Vì số tiền tám trăm nghìn nhân dân tệ này mà Nhan Tiếu ăn không ngon ngủ không yên. Đêm nay nằm trên giường trằn trọc, mãi mà không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là từng xập nhân dân tệ lại hiện ra trước mắt, cảm giác như có tảng đá đè trong lòng, không thoải mái tí nào.
Nếu số tiền này là do lao động vất vả mà kiếm được, dùng nó để mua nhà sau này cưới chồng, trong lòng Nhan Tiếu cũng còn được an ủi. Nhưng đây là số tiền từ trên trời rơi xuống, mà lại là của bà dì họ đã mất… Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng, nhăn nheo của bà, Nhan Tiếu lại thấy rùng mình, bất giác cô mò tìm điện thoại di động để gọi điện, nhưng khi tìm thấy số điện thoại của “yêu nghiệt ngàn năm” trong danh bạ mới sực nhớ ra, cô và Văn Dịch đã cãi nhau.
Nhan Tiếu thở dài, không phải cô không biết tâm trạng của yêu nghiệt trong thời gian gần đây. Đột nhiên về nước, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, phá đám cuộc gặp gỡ của cô với các anh chàng khác… Dù là kẻ ngốc cũng biết hắn ta đang nghĩ gì, tuy nhiên…
Cau mày nhớ lại chuyện xảy ra từ ba năm trước, Nhan Tiếu vứt điện thoại xuống, đang định bật đèn uống ngụm nước thì điện thoại lại đổ chuông. Liếc nhìn màn hình, cô sững người một lát nhưng vẫn nghe máy: “A lô?”.
Đầu bên kia điện thoại, rõ ràng chủ nhân của giọng nói đã say, lè nhè, líu lưỡi: “Tiếu Tiếu, bọn mình ra ngoài nói chuyện nhé!”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu chỉ cảm thấy buồn nôn như vừa ăn phải con ruồi, lạnh lùng đáp: “Tề Gia Minh, tôi nghĩ chuyện gì cần nói, chúng ta đã nói hết rồi”.
“Ha ha, Tiếu Tiếu…” Đầu bên kia, dường như Tề Gia Minh không hiểu Nhan Tiếu nói gì, vẫn lảm nhảm: “Tiếu Tiếu, cô ghê gớm thật! Để có được tôi… Hơ! Cô không từ thủ đoạn nào… Giỏi lắm! Cô thật kinh khủng! Cô thắng rồi! Mỹ Giai không chịu làm đám cưới với tôi, khó khăn lắm tôi mới ngoi lên được vị trí đó ở công ty họ Trình, tôi vừa thất nghiệp vừa thất tình, tất cả đều tại cô!”.
Nhan Tiếu để điện thoại cách tai rất xa mà vẫn nghe thấy Tề Gia Minh gầm lên ở đầu máy bên kia. Cô lườm một cái, chỉ ước gì mình cũng được cầm dây da quất cho tên này một trận. Anh ta vừa thất nghiệp vừa thất tình, thật đáng đời! Còn cô thì sao? Cũng có sướиɠ hơn đâu, tự nhiên bị dính vào vụ này, thất nghiệp lại thất tình, cô biết tìm ai để khóc lóc, kêu ca đây!
Tại sao đàn ông bây giờ vừa gặp rắc rối là đổ tội cho phụ nữ? Nhan Tiếu bĩu môi: “Tề Gia Minh, nếu là anh thì bây giờ tôi đã cố gắng đi cứu vãn tình hình rồi, chứ không phải là gọi điện cho tôi. Tôi chẳng có gì để nói cả, thế nhé!”.
Nói xong, Nhan Tiếu tắt phụt máy. Mặc dù đã từ lâu cô không còn tình cảm với hạng người thấp hèn như Tề Gia Minh, nhưng nhận được cú điện thoại này, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, đang định khoác áo xuống giường uống nước, thì chuông điện thoại lại một lần nữa réo vang, vẫn là số của Tề tiện nhân.
Thở dài một tiếng, Nhan Tiếu nghe máy, nhưng giọng đã hơi sửng cồ: “Rốt cuộc anh định làm gì hả?”.
