Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trúc Mã Là Sói

Chương 21: Thẳng Thắng Để Được Khoan Hồng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sự việc đã đến nước này, chỉ còn cách... thẳng thắn để được khoan hồng.

Yêu nghiệt sắp xếp lại suy nghĩ, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh kể lại. Đúng vậy, đúng là năm xưa hắn đã học được một số “tài vặt" từ chỗ Trình Mỹ Giai, những tài vặt này dùng đế đối phó với người khác có thể khó, nhưng lại thừa sức để đôi phó với Tiếu Tiếu.

Sau khi sang Mỹ, yêu nghiệt rất ít khi liên lạc với Nhan Tiếu, hoặc giả nói, kể cả hai đứa có gặp nhau trên MSN, cũng không biết nên nói gì. Một mặt yêu nghiệt muốn nắm được tình hình gần đây của Tiếu Tiêu, mặt khác lại sợ cô bị người ta lừa, rồi lại sợ mình nói chuyện với cô, cô lại ngại... Tóm lại là vì những lý do trên mà cuối cùng Văn Dịch đã lựa chọn vào vai "hacker" để âm thầm theo dõi Nhan Tiếu.

Hôm nay, Tiếu Tiếu chat với bạn thân, hê, hóa ra con gái cũng chẳng khác gì con trai, toàn nói chuyện bạn khác giới với phim sεメ.

Hôm nay, Tiếu Tiếu đang viết báo cáo công tác, ê... ê, sao lại ngốc như vậy? Thế mà cũng đòi tốt nghiệp ngành xã hội, nhà ngươi không biết là có chữ bị sai chính tả à? Thế nên mới nói, không có ta ở bên, IQ của nhà ngươi sẽ giảm đi.

Gần đây thường xuyên có con trai gửi tin cho Tiếu Tiếu, lại còn quen nhau trên mạng nữa. Hê, Nhan Tiếu à Nhan Tiếu, em với hắn ta hợp chuyện thật đấy, em có biết rằng những gã đàn ông hèn hạ trong thể giới ảo đều tìm chuyện tình một đêm hay sao?

Hôm nay, Tiếu Tiêu chat với Ninh Nhã Khiêm, bọn họ... thôi, không xem họ nói những gì nữa...

Cứ lén lén lút lút theo dõi Nhan Tiếu một thời gian như vậy, tháng nọ năm nọ, đột nhiên yêu nghiệt nhìn thấy Tiếu Tiếu post bài lên diễn đàn, cô ấy nói, mình bị sẩy thai một lần... Khi đọc đến câu này, thế giới của yêu nghiệt sụp đổ hoàn toàn.

Bất luận cái thai đó là của ai, hắn đều không thể chấp nhận. Nếu là của Ninh Nhã Khiêm thì hắn sẽ về nước ngay lập tức để tẩn chết gã khốn này. Còn nếu là của hắn sau đêm hôm đó, hắn...

Bàn tay yêu nghiệt run rẩy đăng ký ID trên mạng, hắn đã rắp tâm giả danh bác sĩ hỏi han tỉ mỉ chuyện cô sẩy thai, thời gian, địa điểm, mọi thứ đều trùng khớp với đêm hôm đó, còn gì để nói nữa? Còn gì có thể nghi ngờ nữa? Sau khi biết được sự thật, yêu nghiệt như muốn phát điên, vừa tự trách mình vừa xót xa, lấy ngay điện thoại gọi cho Nhan Tiếu, nhưng nghe thấy giọng nói của nữ tổng đài viên, đột nhiên hắn lại thấy sợ.

Biết nói gì đây? Biết hỏi gì đây?

Theo lời kể của Nhan Tiếu trên diễn đàn, trước khi hắn sang Mỹ, cô đã biết mình có thai, hôm đó hai người chỉa tay nhau, cô lại không hề nhắc đến, không - nhắc – đến - một - từ - nào. Văn Dịch thừa nhận hồi đó hắn cũng ngượng ngùng, vì còn quá trẻ chưa hiểu rõ tình cảm của mình đối với Nhan Tiếu, và vì ghen tị với Nhan Tiếu và Ninh Khiêm Nhã.

Đúng, đó là sự ghen tị đến phát điên. Hồi đó, yêu nghiệt được tận mắt nhìn thấy Ninh Khiêm Nhã lái xe đưa Tiếu Tiếu về nhà, nét mặt vừa sửng sốt vừa mừng rỡ của thái hậu, đúng vậy... trái tim hắn đang nhỏ máu. Đên cuối cùng, Tiếu Tiếu không nhắc gì đến chuyện có thai với hắn, tại sao lại như vậy?

Do sợ đứa trẻ này sẽ ngăn cản bước tiến của cô ư? Hay còn lý do nào khác nữa? Chính vì thế cô đã lựa chọn thà âm thầm để sẩy thai còn hơn là nói cho đương sự là hắn biết? Trong lòng Nhan Tiếu, hắn chẳng đáng một xu ư? Nghĩ vậy, yêu nghiệt âm thầm cúp máy.

Nói xong, yêu nghiệt cau mày nói tiếp: "Những chuyện sau đó... em biết hết rồi, anh đã chơi xỏ Trình Mỹ Giai một vố, sau khi về nước lại xui xẻo gặp lại bà ta, anh...". Văn Dịch cúi đầu, ngập ngừng một lát mới nói tiếp: "Anh không muốn nhắc lại chuyện quá khứ nữa, anh muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu, anh sẵn sàng chịu những lời đe dọa của bà chằn đó".

