sao, chuyện này quen rồi là được.”
“Nói tới nữa thì Tống Dương kia có lai lịch gì? Tôi dò tìm trên diễn đàn cả buổi tối cũng không bắt được tin tức gì cả.”
“Tôi nghe một người bạn bên khu A tòa 1 nói, phòng của tân sinh chủ tịch cho tới giờ vẫn trống không!”
7 giờ 59 phút, khu ký túc xá hoàn toàn an tĩnh lại.
Một chiếc xe cải tiến mang biển số quân đội tiến vào khu kiểm tra của trường quân đội. Cửa kiếng bên ghế điều khiển hạ xuống, một người vươn cánh tay ra, thiết bị đầu cuối lướt qua khu vực cảm ứng, chờ nghe được xác nhận thông hành mới rời đi. Ngồi ở ghế điều khiển là một thiếu niên beta khuôn mặt tròn tròn, hơi mập một chút. Hắn thông qua kính chiếu hậu nhìn người ngồi ở ghế sau.
“Dương ca, lập tức tới lễ đường rồi, anh không thay đổi quần áo sao?”
Ghế sau, Tống Dương nhìn hình chiếu 3D của các linh kiện, ngón tay linh hoạt xoay chuyển, linh kiện đi theo đó xoay tròn, tổ hợp, hóa giải.
“Ừm.”
Ngoài miệng đồng ý, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Cố Phi căng da đầu nhắc nhở một câu. “Thúc thúc nói muốn em quay lại video lúc anh diễn thuyết, sau đó gửi cho ông ấy một bản.”
Tống Dương: “……”
Hắn liếc mắt nhìn qua, vung tay lên, hình chiếu các linh kiện trong phút chốc tiêu tán, đưa tay cởi bỏ cúc áo trang phục bảo hộ lao động.
Cố Phi bị hắn nhìn đến có chút chột dạ, cười hì hì nói sang chuyện khác: “Nhất định Dung Miên đã giữ chỗ tốt cho chúng ta.”
Nói đến Dung Miên, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tâm tình Tống Dương chuyển biến tốt. Hắn mở ra thiết bị đầu cuối, chuyển đến một giao diện, nhìn số liệu trên đó sắc mặt khẽ đổi.
“Đi ký túc xá.”
Cố Phi sửng sốt: “Sao? Điển lễ khai giảng làm ở lễ đường mà.”
Tống Dương: “Đi ký túc xá Khu B.”
Cố Phi: “……”
Bên trong lễ đường, một nhóm đại biểu học sinh lên sân khấu diễn thuyết, không khí được đẩy đến cao trào. Mọi người đều chờ mong người thần bí xếp hạng nhất cùng người xếp hạng hai.
Người xếp hạng ba - Triệu Viễn đã diễn thuyết xong, AI phụ trách hiện trường đột nhiên thông báo.
【 người diễn thuyết tiếp theo là bạn học Dung Miên, do thân thể không thoải mái nên không thể tới đây được, hiện tại cho mời bạn học có thành tích thi đầu vào xếp hạng nhất - Tống Dương lên sân khấu, mọi người vỗ tay hoan nghênh! 】
“Hoắc ——”
Giữa sân ồ lên một mảnh, qua vài giây sau tiếng vỗ tay mới vang lên.
Nhóm học sinh thừa dịp vỗ tay, kịch liệt thảo luận.
“Sao mới khai giảng liền sinh bệnh rồi? Nói là tráng hán cơ bắp đâu?”
“Bệnh gì mà lợi hại như vậy chứ? Điển lễ khai giảng quan trọng như vậy mà cũng vắng mặt.”
“Ở trong mắt cậu quan trọng nhưng ở trong mắt cậu ta có khả năng chỉ là chuyện nhỏ, căn bản không để bụng.”
“Rốt cuộc là bệnh thật hay là tìm cớ không tới?”
Tang Quả cùng Tang Ninh ngồi song song nhau. Vừa nghe tới thông báo này, người liền ngốc đi.
“Tối hôm qua anh còn nhìn thấy cậu ta ra ngoài uống nước ——”
Nói được một nửa, giọng Tang Quả dần dần nhỏ lại. Hồi tưởng lại sắc mặt Dung Miên lúc đó, xác thật không tốt lắm.
Tang Ninh: “Vậy hồi nãy căn bản là cậu ta chưa ra cửa.”
Tang Quả không tự giác chà xát ngón tay, khẩn trương nói: “Quả nhiên là bị anh đυ.ng trúng rồi?”
Mọi người trầm mê với chuyện thảo luận, chờ lấy lại tinh thần mới phát hiện ra, nói người xếp hạng nhất lên sân khấu diễn thuyết đâu? Hiện giờ không nhìn thấy thân ảnh đâu hết.