“Tiếu Tiếu…” Lần này, giọng Tề Gia Minh đã trở nên dịu dàng, khéo léo, kèm theo một chút ấm ức, đó, anh ta định chơi bài mềm nắn rắn buông đây. Giọng Tề Gia Minh run rẩy, sụt sịt: “Tiếu Tiếu, anh biết, vì quan hệ giữa anh và Mỹ Giai mà em giận anh, anh không muốn giải thích gì cả. Anh thừa nhận, anh ích kỷ, anh thích sĩ diện, anh chỉ muốn được lợi về mình! Hồi nhỏ nhà anh nghèo, đừng nói là thịt, ngay cả khoai tây cũng là món xa xỉ, chính vì thế khi rời nhà ra thành phố, anh đã thề với mình rằng, phải sống cho ra hồn, phải sống khá giả”.
Nhan Tiếu: “…”. Hê, giỏi lắm, giỏi lắm, bắt đầu vào gam rồi.
Thấy Nhan Tiếu im lặng, Tề Gia Minh tưởng cô đã mủi lòng, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Thực ra từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã có cảm tình với em. Nhưng vì cuộc sống tương lai, anh không có cách nào chia tay với Mỹ Giai. Cô ta làm sao sánh được với em? Em dịu dàng, hiền lành, biết điều. Còn cô ta thì sao? Vừa hút thuốc vừa uống rượu, tính tình thì cục cằn, chỉ cần anh làm cô ta hơi phật ý là cô ta đuổi anh…”.
“Đáng đời!” Nhan Tiếu rủa, nếu như hồi đầu biết anh ta là hạng người này thì chắc mình đã đuổi thẳng cổ.
“Em nói gì cơ?”
Nghe thấy Tề Gia Minh hét lên như vậy, Nhan Tiếu mới phát hiện, hic… vì không để ý cô đã nói ra những điều đang nghĩ trong lòng. Sự việc đến nông nỗi này, cá chết lưới tan, Nhan Tiếu cũng không còn cả nể nữa: “Em nói… Anh nói nhiều như vậy, có phải giờ sẽ bắt đầu kể lể chị Mỹ Giai đối xử tồi tệ với anh như thế nào, anh thích em như thế nào, đúng không? Cuối cùng, tranh thủ lúc em đầu óc u mê, mủi lòng, anh lại năn nỉ em quay lại với anh, đúng không?”.
Chậc chậc, thế mới thấy Tề Gia Minh vẫn rất sáng suốt, vừa bị chị Mỹ Giai đá, liền tìm ngay đến ôm chân cô. Mặc dù chân cô không giàu có, làm to như chị Mỹ Giai, nhưng cũng là một đôi “chân to” lành lặn, kéo anh ta lên mặt nước để anh ta không bị chết đuối. Dĩ nhiên rồi, sau này gặp cặp chân nào to hơn, tất nhiên là Tề Gia Minh lại đá bay cô.
Nhan Tiếu nhìn lên trần nhà. Khi vừa mới cắt đứt tình cảm với Tề Gia Minh, Văn Dịch đã kéo cô ra và phân tích mọi khả năng có thể xảy ra. Lúc đó, cô nghĩ rằng Tề Gia Minh sẽ không quay lại tìm cô nữa. Ai ngờ, hôm nay, giả thiết hồi đó đã thành sự thật.
Rốt cuộc nên cảm kích lời nhắc nhở của anh bạn yêu nghiệt hay trách mắng hắn ta vì đã tán tỉnh quá nhiều cô gái nên mới hiểu được tâm lý của hạng đàn ông thấp hèn đó?
Nhan Tiếu vẫn còn đang suy nghĩ liên miên thì vì bị vạch trần âm mưu, Tề Gia Minh đã nổi cơn thịnh nộ: “Em đã hại anh khiến anh mất hết tương lai, hiện giờ anh trân trọng em, muốn mình quay lại với nhau, em đừng có không biết điều như thế!!”.
“Ha ha…” Nhan Tiếu cười rồi mới gằn từng chữ một: “Chị không biết điều đấy, chú em - làm - gì - được - nào?”.
Nói xong, cô không thèm bấm nút tắt mà tháo nắp điện thoại, lôi phắt pin ra.