Nhan Tiếu sững người ra một lát: "Nói như vậy có nghĩa là anh theo dõi máy tính của em suốt, thế tại sao trước đó anh không liên lạc gì với em, vừa xảy ra chuyện của Tề Gia Minh thì anh…”

Nhan Tiếu chưa nói hết, nghe cái tên "Tề Gia Minh", Văn Dịch lại bốc hỏa, đang ngồi trên giường liền đứng phắt dậy, mắng: "Đó là do em quá ngờ nghệch! Quá đần! Lúc đầu anh nghĩ nếu em đã ghét bỏ anh như vậy, ngay cả chuyện sẩy thai cũng không chịu nói với anh, anh... Cho dù đau khổ đển đâu thì anh cũng chỉ có thể âm thầm cầu chúc cho em được hạnh phúc, nhưng em...". Yêu nghiệt vừa nói vừa nghiến răng. "Em xem em ngốc thế nào, tìm ai không tìm lại tìm gã Tề Gia Minh, hắn chat với em để lộ ra bao nhiêu sơ hở mà em vẫn ngờ nghệch tin lời hắn. Khó khăn lắm mới biết được hắn đã có vợ chưa cưới mà em vẫn còn ngờ nghệch như vậy, chấp nhận để cho hắn lừa, liệu có phải hắn có nỗi khổ khó nói gì hay không, chậc chậc... Nếu anh không kéo em, có khi bây giờ em là người thứ ba thật rồi ấy!!.

Nhan Tiếu ngẩn người, thôi được, cô thừa nhận đúng là hồi đó cô ngờ nghệch, phải thật lòng "cảm ơn" thiếu gia Văn Dịch kịp thời nhắc nhở, nên cô mới biết quay trở lại sau khi lạc đường. Nhan Tiếu bĩu môi: "Sau đó thì sao? Sau đó anh không biết tại sao lại về nước hả?".

Nghe hỏi vậy, yêu nghiệt liền dừng lại một lát, lặng lẽ ngồi xuống, rồi cúi đầu nói với vẻ ngại ngùng: "Lúc đó anh nghĩ, đám đàn ông quanh em chẳng có gã nào ra hồn, nếu em làm vợ bọn họ thì chẳng thà... chẳng thà lấy anh còn hơn. Tóm lại, đều là theo đuổi, anh không tin là không vượt được bọn họ. Chính vì thế anh đã về nước... về nước để phá bĩnh các cuộc hẹn hò mà người khác làm mối cho em, hê hê...".

Nghe yêu nghiệt kể, Nhan Tiếu vừa tức vừa buồn cười, và quan trọng hơn là, lại cảm thấy vui vui. Đây chính là cái gọi là "thích được chà đạp" chăng? Rõ ràng đã từng bị người này làm tổn thương, bị hắn theo dõi, đáng lẽ phải bực mình, phải chửi hắn, bắt hắn bồi thường, nhưng đến khi được nghe những điều này, lại không bực tức như lúc đầu nghĩ. Là do trong lòng cũng thích gã ngốc này ư?

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, sự việc đã đển nước này, dường như câu chuyện năm xưa chỉ còn lại một câu hỏi. Sáng hôm sau khi say rượu, tại sao yêu nghiệt lại bỏ đi? Tại sao nói sang Mỹ là sang Mỹ ngay? Cô đã từng nghĩ đến hàng nghìn lý do, nhưng đển khi chuẩn bị công bố đáp án, cô lại căng thẳng đển mức không biết hỏi thể nào.

"Anh..."

"Em..."

"Ba năm trước..."

Ngần ngừ hồi lâu, không ngờ hai đứa lại lên tiếng cùng lúc, nhìn thấy vẻ nghiêm túc hiếm có của đối phương, cả hai đều bật cười.

Nhan Tiếu trợn mắt: "Để em nói trước".

Yêu nghiệt rêи ɾỉ: "Cái này mà em còn tranh với anh nữa hả?".

Hai vợ chồng đang tranh giành thì điện thoại của Nhan Tiếu đổ chuông. Thấy vậy, yêu nghiệt liền chu môi một cách bất lực, chỉ vào điện thoại nói: "Để nó nói trước vậy".

——Tôi là dải phân cách “tiếng chuông điện thoại lúc nửa đêm”——

Bà Văn Hân, mẹ Văn Dịch, gọi đến. Vừa nhìn màn hình Nhan Tiếu chột dạ, muộn thế này mà mẹ chồng còn gọi điện, nếu là hỏi yêu nghiệt đi đâu thì còn may, nhưng nếu là tin về ông ngoại của Văn Dịch...

Nhan Tiếu không nghĩ gì thêm, bật loa cho cả yêu nghiệt cùng nghe, thì nghe thấy ở đầu bên kia, giọng bà Văn Hân run rẩy, nói năng không đầu không cuối. Lúc đầu yêu nghiệt còn cười hềnh hệch nhìn vợ, nghe thấy giọng mẹ lập tức ngồi ngay dậy một cách cảnh giác, nghe được hai, ba câu, thấy Nhan Tiếu và mẹ nói chưa ra được vấn đề bèn đứng phắt dậy, giật lấy điện thoại từ tay Nhan Tiếu, hạ thấp giọng nói: "Mẹ, có chuyện gì vậy? Mẹ đừng cuống".

Bà Văn Hân nói giọng ngắt quãng, chưa nói hết đã sụt sịt. Nhan Tiếu nín thở nghe hai mẹ con nói chuyện, cô đã loáng thoáng nghe thấy có tiếng còi xe cấp cứu ở đầu bên kia điện thoại. May mà lúc này, ông Bruce lại đón lấy điện thoại, nói bằng tiếng Trung không lưu loát cho lắm: "Dịch, ông ngoại con đột nhiên ngất xỉu, ba mẹ đã đưa ông lên xe cấp cứu, chuẩn bị đển bệnh viện đây, các con cũng mau đến đi!".