“Như vậy là sao? Người xếp hạng nhất đâu rồi?”
“Là thừa dịp chúng ta không chú ý nói xong rồi sao? Còn chưa có nhìn thấy cậu ta dài ngắn thế nào!”
“Năm nay hai vị tân sinh chủ tịch thực ngang tàng quá đi?”
“Tôi ngược lại cảm thấy thực hứng thú với bọn họ!”
Dựa theo thông lệ của trường quân đội Trung Ương, trong nhóm học sinh nhập học, tổng thành tích xếp hạng nhất sẽ đảm nhiệm vị trí tân sinh chủ tịch, người xếp hạng hai đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch, năm nay cũng không ngoại lệ, nhưng trước nay không có ai dám trốn điển lễ khai giảng.
Một lão sư beta trẻ tuổi vội vàng từ bên ngoài chạy tới, ở bên tai hiệu trưởng Thiên Phàm thấp giọng nói: “Ngoài cổng có ghi lại thông tin, nửa giờ trước đã tới rồi.”
Thiên Phàm: “Liên hệ được không?”
Lão sư beta vội vàng nói: “Liên hệ không được, đang ở bên khu không có internet!”
Thiên Phàm khẽ nhíu mày: “Mặc kệ cậu ta, trước tiên đem điển lễ khai giảng làm cho xong đã.”
Lão sư beta: “Vâng!”
Ngồi sát bên cạnh Thiên Phàm là Trịnh Hải - chủ nhiệm năm 4, hơi hơi kề sát lại, hạ giọng hỏi: “Nếu không gọi người tới ký túc xá tìm thử?”
“Không cần tìm.”
Thiên Phàm nhìn chăm chú tình huống trên sân khấu, “Khẳng định cậu ta chưa chuẩn bị bản thảo gì cả, so với lên sân khấu nói hươu nói vượn thì không nói còn tốt hơn.”
Trịnh Hải: “……”
Ngài có kinh nghiệm, ngài nói được là được.
Trường quân đội chỉ mở ra quyền hạn cho mỗi học sinh tiến vào khu vực ký túc xá của mình, liền tính ở cùng khu B nhưng học sinh ở tòa 1 muốn đi sang tòa 2 là không được, cái này vượt quá quyền hạn của mình, càng đừng nói là đi tới khu khác. Bất quá gác cổng đối với Tống Dương mà nói đều là chuyện nhỏ.
Tất cả mọi người đều đi tham gia điển lễ khai giảng, bên ký túc xá một người cũng không có. Hắn tới đây giống như đi vào nhà mình vậy, tùy tiện xông vào ký túc xá khu B, thực mau tìm được tòa 1, phòng 201.
Cửa phòng Dung Miên đóng chặt.
Tống Dương nhẹ nhàng gõ gõ ba cái: “Miên Miên?”
Gõ ba lần không thấy ai trả lời, hắn đẩy cửa tiến vào. Trong phòng ngủ nho nhỏ không có bao nhiêu đồ đạc, Dung Miên nằm trên giường, gương mặt phiếm hồng, trên trán chảy ra mồ hôi, đang ngủ.
Tống Dương tiến đến gần, lấy mu bàn tay dán lên trên trán cậu thử nhiệt độ, vẫn có chút nóng. “Bình thuốc nhỏ.”
-
Điển lễ khai giảng kết thúc, Tang Quả vội vã trở về ký túc xá.
Tang Ninh giữ chặt tay hắn: “Không cần cứ gấp gáp như vậy.”
Tang Quả nôn nóng: “Không đi xem, lòng anh không yên tâm.”
Tang Ninh: “Anh lại không phải bác sĩ, qua đó nhìn có ích lợi gì? Lại nói nữa thì anh dám tới gần cậu ta sao?”
Tang Quả cứng đờ. “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tang Ninh: “Chúng ta đi tìm giáo y, để giáo y tới xem cho cậu ta.”
Tang Quả: “Nhưng mà ——”
Thấy hắn rối rắm, không quá tình nguyện, Tang Ninh lại nói: “Hay là em đi qua phòng y tế tìm giáo y, anh về ký túc xá xem thử trước?”
Tang Quả: “Được! Cứ làm như vậy đi.”
Vô cùng lo lắng trở lại ký túc xá, nhìn thấy cửa phòng ngủ Dung Miên đóng chặt, Tang Quả nôn nóng tiến vào phòng khách, đi qua đi lại nhưng không dám tới gần.
“Đúng rồi! Đều đã giữa trưa rồi, khẳng định cậu ta còn chưa có ăn cơm.”