Giải quyết xong chuyện này, tự nhiên Nhan Tiếu cảm thấy lòng rất thanh thản. Cô xuống giường uống nước, sau đó tự thưởng cho mình một bát mì trứng và cà chua, chúc mừng mình cao tay hơn kẻ tiện nhân, đúc rút thêm được kinh nghiệm cho cuộc sống sau này.
Ăn xong bát mì, bộ óc ngờ nghệch của Nhan Tiếu lại một lần nữa phát huy tác dụng: vỗ chiếc bụng căng phềnh, cô thấy buồn ngủ. (= =)
Vươn vai một cái, Nhan Tiếu đang định bò lên ổ thì nghe thấy cửa chống trộm kêu rầm rầm, có người đang đập cửa rất mạnh. Nhan Tiếu giật mình, phản ứng đầu tiên là có liên quan đến tám trăm nghìn nhân dân tệ đó. Mẹ thật là, đêm hôm, lẽ nào có ai đã biết điều bí mật về tám trăm nghìn nhân dân tệ đó và mò đến cướp ư?
Giả thiết thứ nhất: Chiều nay, khi Nhan Tiếu và mẹ ngồi trong nhà nói về khoản tiền này, đúng lúc hàng xóm XX bên cạnh đi chợ ngang qua, cái gọi là tai vách mạch dừng, họ đã nghe được toàn bộ lại lịch của số tiền đó. Sau khi về nhà, XX liền thương lượng với vợ anh ta, cuối cùng trước sức ép tiền trả góp nhà, trả góp xe và trả góp người… họ đã nổi lòng tham, tranh thủ đêm nay không trăng, thanh vắng, một mình Nhan Tiếu ở nhà, mài dao xông tới…
Giả thiết thứ hai: Sau khi cất số tiền này ở chỗ Nhan Tiếu, trong lòng thái hậu đã yên tâm, thoải mái hơn, nhưng rồi do mất cảnh giác, tối nay trong lúc ăn cơm với ba, thái hậu đã lỡ miệng nói mấy câu. Cái gọi là một miệng thì kín, chín miệng thì hở, qua mấy câu bâng quơ của thái hậu, ba đã biết về khoản tiền đó, phân tích được một cách chính xác số tiền này đang nằm ở chỗ con gái. Hậm hực cả đêm, một là hận vợ không chân thành, giấu của nải, hai là hận con gái bất trung, dám giấu mình giúp thái hậu, tranh thủ lúc thái hậu đang khò khò, mới đạp cửa xông vào giáo huấn.
Nhan Tiếu lau mồ hôi trên trán, bất luận là tình huống nào, đêm nay cô đều khó tránh khỏi số phận hẩm hiu. Rón rén bước ra cửa, Nhan Tiếu dòm qua lỗ nhòm, lập tức thần người, vừa mừng vừa sợ.
Mừng là vì hai giả thiết của mình đều không đúng, tạm thời tính mạng không có gì nguy hiểm. Sợ là vì người đứng ngoài cửa là kẻ tiện nhân Tề Gia Minh.
Khi chưa biết được bản chất của Tề Gia Minh, có một thời gian ngắn quan hệ giữa hai người khá nồng thắm. Lúc đó, thỉnh thoảng Nhan Tiếu và Tề Gia Minh đi xem phim hoặc đi ăn với nhau, anh ta cũng lái xe đưa Nhan Tiếu về nhà hai lần, thế nên lần này anh ta mới mò vào.
Nhan Tiếu nhìn bộ dạng say khướt của Tề Gia Minh qua lỗ nhòm mà thấy lộn mửa. Anh chàng lảm nhảm: “Tiếu Tiếu… Tiếu Tiếu…! Em mở cửa đi! Em đừng tưởng là anh không biết em đang ở trong đó, tại sao em không mở cửa? Có phải em đã có tình yêu mới rồi nên giấu người yêu trong nhà không? Em… Đồ tiện nhân… Đồ da^ʍ phụ! Để được thăng chức, em đã ngoan ngoãn nghe theo lời anh, lợi dụng xong rồi định đá anh sao? Anh nói cho em biết là đừng hòng…!”.