Yêu nghiệt cúp máy, nét mặt đăm chỉêu. Chưa kịp nói gì, Nhan Tiếu đã với lấy chùm chìa khóa trước tủ đi ra cửa: "Anh uống rượu không được lái xe, để em".

——Tôi là dải phân cách “ngoài cửa phòng bệnh”——

Lúc đến bệnh viện, ông Văn đã được chuyển vào phòng cấp cứu. Cảm ơn Trời Phật, tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng.

Từ trước đến giờ, cuộc sống của bà Văn Hân lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, đột nhiên rơi vào hoàn cảnh người cha mạnh mẽ quỵ xuống, chỉ trong một đêm mà trông bà đã già hơn. Lúc Nhan Tiếu và Văn Dịch đến bệnh viện, bà đang ngồi trên ghế băng bằng gỗ ngoài hành lang run rẩy, nước mắt lưng tròng, ông Bruce nhẹ nhàng an ủi gì đó bằng tiếng Anh.

Thấy con trai đến, bà Văn Hân như gặp được vị cứu tinh, túm chặt tay con trai nói: "Văn Dịch, ông ngoại con thương con nhất, nhất định con phải khuyên ông, nếu không... Ông chết không rõ ràng, mẹ... mẹ cũng sẽ không tha cho con đâu".

Câu nói này khiến cả Văn Dịch và Nhan Tiếu đều sợ, hỏi ông Bruce còn khá bình tĩnh ngồi bên cạnh mới biết được tình hình. Vừa nãy ông Văn được đưa đến bệnh viện, bác sĩ Lý điều trị cho ông cũng có mặt. Bác sĩ Lý là bạn thân của ông Văn, trước mặt ông, bà Văn Hân và ông Bruce chỉ là bề dưới, sau khi cấp cứu cho ông Văn xong, bác sĩ Lý đã mắng cho vợ chồng bà Văn Hân một trận. Mắng xong mới bỏ kính lão ra, thở dài nói: "Các cháu làm con mà không quan tâm đên ba nhiều hơn hay sao?".

Lúc này vợ chồng bà Văn Hân mới biết được sự thật.

Hóa ra, kể từ khi biết mình bị ung thư dạ dày, bác sĩ Lý đã khuyên ông nên mổ để cắt bỏ khối u, nhưng vì bệnh tình của ông đã đến giai đoạn giữa, mổ cũng có những rủi ro nhất định. Sau khi tìm hiểu ở nhiều nơi, ông Văn nghe nói số trường hợp tế bào ung thư di căn hoặc tái phát cũng không phải là ít, vì thế ông đã quyết định điều trị bằng thuốc.

Nhưng vì tâm lý "có bệnh vái tứ phương", gần đây không biết ông Văn đã liên hệ được với vị "bác sĩ kỳ cựu" nào đó, kể cho ông mấy vị thuốc quý tạp nham mấy chục nghìn nhân dân tệ, nói những thuốc này có thể gϊếŧ chết tế bào ung thư, kéo dài tuổi thọ, giảm bớt đau đớn.

Vì thế mới có chuyện tối nay ông cụ đột nhiên lên cơn đau rồi ngất đi. Bác sĩ Lý nói: "Bác là bạn của ông Văn mấy chục năm mà còn không hiếu được suy nghĩ của ông cụ à? Từ nhỏ ông ấy đã sợ đi viện, bây giờ nói đến phải mổ lại càng sợ hơn, các cháu là bề dưới, nhìn ông ấy vui vẻ, nghĩ thoáng như vậy, nhưng thực ra ông ấy sợ chết hơn các cháu nhiều! Vì sợ chết nên mới không dám mổ, sợ ca mổ thất bại!".

Nói đên đây, bác sĩ Lý dừng lại, sau đó lại nói nhỏ: "Còn nữa, nguyên nhân quan trọng nhất khiến ông Văn không chịu mổ là... vì lo cho Văn Dịch".

Văn Dịch được ông nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, tình cảm không ai có thể sánh được. Ông yêu chiều cậu cháu ngoại này đến mức khó tin. Sự nghiệp của Văn Dịch mới bắt đầu, ông mong một ngày nào đó được nhìn thấy cháu thành công, vẻ vang trước tổ tiên. Có quá nhiều thứ khiến ông Văn không thể buông xuôi, sợ lìa xa cõi trần, điều trị bằng thuốc may chăng còn kéo dài được một thời gian, nhưng nếu mổ...

Bà Văn Hân hỏi: "Thế bệnh của ba cháu, ngoài mổ ra còn có cách nào khác không ạ?".

Bác sĩ Lý lắc đầu: "Câu trả lời của bác vẫn là như vậy, mổ sớm có thể cắt bỏ khối u trước khi tế bào ung thư di căn, nếu không... ông cụ sẽ chỉ đau đớn hơn thôi".

Sau khi bàn bạc, hai vợ chồng mới quyết định khuyên ông cụ mổ, và người phù hợp nhất để đưa ra lời khuyên dĩ nhiên là Văn Dịch. Yêu nghiệt an ủi ba mẹ một hồi rồi mới ngoái đầu lại nhìn vợ: "Tiếu Tiếu, em nghĩ thế nào?".

Từ nãy đến giờ Nhan Tiếu không nói gì, đây là chuyện của nhà họ Văn, cô không nên xen vào. Nếu cả nhà đều ủng hộ việc mổ, ông Văn khỏe lên thì không còn gì bằng, nhưng nếu thất bại, đến lúc đó cả nhà sẽ đối mặt thế nào với kết quả đáng sợ đó đây?

