Giang Cửu bay về lại nước ngoài.
Lâm Tần Y mấy ngày nay vô cùng an phận, an phận đến mức khiến Tiếu Sam cảm thấy hơi bất an. Thỉnh thoảng cô ta vẫn nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa lại có chút đắc ý.
Tiếu Sam hoàn toàn không phát hiện ra cái gì.
Ba tháng sau đó, trong lúc cô vẫn chăm chỉ học hành thì lại đột nhiên nghe tin Lâm Tần Y chuẩn bị về nước ngoài.
A! Bất ngờ nha!
Ngày cô ta đi, cả nhà Hàn Mặc Thần đều ra sân bay tiễn, Tiếu Sam cũng được hắn dẫn đi theo. Bịn rịn quyến luyến thì không có, cơ mà nhìn vẻ mặt mẹ Hàn có vẻ nhẹ nhõm, còn thoáng vui vẻ?
Đám người nhà cậu của Lâm Tần Y cùng cô ta nói chuyện một lát, sau đó ba mẹ Hàn cũng nói vài câu gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến cha của cô ta, sau đó chính là đến Hàn Mặc Thần.
Trước ánh mắt mong chờ của Lâm Tần Y, dường như cô ta nghĩ rằng trước mặt nhiều người thế này thì chắc hẳn Hàn Mặc Thần cũng phải cho cô ta chút mặt mũi, nhưng mà thật không ngờ hắn chỉ phun ra vỏn vẹn bốn chữ
" Thượng lộ bình an! "
Lâm Tần Y nghe vậy liền không khỏi thất vọng. Đoạn cô ta chuẩn bị bước vào trong, đi ngang qua Tiếu Sam, cô ta nghiến răng đè thấp giọng
" Cô cứ đợi đó, kẻ - thua - cuộc! ". Nói xong liền ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước đi, lúc sắp vào trong còn quay đầu lại với ánh mắt chứa đầy lưu luyến với Hàn Mặc Thần.
Tiếu Sam đứng yên nhìn Lâm Tần Y, trong đầu nghĩ về câu nói kia, vẫn cứ nghĩ không ra, nhất quyết quăng ra sau đầu, rút cái điện thoại ra giơ lên cao, kéo kéo tay áo hắn
" Mỉm cười nào! "
Hàn Mặc Thần phối hợp với cô, nở một nụ cười ấm áp, vô cùng ăn ảnh.
"Tách" một cái, tấm hình được lưu lại, Tiếu Sam hài lòng mỉm cười. Lạc Giản Khê thấy con trai và con dâu tương lai ở cùng một chỗ, vui vui vẻ vẻ chạy qua, tiện tay kéo thêm cả Hàn Nhϊếp Ngạn. Ông vì chiều vợ cũng phải kết hợp tạo ra một bức ảnh ấm áp nhất.
Bốn người chụm một chỗ, Tiếu Sam lại giơ điện thoại lên, chụp mấy tấm liền. Lạc Giản Khê còn bảo nhất định phải rửa ra một tấm hình thật to treo ở phòng khách. Bốn người một nhà hoàn toàn không để ý tới cái người đang tỏ vẻ bịn rịn là Lâm Tần Y.
Đến phút cuối cùng, Tiếu Sam vẫn làm cho cô ta một quả tức giận rời khỏi đất nước này.
...
Tiết trời bắt đầu nóng nảy. Chiếc xe của nhà họ Hàn chạy trên con đường nhỏ mà tài xế xe chính là Hàn Nhϊếp Ngạn, Lạc Giản Khê ngồi ở ghế phụ lén lút nhìn kính chiếu hậu để theo dõi con trai con dâu tương lai của mình, tiếc rằng hai đứa này một đứa tựa đầu một đứa kê vai vào nhau mà ngủ, hoàn toàn không có chuyện vui.