Nhan Tiếu giận đến run người. Tại sao Tề Gia Minh lại hèn hạ như vậy? Tại sao anh ta lại nghĩ là cô lợi dụng anh ta? Nhan Tiếu biết rõ là bây giờ không được mở cửa, nếu không với tình trạng như hiện nay của Tề Gia Minh, cô nam quả nữ ở một phòng, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng cứ mặc kệ anh ta, để mặc con chó điên này sủa trong sân, hình ảnh trong sáng mà hơn hai mươi năm qua Nhan Tiếu đã tạo dựng trong mắt hàng xóm sẽ bị phá hoại! Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào mới đuổi được con chó điên này đi? Trong lúc cấp bách, Nhan Tiếu đã nhìn thấy chiếc điện thoại di động ở đầu giường.
Nhan Tiếu chạy đến cầm điện thoại lên, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tìm đến số của yêu nghiệt. Dường như những lúc như thế này chỉ có thể cầu cứu anh chàng. Hít một hơi thật sâu, Nhan Tiếu thầm nhủ, thôi, gọi số này vậy… Nếu yêu nghiệt chịu nhấc máy thì mình sẽ không tuyệt giao với hắn.
Nghĩ đến đây, Nhan Tiếu bấm nút gọi. Sau mấy tiếng “tút… tút” ngắn báo máy bận, đầu máy bên kia vọng lại tiếng nói trong trẻo của phụ nữ: “Xin lỗi, số điện thoại mà quý khách đang gọi đã tắt máy”…
Đã tắt máy…
Đã tắt máy…
Đã tắt máy…
Nhan Tiếu nghiến răng ken két, tên yêu nghiệt chết tiệt, giỏi lắm!
Ngoài cửa, Tề Gia Minh vẫn đang gào thét ầm ĩ: “Nhan Tiếu, em mở cửa đi… Em đừng bỏ rơi anh, được không? Anh hứa với em, nhất định sẽ chăm chỉ kiếm tiền nuôi gia đình, nhất định sẽ yêu em, em đừng chê nhà anh nghèo được không? U… u… u…”.
Mẹ kiếp! Cứ hát thế này thì mình cũng biến thành cô nàng Trần Thế Mỹ rồi! Gặp phải tình huống này, không còn cách nào, Nhan Tiếu đành phải bấm số điện thoại đã thuộc lòng 110.
Sau khi trao đổi với đồng chí cảnh sát tình hình và địa chỉ cụ thể, Nhan Tiếu liền thay bộ quần áo khác và ngồi xuống giường yên tâm chờ đợi. Thường cảnh sát 110 sẽ đến rất nhanh, chắc là một lát nữa họ sẽ cùm tay gã tiện nhân Tề Gia Minh, dẫn về đồn, cô cũng phải báo cáo tình hình. Nghĩ như vậy Nhan Tiếu sắp lại đồ đạc trong túi xách. Đang chuẩn bị đến dòm lại lần nữa qua lỗ nhòm thì nghe thấy bên ngoài có tiếng kính vỡ, và… Tề Gia Minh gầm lên rất dữ dằn: “Nhan Tiếu, hôm nay cô không ra thì tôi sẽ đốt nhà cô!!”.
Thấy vậy, Nhan Tiếu sợ run người, đang băn khoăn không biết phải làm thế nào thì nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu thảm thiết, sau đó là tiếng rêи ɾỉ.
“Oái oái, cứu tôi với, cứu tôi với…”
“Đừng, đừng! Lần sau tôi sẽ không dám làm thế nữa!”
“Đồ khốn!!!”
Nhan Tiếu ở trong phòng, càng nghe càng thấy lạ, tại sao… Hình như có hơi bất thường thì phải. Tại sao đồng chí cảnh sát lại bạo lực thế nhỉ? Đến nơi, không hỏi đầu cua tai nheo mà tẩn ngay cho Tề Gia Minh một trận ư? Lẽ nào họ cũng biết anh ta là kẻ tiện nhân nhất trong các kẻ tiện nhân ư? Ngẫm nghĩ một lát, Nhan Tiếu vẫn hạ quyết tâm ra ngoài xem sao. Vừa mở cửa, cô liền sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cùng lúc đó, đồng chí cảnh sát cũng… chậm rãi bước vào.