Nhan Tiếu nắm chặt tay yêu nghiệt, chớp mắt nói: "Em tin rằng sức mạnh con người sẽ chiến thắng ông trời, chắc chắn ông trời sẽ không tàn nhẫn đến mức chia rẽ gia đình mình sớm như vậy đâu. Bất luận anh quyết định thế nào em đều ủng hộ anh". Nghe thấy vậy, trái tim yêu nghiệt run lên, không kìm được nắm chặt tay Nhan Tiếu, đột nhiên nhớ đến câu: Em không thể giúp anh giải quyết mọi khó khăn, nhưng em cam đoan rằng, bất luận xảy ra chuyện gì, em đều ở bên cạnh anh.

——Tôi là dải phân cách “khêu gợϊ ȶìиᏂ cảm”——

Tranh thủ lúc ông Văn tỉnh lại, cả nhà vào nói chuyện với ông. Nhan Tiếu đến cửa hàng tiện lợi mở cửa hai mươi tư giờ để mua ít cháo ăn liền, bánh quy và cà phê lon. Cô đoán chắc cả nhà đã mệt. Đang định quay về khu điều trị thì Nhan Tiếu nghe thấy hình như trong góc tòa nhà có tiếng khóc.

Nhan Tiếu: {{{(>_<)}}}

Đêm hôm khuya khoắt, nền trời tím sẫm lạnh lẽo, hoa viên trước cửa khu điều trị càng tĩnh mịch, vắng vẻ hon, ánh đèn yếu ớt, kỳ dị. Giờ này mà ai còn đứng khóc ở đó nhỉ? Nghĩ đến đây, điều đầu tiên mà Nhan Tiếu liên tưởng đến là - ma!!

Bệnh viện vốn nặng âm khí, đây lại là khu điều trị, ngày nào cũng có người chết, bây giờ lại là giờ hoạt động cao điểm của một số thứ... lẽ nào mình lại may mắn được gặp ư? Nhan Tiếu thấy sống lưng lạnh toát, không biết nên bước tiếp hay quay đầu lại.

Bàn tay Nhan Tiếu run rẩy cầm điện thoại định gọi điện cho yêu nghiệt bảo hắn ra đón, nhưng sực nhớ ra điện thoại của yêu nghiệt đã hy sinh anh dũng. Hận một nỗi, vừa nãy đáng lẽ cô không nên ham đường gần, đi đường tắt không có ông đi qua, bà đi lại này. Nhan Tiếu nước mắt lưng tròng, trước khi sợ quá đâm đầu vào tường đã lấy hết can đảm quát lên: "Ai đó?!!".

Vừa nói dứt lời thì thấy trong góc tòa nhà thấp thoáng có bóng người, váy dài, đầu tóc bù xù. Nhan Tiếu giật nảy mình, không kìm được, lùi ra sau mấy bước. Cũng còn may, cô gái này đang mặc chiếc váy Bohemieng mốt của năm nay, chắc không phải là ma.

Nhan Tiếu nhìn chỉếc bóng cô gái đổ dài dưới ánh đèn, thở phào một tiếng nói: "Đêm hôm mà khóc... Á... á!". Chưa nói dứt lời, cô gái đã chạy đến trước mặt Nhan Tiếu, ôm chặt lấy Nhan Tiếu, khóc òa lên: "Chị Tiếu Tiếu!".

Nhan Tiếu còn chưa hết sợ, hét lên đẩy cô gái ra, loạng choạng lùi lại, sau đó mới nhìn rõ khuôn mặt của cô gái, cau mày hỏi: "Ớt Nhỏ?".

Mở một chai nước khoáng ra cho Ớt Nhỏ lấy nước rửa mặt và rửa tay, rồi cô bé vừa khóc thút thít vừa ngồi xuống. Nhan Tiếu và Ớt Nhỏ ngồi trên ghế băng bằng gỗ ngoài vườn hoa, không còn quan tâm đển việc sau lưng có ma hay không. "Sao em lại ở đây? Người nhà của em cũng bị

ốm à?...”

Ớt Nhỏ lại thút thít, đưa tay quệt nước mắt rồi nói: "Chị Tiếu Tiếu, nhà chị có người ốm à?".

Nhan Tiếu gật đầu: "Ông ngoại Văn Dịch phải nằm viện, thời gian này có thể anh ấy khá vất vả, công việc bên công ty em cố gắng lo liệu".

Nghe thấy vậy, nước mắt Ớt Nhỏ lại rơi lã chã, cô lắc đầu nói: "Em định nói với sếp là em không làm nữa. Ngày mai em sẽ ra nước ngoài, ngày mai em sẽ rời khỏi chốn này, hu hu...".

Nhan Tiếu im lặng, cũng ngại không muốn hỏi Ớt Nhỏ bị làm sao. Cô bé cũng mới chỉ hơn hai mươi một chút, các cô gái ở độ tuổi này dễ nóng nảy, bột phát, dễ giải quyết công việc theo tình cảm. Chắc là... cãi nhau với người yêu gì đó. Ý nghĩ này vừa hiện lên, trong đầu Nhan Tiếu lại nhó đến cảnh hôm đó Ớt Nhỏ và Hạ Hà Tịch lôi nhau trên đường, mới sực nhớ ra, Hạ Hà Tịch cũng đang nằm ở bệnh viện này.

Hít một hơi thật sâu, Nhan Tiếu hỏi thăm dò: "Có phải em cũng có bạn nằm ở bệnh viện này không? Thế nên muộn thể này mà em vẫn…”

Nghe thấy vậy, Ớt Nhỏ càng khóc to hơn, nước mắt rơi lã chã như chuỗi hạt đứt dây, rồi cô nghiến răng nói: "Tốt nhất là anh ta chết trong viện luôn đi! Đồ không biết lòng tốt của người khác, bị người ta đá thật đáng đời, đàn ông chẳng có thằng nào ra hồn cả, để anh ta chết đi, chết đi! Khuya thế này em chạy ra ngoài, anh ta cũng không lo... Thôi thì vết mổ vừa mới khâu, không xuống giường đuổi theo em được, nhưng gọi cho em cú điện thoại cũng có chết ai đâu. Hu hu...".