Chợt nhớ ra chuyện gì đó, bà quay sang nhìn chồng mình hỏi
" Này, tập đoàn ở bên kia có chuyện gì à? Sao dạo này nhìn anh phiền muộn như vậy? "
Hàn Nhϊếp Ngạn không muốn vợ mình lo lắng, nhưng nghĩ đến chuyện là vợ chồng với nhau thì nên chia sẻ một chút, day day mi tâm nói
" Không rõ nữa, hình như tập đoàn của Lâm Gia có ý đồ gì với chúng ta, anh chỉ mới nghe báo cáo sơ qua, chắc cuối tuần sẽ bay qua đó xem tình hình thế nào. "
" Lâm Gia sao? Có cần em đi cùng anh không? "
" Không cần đâu, em ở nhà lo cho mấy đứa nhỏ, anh sẽ về sớm thôi! "
" Vậy... được rồi! Để em soạn cho anh ít đồ mang theo! "
...
Giống như lời Hàn Nhϊếp Ngạn nói, Lâm Gia rục rịch động đến tập đoàn của Hàn Gia. Ý đồ không thể hiện ra, nhưng rõ ràng chính là muốn chèn ép.
Nói đi nói lại, Lâm Gia và Hàn Gia cũng là chỗ thân quen, đột nhiên trở mặt như vậy thật bất thường. Cho nên Hàn Nhϊếp Ngạn quyết định đến Lâm Gia một chuyến.
Nhà chính là của Lâm Gia là một ngôi biệt thự rất lớn, cha của Lâm Tần Y - Lâm Tống Thành ngồi ở ghế chủ nhà, đối diện là Hàn Nhϊếp Ngạn.
Hàn Nhϊếp Ngạn mấy ngày nay vẫn duy trì tình trạng không phản kích, chỉ vì nể mặt chỗ quen biết, hơn nữa còn chưa biết rõ lí do cho nên vẫn ở trong thế bị động. Tuy vậy nhưng chuyện trở mặt thế này, chỉ e là không thể giữ mối quan hệ tốt đẹp như trước nữa, Hàn Nhϊếp Ngạn cũng không dài dòng, trực tiếp vào thẳng vấn đề
" Không biết Lâm Gia mấy ngày nay đều cho người giành mấy hợp đồng từ tập đoàn Hàn Gia chúng tôi là vì cái gì? "
Lâm Tống Thành ngồi trên ghế cười một tiếng, chậm rãi nhấp ngụm trà
" Chậm đã nào! Hà hà, uống miếng trà cho thoải mái đã, hà hà không biết gia đình Hàn Tổng dạo này thế nào? Thằng bé nhà ông... khỏe mạnh cả chứ? "
Hàn Nhϊếp Ngạn nhướn mày, mơ hồ hiểu được lí do tại sao ông ta lại động đến tập đoàn nhà mình, cẩn thận dò hỏi
" Khỏe cả! Thằng bé nhà tôi dạo này vẫn cứ thế, kiệm lời ít nói, thế mà với con bé thanh mai trúc mã thì chỉ sợ không đủ thời gian để nói đấy! ". Nghĩ nghĩ một lát, Hàn Nhϊếp Ngạn nghĩ chắc chỉ có con bé nhà lão Tiếu mới trị được thằng bé nhà mình, trong lòng thầm cười đắc ý một cái.
Mắt Lâm Tống Thành khẽ đảo, lão lại nhấp một ngụm trà cười nói
" Tụi nhỏ cũng sắp sửa thi đại học rồi nhỉ? Chi bằng cho thằng bé thi vào trường bên này học chung với Tần Nhi nhà tôi, điều kiện tốt hơn, sau này lại cho nó kế thừa tập đoàn ở bên này, để chúng nó gần nhau, tôi cảm thấy nhân duyên hai đứa nó rất tốt hà hà! ". Lâm Tống Thành trực tiếp gạt bỏ câu nói ẩn ý Hàn Mặc Thần đã có thanh mai trúc mã gì đó của Hàn Nhϊếp Ngạn, gán ghép con mình với con Hàn Nhϊếp Ngạn. Dừng một chút lại nói " Hai đứa nhỏ ở chung một chỗ cũng tốt cho mối quan hệ của hai đại gia đình chúng ta, cũng tốt cho... tập đoàn Hàn Gia! "
Con ngươi Hàn Nhϊếp Ngạn lập tức trầm xuống. Lời này của Lâm Tống Thành chính là nói nếu không để Hàn Mặc Thần ở cùng với Lâm Tần Y, thì tập đoàn Hàn Gia chắc chắn sẽ gặp nguy...
Lão hồ ly Lâm Tống Thành chết tiệt này...!