-----------Tôi là dải phân cách “đồng chí cảnh sát chậm rãi bước vào”----------
Trong đồn cảnh sát, Nhan Tiếu hết ngó Tề Gia Minh bị đánh mặt mũi sưng vù lại nhìn Văn Dịch khóe miệng tím bầm, nét mặt hằm hằm. Chuyện xảy ra đêm nay thực sự bất ngờ, vô cùng hấp dẫn… cô bắt đầu nghĩ đến việc không biết có nên chuyển nhà hay không.
Lúc đó, Nhan Tiếu nghe thấy giọng Tề Gia Minh mỗi lúc một lạ, không kìm được bèn hé cửa ra ngó, thấy yêu nghiệt Văn Dịch đang vặn tay Tề Gia Minh, chân phải giẫm lên lưng. Một kẻ hằng ngày ngồi trong phòng làm việc yếu như sên như Tề Gia Minh làm sao có thể là đối thủ của Văn Dịch - người mang đai đen Taekwondo. Tề Gia Minh kêu oai oái dưới đất, không khác gì cảnh lợn bị chọc tiết.
Nhìn thấy cảnh đó, Nhan Tiếu chưa kịp ngăn lại thì cảnh sát đã ập tới. Việc đầu tiên hai viên cảnh sát làm sau khi xuống xe là tranh thủ lúc Văn Dịch không để ý đá bay Văn Dịch. Nhan Tiếu chưa kịp phản ứng gì đã thấy cảnh sát còng tay Văn Dịch.
Nhan Tiếu liền hóa đá, đồng chí cảnh sát còn tưởng cô sợ quá nên hạ giọng an ủi: “Không sao, bây giờ cô theo chúng tôi về đồn để lấy lời khai”. Nói xong, viên cảnh sát lại quay qua Văn Dịch vẫn đang chống cự dữ dội nói: “Ngoan ngoãn đi! Không có việc gì thì anh uống rượu làm gì? Lại dám giở trò nữa!”.
Văn Dịch gầm gừ, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào Nhan Tiếu, tỏ ý “cậu xem đó”. Tề tiện nhân nửa say nửa tỉnh cũng đã bò dậy, thấy Nhan Tiếu đã ra liền quát lớn: “Nhan Tiếu à Nhan Tiếu, cuối cùng thì cô cũng đã ra, đồ tiện…”.
Chưa nói dứt lời, Tề Gia Minh đã bị Nhan Tiếu đá ngã dúi xuống đất, mọi người đều sững sờ. Nhan Tiếu phủi tay, chỉ vào gã say với vẻ rất bất cần: “Đồng chí cảnh sát, đây mới là kẻ quấy rối tôi, phiền các anh áp giải anh ta đi. Vừa nãy anh ta còn đòi đốt nhà tôi, có ý đồ gây án”.
Và thế là ba người đã bị đưa về đồn cảnh sát. Sau một hồi lấy lời khai, Tề Gia Minh bị cảnh sát giữ lại vì tội lái xe khi say rượu và gây sự, Nhan Tiếu và yêu nghiệt thì bị giáo huấn một bài rồi được thả về tự kiểm điểm.
Sau khi giáo huấn hai người, viên cảnh sát tầm tuổi trung niên còn nói với vẻ đầy ẩn ý: “Các anh các chị bây giờ yêu nhau cũng là tốt, nhưng phải giải quyết cho ổn mối quan hệ nam nữ. Anh chị thấy đó…”.
Viên cảnh sát liền chỉ vào Văn Dịch và Tề Gia Minh, lắc đầu thở dài: “Người xưa nói rất đúng, bắt cá hai tay, một chân giẫm lên hai thuyền sớm muộn gì thuyền cũng lật, là con gái phải chú ý giữ gìn tiếng tăm cho mình…”.
Dù mình có lý nhưng Nhan Tiếu cũng không biết phải giải thích thế nào, đành liên hồi xin lỗi đồng chí cảnh sát, sau đó kéo yêu nghiệt ra khỏi đó. Lúc này đã gần ba giờ sáng, đường phố vẫn sáng đèn, nhưng vắng tanh vắng ngắt. Nhan Tiếu kéo Văn Dịch, đang do dự không biết đi bắt xe ở đâu thì thấy Văn Dịch đi sau “hứ” một tiếng rồi gạt tay cô ra, đi về hướng ngược lại.