Nghe giọng Ớt Nhỏ kể, đúng là có liên quan đến Hạ Hà Tịch rồi. May mà Nhan Tiếu ít xuất hiện ở công ty yêu nghiệt, Ớt Nhỏ cũng không biết mối quan hệ của cô với Hạ Hà Tịch. Có lẽ bây giờ có thể lợi dụng thân phận của "người ngoài cuộc" để tìm hiểu chuyện Hạ Hà Tịch điều tra công

ty của Văn Dịch chăng? Nghĩ vậy, Nhan Tiếu đang định lên tiếng hỏi dò thì thấy Ớt Nhỏ lại khóc như mưa, không nói được gì nữa.

Nhan Tiếu lau nước mắt cho Ớt Nhò, nhẹ nhàng hỏi: "Có thể anh ấy đã gọi điện thoại cho người nhà hoặc bạn bè của em rồi thì sao? Hoặc cũng có thể là anh ấy sợ lúc này gọi điện thoại cho em, em sẽ giận hơn".

"Còn lâu mới có chuyện đó!" Ớt Nhỏ lắc đầu, kéo Nhan Tiếu nói. "Chị Nhan Tiếu đâu có biết, anh ta là một kẻ khốn nạn, em và anh ta ở bên nhau bao nhiêu năm, rõ ràng cả thế giới đều biết em thích anh ta, rõ ràng là anh ta cũng biết... Nhưng anh ta cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ở nơi công cộng nói coi em như em gái. Được... Em gái thì em gái chứ sao, em tin là một ngày có thể cảm hóa được anh ta, để anh ta chấp nhận em…”

Nói đến đây, Ớt Nhỏ đột nhiên cau mày vẻ buồn bã: "Em sắp thành công rồi, chị Nhan Tiếu có biết không, thậm chí anh ta còn hứa với em sẽ thử xem sao, hứa sẽ đặt quan hệ với em... Nhưng chưa được hai ngày thì cái bà đó lại xuất hiện. Anh ta nói anh ta thích bà đó từ lâu, tưởng rằng không bao giờ gặp lại nữa, nhưng bà ấy lại từ trên trời rơi xuống vào đúng thời điểm anh ta chuẩn bị gật đầu chấp nhận em. Bà đó chê anh ta, căm ghét anh ta, nhung anh ta không chịu bỏ cuộc, cứ chờ đợi, thế em còn là gì nữa? Là gì nữa hả!!".

Nhan Tiếu cứng lưỡi, nhìn Ớt Nhỏ lại khóc như mưa, đột nhiên không đủ can đảm để khuyên cô nữa. Nếu... người đàn bà mà Ớt Nhỏ nói thực sự là cô thì cô biết ăn nói thế nào đây?

Nhan Tiếu vỗ vỗ bờ vai Ớt Nhỏ, nói: "Thư Quả, em đừng làm như vậy, có thể sự việc không như những gì em nghĩ đâu...".

Chưa nói hết lời, mắt Ớt Nhỏ đã sáng lên, hậm hực nói: "Em nguyền rủa người đàn bà đó, rủa cho chị ta suốt đời không được hạnh phúc!".

Nhan Tiếu nghẹn lời. Chị đã đích thân từ chối Hạ Hà Tịch, Ớt Nhỏ, em còn muốn chị thế nào nữa? Nhan Tiếu đang định nói thì chiếc xe hơi hạng sang từ từ tiến đến, đỗ xịch trước mặt hai người. Một lát sau, hai người đàn ông lực lưỡng đi xuống. Thấy vậy, Ớt Nhỏ liền ngẩng đầu, không nói gì.

Nhan Tiếu đoán là hai người này đến để đón Ớt Nhỏ, cô vỗ vai Ớt Nhỏ nói: "Không có chuyện gì quan trọng hơn việc ăn ngủ cả, em về đi, ngủ một giấc rồi tính".

Nét mặt Ớt Nhỏ lộ ra vẻ buồn bã, nhìn tòa nhà trong khu điều trị bằng ánh mắt lưu luyến rồi chậm rãi gật đầu, đứng dậy theo hai người kia lên xe. Trước khi lên xe, cô ngoái đầu nhìn Nhan Tiếu một lần nữa, nói: "Cảm ơn chị Nhan Tiếu, hôm nay để chị chê cười, lại còn nói những câu chẳng đâu vào đâu nữa".

Nhan Tiếu nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nếu một ngày nào đó, Ớt Nhỏ biết cô chính là "người đàn bà đó" thì cô bé có còn cảm ơn thoải mái như vậy nữa không?

Nhan Tiếu vừa tiễn Ớt Nhỏ lên xe thì yêu nghiệt gọi điện. Chắc là đợi sốt ruột, sợ vợ gặp chuyện gì. Nhan Tiếu bỏ qua chỉ tiết về Hạ Hà Tịch, chỉ nói là gặp Ớt Nhỏ, cô vừa nói chuyện điện thoại vừa đứng dậy định về phòng điều trị. Nhưng vừa đứng dậy thì thấy trên chiếc ghế băng có cái gì đó rơi ra.

Nhan Tiếu cau mày cúp máy, cúi người nhặt túi giấy tờ, mở ra xem...

Hóa ra là bản thiết kế đồ chơi. Thấy vậy, Nhan Tiếu liền giật mình, nhìn xuống góc phải theo phản xạ, dưới bản thiết kế có ký tên, tên tiếng Anh mà yêu nghiệt thường dùng: Kiro.