Tang Quả tự nhủ sau đó vọt vào phòng ngủ, cầm một ít đồ ăn vặt của mình, cẩn thận dịch đến cửa phòng Dung Miên. Đem đồ ăn vặt đặt trên mặt đất, bày thành một hàng, cẩn thận không một tiếng động.
“Hoàn mỹ.”
Tang Quả lui về phía sau nửa bước, hít một hơi thật sâu, tính toán gõ cửa vài cái sau đó lập tức chạy về. Nhưng tay còn chưa đυ.ng tới cửa, cửa đã từ bên trong mở ra.
Tang Quả khϊếp sợ, ngẩng đầu nhìn lên, thế nhưng không phải Dung Miên.
“Cậu là ai?!”
Tống Dương nghiêng đầu nhìn về phía giường nhỏ, thấy Dung Miên không có dấu hiệu bị đánh thức, thuận tay đóng cửa lại, liếc mắt nhìn đồ ăn vặt bày ngoài cửa, sau đó nhìn về phía Tang Quả.
“Cậu là bạn cùng phòng với cậu ấy?”
Tang Quả: “Là tôi đang hỏi cậu!”
Nơi này là ký túc xá Omega thế nhưng đột nhiên toát ra một Alpha xa lạ, trên người còn mặc đồ bảo hộ lao động dơ hề hề, thật khả nghi!
Tống Dương thuận tay đóng cửa phòng lại, hướng qua phía phòng bếp.
“Cậu ấy không ăn mấy thứ này, cậu cầm về đi.”
Nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, đầu Tang Quả nhất thời mơ hồ. Người này rốt cuộc là ai vậy, giống như thực hiểu biết Dung Miên?
Không nghe được động tĩnh, Tống Dương nghiêng đầu, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Không nghe thấy sao?”
Trong nháy mắt ánh mắt gặp nhau, Tang Quả có ảo giác giống như mình bị thợ săn theo dõi, da đầu có chút tê dại. Người này sao lại như vậy chứ? Thật đáng sợ.
-
Dung Miên là bị thèm tỉnh. Vốn dĩ nghĩ mùi hương ở trong mộng, không nghĩ tới sau khi tỉnh lại mùi hương vẫn còn. Là Tang Quả nấu cơm sao?
Ngủ một giấc, thuốc bắt đầu có tác dụng, thân thể nhẹ nhàng hơn không ít.
“Tỉnh rồi sao?”
Nghe được tiếng Tống Dương, Dung Miên sửng sốt.
“Coca? Cậu tới hồi nào vậy?”
“Vừa mới đến.” Tống Dương bước qua, “Khá hơn chưa, có đói bụng không?”
Dung Miên nhìn hắn gật gật đầu.
Tống Dương cười cười: “Tớ làm vài món, tới nếm thử đi?”
“Cậu làm sao?”
Dung Miên nhịn không được nhìn hắn nhiều thêm một chút, “Khi nào thì cậu học được cách xuống bếp vậy?”
Tống Dương cùng cậu cùng nhau đi ra phòng ngủ. “Ba tháng này tớ đi theo sư phụ để học.”
Dung Miên: “Anh tớ sao? Anh ấy chỉ cậu nấu ăn?”
Hình ảnh thật sự quá đẹp, cậu không dám nghĩ tới.
Tống Dương để cậu ngồi chỗ quầy bar, chính mình xoay người đi múc cơm cho hai người. “Tớ hứa hẹn bao thầu cơm cho cậu trong bốn năm ở trường quân đội, anh ấy mới đáp ứng đưa tớ trở về, bằng không sẽ mang tớ ra chiến trường một hai năm nữa.”
Dung Miên: “……”
Này không phải uy hϊếp sao?
“Tớ là một chuyên gia vũ khí, còn phải chinh phục phòng bếp.”
Tống Dương đem bát cơm đưa cho cậu, ủy khuất nói, “Để nhi đồng không bị thất học, vậy chỉ có thể liều mạng.”
“Anh ấy sợ hai chúng ta ở trường học bị đói.”
Dung Miên bị hắn chọc cười, kẹp lên một khối sườn kho tàu, “Lúc trước anh ấy cũng có dạy tớ, bất quá sau khi tớ làm nổ nhà bếp liền từ bỏ.”
Vốn dĩ không hy vọng gì, không nghĩ tới ăn ngon ngoài ý muốn.
Tống Dương quan sát vẻ mặt của cậu: “Ăn ngon sao?”
Dung Miên vẻ mặt nghiêm túc đánh giá: “Nói như thế nào đây, có loại cảm giác ‘con trai rốt cuộc trưởng thành’.”
Tống Dương: “……”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trúc Mã Là Thẳng A, Ta Nên Làm Cái Gì Bây Giờ?
- Chương 3