Nhan Tiếu cắn môi, biết anh chàng này vẫn đang giận vì chuyện ban ngày, đành phải mở miệng trước: “Cậu đi như thế, không sợ tớ lại gặp bọn lưu manh à?”.
Văn Dịch dừng chân, vẫn hậm hực không chịu ngoảnh đầu lại. “Cậu là ai hả? Bọn lưu manh gặp cậu đều phải tránh mặt đi đường khác, tớ còn sợ cậu gặp lưu manh à? Hơn nữa, tớ sợ gì chứ? Tại sao lại phải sợ? Quan hệ giữa tớ và cậu là thế nào?”
Nghe xong câu này, Nhan Tiếu lườm hắn một cái, nắm chặt tay lại. Được lắm… nể mặt cậu ta xuất hiện sớm cứu mình, không tị nạnh với cậu ta nữa. Nghĩ đến đây, Nhan Tiếu liền ghé sát vào người Văn Dịch, nheo mắt cười: “Tớ thừa nhận là do tớ sợ cô nàng ngoan hiền như cậu bị người ta bắt nạt, muốn tiễn cậu một đoạn, không biết công tử có đồng ý không?”.
Thấy cô xuống nước, yêu nghiệt tỏ ra rất đắc ý, hắn nhướng mày giấu đi vẻ hứng khởi trong mắt: “Thôi được, bản thiếu gia cho phép cậu đưa về nhà”.
-------------- Tôi là dải phân cách “mời thiếu gia về ạ”--------------------------
Mặc dù nói là “đưa thiếu gia về”, nhưng hai người vẫn về nhà ở tứ hợp viện.
Một là vì ở đây rất gần đồn cảnh sát, hai là vì yêu nghiệt uống rượu, lại bị cảnh sát đá cho hai đá, Nhan Tiếu không yên tâm để hắn lái xe về nhà một mình. Vừa về đến nhà, Nhan Tiếu liền lục tủ tìm bông, cồn, rửa vết thương cho yêu nghiệt.
Văn Dịch vừa che miệng vừa kêu đau, vừa nghi Nhan Tiếu cố tình mạnh tay để trả thù, cuối cùng gạt phắt miếng bông trên tay Nhan Tiếu, không cho lau nữa.
Nhan Tiếu trợn mắt nhìn yêu nghiệt, vứt đám đồ trên tay đi, nói: “Đúng là con nhà giàu giẫm phải gai mồng tơi!”.
Nghe thấy vậy, Văn Dịch liền im lặng, sau đó buồn bã nói: “Cậu muốn giữ khoảng cách với tớ thì cứ việc nói ra, đừng vin vào cớ cái gọi là thiếu gia, tiểu thư gì đó”.
Nhan Tiếu sững người, sau đó sực nhớ ba năm về trước cũng đã từng nói với Văn Dịch câu này. Lúc đó, Nhan Tiếu nghiêm giọng, mắng Văn Dịch ích kỷ, không bao giờ chịu nghĩ đến người khác, chỉ là cậu thiếu gia thích giở trò trẻ con mà thôi. Tưởng chuyện trôi qua lâu như vậy thì hắn quên rồi, không ngờ lại trở thành nỗi đau của hắn.
Hít một hơi thật sâu, Nhan Tiếu rót cho Văn Dịch một cốc nước rồi chuyển sang chủ đề khác: “Sao tự nhiên cậu lại có mặt ở đây? Tớ gọi điện thoại cho cậu thì thấy tắt máy”.
Nghe xong câu này, yêu nghiệt lập tức đắc ý trở lại. Ờ… cô nàng còn biết gọi di động cho mình, chứng tỏ mình vẫn còn hy vọng. Hóa ra, cãi nhau với Nhan Tiếu xong, Văn Dịch liền đến quán bar uống rượu giải sầu, vì quán bar khá gần khu nhà tứ hợp viện nơi Nhan Tiếu đang ở, trong lúc ngà say, yêu nghiệt lại mò đến cổng nhà Nhan Tiếu.