Vừa nãy, trước khi Ớt Nhỏ và Nhan Tiếu ngồi xuống ghế trên ghế không có gì, Nhan Tiếu ra khỏi nhà trong tình trạng rất vội, bản thiết kế của yêu nghiệt càng không thể tự bay vào túi cô, vậy thì nó là của...

Nhan Tiếu cắn môi, bình tĩnh móc nối lại tất cả những chuyện xảy ra gần đây. Ớt Nhỏ và Hạ Hà Tịch quen nhau, và từ lâu Hạ Hà Tịch vẫn theo dõi công ty đồ chơi của yêu nghiệt. Hôm nay, chắc cũng là Ớt Nhỏ đến thăm Hạ Hà Tịch đang nằm viện, không hiểu vì lý do gì mà hai người cãi nhau, vậy thì bản thiết kế này của yêu nghiệt...

Nhan Tiếu ngừng lại một lát, mắt sáng lên. Lẽ nào bản thiết kế này là do Ớt Nhỏ lấy trộm từ công ty, chuẩn bị đưa cho Hạ Hà Tịch ư?

Hạ Hà Tịch, rốt cuộc anh định làm gì? Lẽ nào anh đúng là người như yêu nghiệt nói, không đơn giản như em nghĩ ư?

——Tôi là dải phân cách “đến thăm tình dịch”——

Mang đồ ăn vào bệnh viện, vợ chồng bà Văn Hân thay ca cho con trai, tiếp tục chăm sóc và khuyên nhủ ông Văn. Còn Nhan Tiếu và yêu nghiệt ngồi ở ngoài nghỉ.

Vẫn chưa nắm bắt được hết tình hình nên Nhan Tiếu không có ý định nói cho yêu nghiệt biết chuvện cua Ớt Nhỏ và Hạ Hà Tịch, một là sợ trách nhầm người tốt, ảnh hưởng đến quan hệ giữa Ớt Nhỏ và yêu nghiệt trong công việc, hai là Nhan Tiếu rất hiểu tính cách nóng nảy, manh động của yêu nghiệt, chỉ sợ hắn rút dây động rừng.

Sau khi phát hiện ra bản thiết kế đó, Nhan Tiếu lặng lẽ cất vào trong túi xách, định tìm một thời điểm nào đó sẽ đánh bài ngửa với Hạ Hà Tịch, nhưng lúc này, trong đầu có rất nhiều câu hỏi nên Nhan Tiếu đã bị phân tâm, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía trước, mãi cho đển khi thấy mặt lành lạnh mới trở về với thực tại, phát hiện ra yêu nghiệt đang gọi mình.

Yêu nghiệt áp chai Coca-Cola lạnh vào má vợ, thấy Nhan Tiếu nhìn mình chằm chằm, mới cười giả lả hỏi: "Em nghĩ gì vậy? Gọi mấy tiếng mà không có phản ứng gì".

"Không…”. Nhan Tiếu lau vệt nước trên mặt đi. "Chắc là do em hơi mệt."

Ánh mắt Văn Dịch sâu thẳm, nhìn Nhan Tiếu một hồi mới nói: "Hay là em về trước đi".

Nhan Tiếu lắc đầu, nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: "Thực ra... Hạ Hà Tịch cũng nằm ở bệnh viện này... khoa tràng vị trên tầng bảy...".

Nói xong, ánh mắt yêu nghiệt đã quắc lên, nghiến răng nói: "Hừ, em nói thế là có nghĩa gì?".

Nhan Tiếu giả vờ ngờ nghệch, ngước mắt nhìn lên trời: "Hình như em quên không nói với anh, ba mẹ Hạ Hà Tịch đã mất từ mấy năm trước, bây giờ ốm củng không có ai chăm sóc, tội nghiệp lắm... Em nghĩ đằng nào cũng gần thế này, hay là bọn mình cùng lên thăm anh ấy, có được không?".

Yêu nghiệt vỗ đùi cái đét, trợn mắt: "Ai thèm đi thăm hắn ta? Anh chỉ mong hắn ta đau chết luôn!".

Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu cứng họng, đang im lặng thầm nghĩ thôi vậy thì nghe thấy tiếng yêu nghiệt nói: "Em muốn lên cứ việc lên! Anh chỉ có một yêu cầu, đi nhanh về nhanh!".

Nhan Tiếu lập tức hóa đá. Tại sao tự nhiên yêu nghiệt lại thoáng như vậy? Không ghen nữa à? Thấy Nhan Tiếu trợn tròn mắt nhìn mình, yêu nghiệt hậm hực: "Nhìn cái gì nữa? Từ trước đến nay chồng em lúc nào chả độ lượng như vậy. Thôi, em muốn đi thì cứ đi. Trước những biểu hiện tốt đẹp của bà xã ngày hôm nay... ông xã tha cho một lần".

Mặc dù yêu nghiệt đại lượng nói ra câu này, nhưng mặt đã "méo xệch", nghĩ đến dáng vẻ giả vờ đau yếu của Hạ Hà Tịch là hắn đã muốn sạc cho anh ta một trận: "Bản thiếu gia thấy hắn tội nghiệp, vừa ốm đau lại vừa thất tình... Một mình nằm trong viện không có ai dòm ngó. Tiếu Tiếu nhà anh tấm lòng từ bi, ngay cả con mèo, con chó cũng muốn cứu, muốn lên thăm hắn cũng là điều bình thường".

Nhan Tiếu nghe vậy, không nhịn được cười, gạt tay yêu nghiệt đang đặt trên vai mình ra, cũng bắt trước dáng vẻ lưu manh của hắn nói: "Anh đang an ủi mình hay đang an ủi em vậy?".

Yêu nghiệt bĩu môi, trợn mắt nói: "Anh tin em chứ! Tin em sẽ không cặp với kẻ thứ ba đó đâu, em đi đi, không lại đứng đây mà tâm hồn thì để đâu đâu".

Nói xong, Văn Dịch liền xua tay đuổi Nhan Tiếu đi vẻ bực bội. Nhan Tiếu im lặng, đúng là cô không yên tâm vể chuyện liên quan đến bản thiết kế liền nói: "Thế em lên đây, em sẽ về ngay thôi", rồi đứng dậy chuẩn bị đi. Nhưng vừa bước được hai bước, đột nhiên yêu nghiệt gọi giật lại: "Đợi đã".

"Gì nữa anh?" Nhan Tiếu quay đầu, sao lại thay đổi ý đinh nhanh thế nhỉ?

Văn Dịch hậm hực ngước mắt nhìn lên trần nhà, rồi nói, giọng không thoải mái lắm: "Mang cả bát cháo trứng muối thịt nạc của anh lên cho hắn ta đi…”

Nhan Tiếu phì cười, xách cặp l*иg cháo đi qua yêu nghiệt, chớp mắt trêu: "Ông xã của em cũng từ bi đó chứ!".

Yêu nghiệt nghiến răng nói: "Đó là do bản thiếu gia không thích ăn, còn thừa đổ cho hắn!".

"Vâng... vâng, em đi đây."

——Tôi là dải phân cách “rất nhiều dấu hỏi”——

Nhan Tiếu lên phòng của Hạ Hà Tịch, thấy anh đang nhàn nhã đọc tạp chí.

Nhan Tiếu khóc dở mếu dở, trong lòng thấy thương thay cho Ớt Nhỏ, cô bé đứng dưới khóc như mưa, còn Hạ Hà Tịch lại ngồi trên phòng đủng đỉnh đọc tạp chí.

Nhan Tiếu cố tình hắng giọng, Hạ Hà Tịch ngẩng đầu lên nhìn thấy người trong mộng, cũng vô cùng sửng sốt. Ngẩn người một lúc mới nói: "Tiếu Tiếu, sao em…”

"Ông của Văn Dịch bị ốm, nằm ngay tầng dưới, em đi mua ít đổ ăn. Văn Dịch biết anh nằm trên này, bảo em mang đến cho anh", Nhan Tiếu vội nói rõ lý do trước khi Hạ Hà Tịch lên tiếng, cắt đứt mọi suy nghĩ không đáng có của Hạ Hà Tịch, câu nào cũng nhắc đến "Văn Dịch", vạch rõ quan hệ giữa hai bên.

Nhan Tiếu vừa nói vừa đặt bát cháo lên bàn, nhưng vẫn nói với nét mặt vô cảm: "Anh ăn ngay đi không cháo nguội mất".

Thấy vậy, Hạ Hà Tịch ngập ngừng một lát rồi nhếch mép cười: "Có cần thiết phải làm mặt lạnh như vậy không? Thực ra, kể cả vẻ mặt em không gớm ghiếc như vậy thì anh cũng không dám hy vọng gì".

Câu nói này khiến Nhan Tiếu thực sự bối rối, đây chính là khổ nhục kế mà yêu nghiệt nói ư? Hình như mỗi lần muốn giữ khoảng cách với Hạ Hà Tịch, anh ta luôn có cách nói ra một vài câu để cô cảm thấy có lỗi, để cô áy náy, sau đó mềm lòng...

Nhan Tiếu cúi đầu nắm chặt tay lại, sau khi nhắc mình phải có lập trường kiên định, liền hít một hơi thật sâu nói: "Vừa nãy đi mua đồ ăn, em đã gặp Thư Quả".

Hạ Hà Tịch sững người một lát. Chắc cũng đoán được ý đồ của Nhan Tiếu khi đến đây, anh ta bình thản cúi đầu tiếp tục lật cuốn tạp chí trong tay, "Ừ" một tiếng.

Thấy vậy, tự nhiên Nhan Tiếu lại nổi cơn bực: "Lúc em gặp cô ấy, cô ấy đang đứng khóc ở góc tường. Em không quan tâm đến việc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, anh không thấy việc đêm hôm khuya khoắt mà thả một cô gái ra ngoài đường là rất nguy hiểm à?".

"Muộn thế này rồi, không phải Văn Dịch cũng để cho em lang thang ở phòng bệnh của người khác đó sao?"

Nhan Tiếu cứng họng. Đang ngượng ngùng thì Hạ Hà Tịch lại nheo mắt, nói với giọng bình thản: "Vừa nãy em đã nhìn thấy những gì?".

"Gì cơ?"

Gấp cuốn tạp chí lại, Hạ Hà Tịch nhếch mép, nói nhỏ: "Không phải cuối cùng Quả Quả đã được người ta đón đi đó sao? Cô ấy luôn có người nhà và vệ sĩ bảo vệ, làm sao có thể gặp nguy hiểm được? Ngược lại anh...".

Nói đển đây, Hạ Hà Tịch nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, sau khi lóe lên tia sáng khác thường lại sầm xuống, nói: "Nếu anh đuổi theo lại không hay".

Nhan Tiếu cũng không biết phải nói gì. Nếu đúng như lời Hạ Hà Tịch nói, Ớt Nhỏ luôn có vệ sĩ bảo vệ thì không cần phải để cho cô ấy đứng khóc chán chê trong góc tường mới xuất hiện. Lẽ nào đúng như lời Hạ Hà Tịch nói, có người đang thử thách anh? Xem anh có đuổi theo hay không?

Ớt Nhỏ là người như thế nào mà lại có xe hơi hạng sang và vệ sĩ đi theo bảo vệ? Nhan Tiếu mím chặt môi, chỉ thấy sự việc ngày càng phức tạp, muốn hỏi nhưng lại sợ động chạm đến chuyện nhà người khác, đang ngần ngừ thì Hạ Hà Tịch lại nói tiếp: "Muộn thế này mà em còn đến, chắc không chỉ đơn thuần là bực mình thay cho Thư Quả chứ?".