Nếu là lúc bình thường thì cùng lắm Văn Dịch cũng chỉ đáo qua trước cổng một lát rồi về, nhưng đêm nay chưa vào đến tứ hợp viện đã nghe thấy Tề Gia Minh gào la, miệng toàn phun ra những câu bẩn thỉu. Lúc đó đã có mấy nhà trong khu bật đèn, nấp sau cửa sổ xem.
Ông ngoại của Văn Dịch, giáo sư Văn, trước đây cũng sống trong khu này. Văn Dịch lớn lên ở đây từ nhỏ, đương nhiên là cũng biết các bà hàng xóm thích buôn chuyện thế nào.
Đêm nay, Tề Gia Minh làm ầm ĩ, chắc là về sau mỗi lần Nhan Tiếu qua lại trong con ngõ này sẽ bị người ta bàn tán. Càng nghĩ Văn Dịch càng bực, cộng với chút hơi men có sẵn trong người, cơn giận bốc lên tận đầu, sau đó mới xảy ra chuyện ẩu đả.
Dĩ nhiên là yêu nghiệt không có ý định cho Nhan Tiếu biết những điều này. Nghe Nhan Tiếu hỏi, yêu nghiệt liền bĩu môi, nói rất ngắn gọn: “Khu tứ hợp viện này có mỗi mình nhà cậu hả? Tớ đến tìm thằng Lý hàng xóm gọi nó đi uống rượu không được hay sao? Nhìn thấy thằng cha đó gào la, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hàng xóm, tớ hoạt động gân cốt không được à?”.
“Được chứ!” Thấy Văn Dịch phồng mang trợn mắt như vậy, Nhan Tiếu cố gắng nhịn cười, nhưng vẫn nể mặt Văn đại thiếu gia. “Thế hiện tại gân cốt của thiếu gia đã hoạt động đủ rồi, thiếu gia còn định làm gì nữa?”
“Đánh một giấc!”
Văn Dịch nói chắc như đinh đóng cột, rồi nói thêm: “Đánh một giấc ở nhà cậu thôi!”.
“Gì… cơ?”
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu nghiến răng ken két. Gã yêu nghiệt này còn được voi còn đòi tiên nữa à? “Thiếu gia ngủ ở nhà tôi, ngày mai tôi còn mặt mũi nào để nhìn thiên hạ nữa?”
Thực ra, với tư cách là bạn chơi với nhau từ lâu, hơn nữa lại là thế hệ trẻ của thế kỷ mới, việc cô và Văn Dịch ngủ dưới một mái nhà không có vấn đề gì. Ngôi nhà này không rộng lắm, nhưng sau khi ba mẹ Nhan Tiếu chuyển đi, vẫn còn một phòng ngủ để trống. Văn đại thiếu gia muốn ngủ, cô đành phải nhượng bộ, chui vào phòng ngủ nhỏ, khóa cửa lại đánh một giấc, kể cả nửa đêm đột nhiên hắn ta muốn giở trò, Nhan Tiếu cũng không sợ.
Chỉ có điều… nếu tối nay Văn Dịch ngủ ở đây thật, ngày mai hàng xóm nhìn thấy…
Haizz, tốc độ truyền tin của quần chúng vô cùng đáng sợ. Nhan Tiếu chưa nghĩ đến ngày mai của ngày mai, ra phố mua đồ cũng bị người ta nhận ra: “Nhìn kìa, đây chính là con bé dụ dỗ cháu trai của nhà ông Văn đó!”.
“Chậc chậc, mọi người không biết đúng không? Nghe nói nó và cháu ông Văn, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hiện giờ người ta vừa về nước đã bị nó kéo về nhà rồi!”
“Hê hê, như thế cũng ổn đó nhỉ? Sau này từ khách thuê nhà biến thành bà chủ, có khi lại còn được hưởng một ít tài sản của giáo sư Văn ấy! Ông ấy chỉ có mỗi thằng cháu ngoại thôi…”
Nhan Tiếu sợ đến tái mặt vì những lời gièm pha mà mình tưởng tượng ra, tay chân lạnh ngắt, túm chặt ống tay áo Văn Dịch năn nỉ: “Yêu nghiệt ngoan nào, để chị mua kẹo cho ăn nhé! Nhưng đêm nay, thực sự cậu không thể ở lại nhà chị được…”.
Bất chấp mọi lời năn nỉ của Nhan Tiếu, Văn Dịch vẫn nằm vật xuống chiếc giường trong phòng khách, ôm chăn lăn hai vòng, sau khi cuộn tròn trong chăn mới đáp một cách hài lòng: “Tiếu Tiếu, giường của cậu mềm mại nhỉ? Tuyệt lắm, tuyệt lắm, đêm nay bản thiếu gia sẽ ngủ ở đây!”.
Nhan Tiếu há hốc miệng, một là bộ quần áo mà Văn Dịch đang mặc trên người bẩn vô cùng vì vừa nãy còn lăn lộn dưới đất, vật nhau với Tề Gia Minh, hai là chiếc giường công chúa của cô lại bị… một gã đàn ông hôi hám ngủ trên đó.
Trong lúc luống cuống, Nhan Tiếu cũng nằm sấp xuống giường kéo Văn Dịch ra khỏi chăn, ai ngờ càng kéo chăn càng quấn chặt hơn. Văn Dịch bị cuộn chặt trong đó như chiếc bánh chưng, không nhúc nhích. “Dậy đi! Cậu dậy ngay đi! Tớ mới thay chăn hôm trước, cậu làm bẩn hết rồi!”
Yêu nghiệt không hề tỏ ra ái ngại, hắn còn đau khổ gào lớn: “Đau, Tiếu Tiếu, nhẹ thôi, đừng vội, tớ ra ngay đây…”.
Nghe thấy câu này Nhan Tiếu liền dừng lại, thấy Văn Dịch khẽ nhếch mép, mới phát hiện ra câu này thật mờ ám. Cô vội bịt chặt miệng hắn, giậm chân: “Cậu có im ngay không! Hàng xóm nghe thấy lại tưởng bọn mình đang làm gì!”.
Văn Dịch để mặc cho Nhan Tiếu lôi kéo xềnh xệch, đột nhiên hắn lại thở dài vẻ bất lực, nhún vai nói: “Thực ra nghe thấy hay không cũng có sao đâu. Tiếu Tiếu, cậu phải chấp nhận thôi”.
Nhan Tiếu như nín thở, cô linh cảm thấy có điều gì đó chẳng lành: “Có nghĩa là sao?”.
Văn Dịch ngồi dậy, vỗ vai Nhan Tiếu với vẻ rất hiên ngang, hào hiệp nói: “Đợt mới về nước, tớ đã hẹn thằng Lý hàng xóm ra ngoài uống rượu, nó hỏi tớ đang ở nước ngoài tại sao lại về. Haizz, cậu cũng biết đó, ông tớ rất sĩ diện, nếu tớ nói tớ bị ba mẹ đuổi về chắc chắn ông sẽ tức chết, chính vì thế…”.
“Chính vì thế?” Tim Nhan Tiếu sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, linh tính của phụ nữ mách bảo cô rằng, cô lại một lần nữa không may trúng đạn.
Văn Dịch cười tươi như hoa: “Chính vì thế tớ đã nói với ông rằng, bao nhiêu năm qua, cuối cùng tớ đã phát hiện ra một chân lý: Cạnh hang có cỏ non, hà cớ tìm chỗ khác? Thực ra lần này tớ về nước là muốn cưới cậu”.
Nói xong, nét mặt Văn Dịch tỏ ra rất chân thành: “Thế nên Tiếu Tiếu, đừng giãy giụa nữa. Bất luận tối tay anh có ngủ ở đây hay không, người ta đều đã hiểu lầm rồi”.
Nhan Tiếu: “… Thế nào là cạnh hang có cỏ non, hà cớ tìm chỗ khác?”.
Đây thực sự là… chặn đường tiến của Nhan Tiếu! Yêu nghiệt, nhà ngươi giỏi lắm! Ta đã nhớ mặt nhà ngươi rồi! Nhớ kỹ mặt nhà ngươi rồi!