Ngay cả Nhan Tiếu cũng cảm thấy mình có phần bỉ ổi. Nửa đêm đến phòng bệnh, không phải để thăm bệnh nhân, cũng không phải tỏ ý quan tâm mà để hỏi tội người ta. Nhưng sự việc đã đến nước này, cũng không có gì phải giấu nữa. Nhan Tiếu im lặng, lấy từ trong túi xách ra túi tài liệu đó, đặt xuống giường Hạ Hà Tịch nói: "Lúc ra về, Ớt Nhỏ có đánh rơi cái này ở chỗ em, em nghĩ... cái này chắc là lúc đầu định đưa cho anh".

Thấy túi tài liệu, Hạ Hà Tịch không hề tỏ ra luống cuống, thậm chí không thèm mở ra xem mà nói ngay: “Bản thiết kế này anh đã xem rất nhiều lần, nhớ như in rồi, em không cần phải đưa lại cho anh".

Nhan Tiếu sững người, không nhúc nhích.

Ngay cả túi tài liệu Hạ Hà Tịch cũng không thèm mở ra mà đã biết bên trong là bản thiết kế còn nói là nhớ như in trong đầu. Lẽ nào đúng là anh ta và Ớt Nhỏ đã thông đồng với nhau để đối phó với công ty đồ chơi của Văn Dịch?

Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Nhan Tiếu, Hạ Hà Tịch liền nở một cười bí hiểm, giơ chiếc túi tài liệu trong tay lên nói: "Em biết anh có quen với Quả Quả, với tư cách là người quản lý các công việc của công ty Văn Dịch, thực ra muốn lấy trộm bản thiết kế này không phải là việc gì quá khó khăn".

Nhan Tiếu lắc đầu, vẫn tỏ vẻ không dám tin vào sự thật: "Tại sao anh lại làm như vậy?".

Ngừng một lát, Hạ Hà Tịch chu môi: "Sau khi ba mẹ anh mất, anh sống rất khổ, dù là ăn cơm hay nói chuyện, thậm chí cả đi ngủ cũng phải để ý xem thái độ của người khác thế nào, anh luôn khát khao có một gia đình của riêng mình, khát khao tìm lại được những tình cảm ấm áp như hồi đầu mới đi học, chính vì thế anh luôn nhớ em. Anh tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại em nữa, nhưng ông trời đã trừng phạt anh, lại đưa em về bên cạnh anh, chỉ có điều giờ em đã làm vợ người khác. Anh đã nghĩ mọi cách để phá Văn Dịch, phá tình cảm của hai người, anh đã không từ thủ đoạn, rắp tâm bày mưu tính kế để giành lại em cho bằng được. Nhất định phải để một ngày nào đó, trong mắt em chỉ có anh thôi".

Nghe thấy những điều này, Nhan Tiếu liền lùi lại mấy bước, cau mày, cắn môi, không biết phải nói gì. Hạ Hà Tịch trước mặt cô đáng sợ biết bao. Hạ Hà Tịch vừa nói những câu ghê tởm biết bao... Trong lúc Nhan Tiếu chưa biết phải làm gì, bên này Hạ Hà Tịch nhìn nét mặt sững sờ của Nhan Tiếu, đột nhiên cười ha ha, mãi cho đến khi vết thương đau nhói, mới dừng lại.

Rất lâu sau, đển khi phòng bệnh tĩnh lặng như tờ, Hạ Hà Tịch mới bình tĩnh lại, nói bằng giọng thiểu não: "Hóa ra... trong mắt em, Hạ Hà Tịch chỉ là người như vậy".

Nhan Tiếu nghiến răng: "Rốt cuộc anh định nói gì?".

“Không có gì cả!" Hạ Hà Tịch cười, sắc mặt nhợt nhạt. "Vừa nãy anh chỉ đùa với em thôi, bịa ra một câu chuyện vô vị, lúc đầu anh tưởng rằng... trong mắt em, anh không tầm thường như vậy, ít nhất là không hèn hạ như vậy, kể cả anh kể cho em nghe câu chuyện đó, em cũng sẽ không tin, chỉ tiếc là... nét mặt của em đã thể hiện rất rõ, anh hiểu rồi".

Hiểu thực sự rồi, cũng hết hy vọng thực sự rồi. Nhan Tiếu à Nhan Tiếu, quả nhiên em đã coi anh là một kẻ bỉ ổi.

Giờ thì Nhan Tiếu đã hiểu vừa nãy Hạ Hà Tịch muốn thử lòng mình. Cô bối rối đang định giải thích thì Hạ Hà Tịch đã nhắm mắt lại, lắc đầu: "Tiếu Tiếu, em về đi. Chuyện anh đã hứa với em, anh không quên đâu. Qua Tết Đoan Ngọ, sau khi được ra viện, anh sẽ kể hết mọi chuyện cho em nghe". Nói xong, Hạ Hà Tịch lại mở mắt, chỉ thấy ánh mắt đen láy, trong ngần, không còn vẻ hung dữ, ngông cuồng như ban nãy.

Nhan Tiếu im lặng. Hạ Hà Tịch, rốt cuộc tài diễn xuất của anh quá cao siêu hay là do em quá ngớ ngẩn, không có cách nào để tin anh. Trong lúc hai người đang nhập nhằng, một người không chịu về, một người không chịu giữ lại thì đột nhiên có tiếng cười lạnh lùng ngoài phòng bệnh vọng vào: "À, bạn cũ...".

Nhan Tiếu bèn thở hắt ra một hơi, giọng nói này, ngữ điệu này... không phải là của Văn Dịch đáng chết thì còn là của ai?!
« Chương TrướcChương Tiếp »