Mẹ ở chơi ba ngày là ba ngày thăng thiên của Mạc Từ Duệ. Mỗi tối, anh được ôm người trong lòng ngủ say, sáng dậy mở mắt sẽ thấy cô, lúc đi làm sẽ có cái hôn thâm tình của cô, tối về lại được cô ‘ nâng khăn sửa áo’, xoa bóp, mát xa giúp anh.
“Trời ơi, mắt em sắp bị đui mù rồi.”
“Cứ ở đây thêm chắc cái bánh gato của em ngày càng lớn.”
“Cô em vạn tuế, hay là hôm nay em cùng mẹ đi dạo phố nhá.” Mạc Từ Duệ ra sức nịnh nọt. Muốn những niềm vui của anh không bao giờ tận thì điều kiện tiền đề là hai ‘chất xúc tác’ này phải ở đây.
“Ôi trời, anh đặt vợ ở trên đầu rồi làm sao nhìn thấy cô em nhỏ bé với bà mẹ già này.”
Mẹ Mạc bắt đầu ai oán nhưng lời nói lộ vẻ cưng chiều không khó gì nhận ra.
“Mẹ” Mạc Từ Duệ khẽ xoa nhẹ hai vai của bà, giọng chắc nịch: “Đâu có, mẹ là người phụ nữ con yêu nhất trên đời.”
Tiễn Mạc Từ Duệ ra khỏi cửa, Ninh Ninh mang theo khuôn mặt không vui chằm chằm nhìn anh. Yêu vợ thì có sao đâu, sao anh lại nhất mực phủ định chứ. Gì, mẹ là người phụ nữ con yêu nhất trên đời. Không thèm nói chuyện với anh, cô xoay người bước vào nhà, lại bị cái ôm chặt của anh cản lại.Lúc đấy, Thẩm Ninh Ninh không hề biết mình rất ra dáng cô vợ nhỏ hay để ý chồng, lại hay ghen.
“Trừ em.” Giọng anh mềm mại.
“Cái gì?”
“Em là người anh yêu nhất.”
Muốn nịnh cô à, vừa lúc nãy anh nói….
Anh hôn cô. Nhẹ nhàng, đằm thắm, mang theo chút say mê.
Bởi vì bối rối, cô vẫn giữ nguyên trạng thái trừng mắt nhìn anh. Vì thế mà nhìn thấy đôi mắt đang nhắm lại của anh, hàng lông mi dài khẽ run run, khuôn mặt toát lên vẻ âu yếm, chân tình chưa từng có.
Thế mới nói, tổng giám đốc là bộ mặt của cả công ty, tâm trạng của sếp tốt thì tất cả nhân viên đều vui vẻ. Trợ lý Lâm mang bản thảo vào phòng, mặt mừng ra vẻ khi thấy vị sếp ‘ hỉ lộ vô thường’ này đọc qua một lượt, sau đó không có một lời nhắc nhở hay chỉ trích nào, ký một chữ kí vàng son.
“Tâm trạng của tổng giám đốc hình như rất tốt.” Qua bàn trót lọt, Lâm Phó cũng vui vẻ nịnh sếp vài câu.
“Ngủ ngon.” Mạc Từ Duệ thầm đáp, trong đầu lại nhớ đến cô gái nhỏ giương nanh múa vuốt trước mặt anh hồi sáng.
“À, vâng.”
Hóa ra là do giấc ngủ sao? Mạc Từ Duệ không ngờ, chỉ vì câu nói vu vơ của anh, mà những ngày tiếp theo anh liên tục nhận được thuốc, rượu, nhân sâm điều hòa giấc ngủ.
“Tổng giám đốc, tập đoàn Hoa Lâm đã có chuyển biến.” Trợ lý Lâm nhanh nhạy báo cáo. “Gần đây họ đang thu mua cổ phiếu của Hoa Hạ. Hơn nữa, họ cũng đang ngấm ngầm mua cổ phiếu của công ty chúng ta.”
Hoa Lâm, Hoa Hạ là hai tập đoàn lớn của Tĩnh gia, do hai người Tĩnh Thiên và Tĩnh Kỳ cai quản. Mấy năm nay ông cụ Tĩnh suy yếu, cuộc tranh giành ngấm ngầm giữa hai anh em liên tục diễn ra. Mà Tĩnh Kỳ kia, là đứa con riêng của cụ Tĩnh một thời phong lưu với tiểu minh tinh hạng ba mà có, vừa vặn là bạn đại học của anh. Lần này, Hoa Lâm bí mật mua cổ phiếu, chắc chắn cuộc chiến này sắp bùng nổ.
“Lịch trình hôm nay của tôi thế nào?”
Lâm Phó cầm sổ tay ghi chép ra, tỷ mỉ thông báo:
“Tổng giám đốc có cuộc họp lúc 10h, chiều 3h có cuộc gặp mặt đối tác Mameri, lúc tối…..”
“Vấn đề hiện nay của công ty chúng ta là việc phát triển trong khu vực trung đông, việc di dời các hộ gia đình để tái định cư là việc làm rất khó, người dân đã sống ở đây nhiều năm….”
Mọi việc lúc ban đầu rất là tốt, càng về sau không khí trong phòng họp càng kì quái, yên lặng một cách đáng sợ. Trưởng phòng kế hoạch khẽ vuốt mồ hôi, thao thao bất tuyệt với bài thuyết trình của mình, còn vị tổng giám đốc uy nghiêm, băng lãnh thường ngày thì cúi đầu chằm chằm nhìn điện thoại, thỉnh thoảng vang lên tiếng tin báo tin nhắn không ngừng. Trợ lý Lâm ở bên cạnh âm thầm khụ, khụ vài lần để nhắc nhở, nhưng người nào đó vẫn ngang nhiên dùng di động trong phòng.
“Tôi nói lại lần cuối cùng.” Bóng dáng con người oanh tạc một thời, trong cuộc họp đầu tiên bổ nhiệm vị trí tổng giám đốc mới, lạnh lùng mà băng lãnh nói ra những luật lệ của mình:
“Thứ nhất, trong phòng họp sử dụng điện thoại, buôn chuyện, nói chuyện, mời các vị ra ngoài. Thứ hai, đến muộn, mời ra ngoài. Thứ ba, làm việc không năng suất, không trao đổi, thảo luận, ra ngoài.”
Lời anh nói cứ nhẹ nhẹ, đều đều nhưng mạng một sức nặng khủng khϊếp. Lúc bấy giờ Mạc Từ Duệ vừa ngồi lên chức vụ tổng giám đốc Mạc thị chưa được bao lâu, nhiều cổ đông đều không phục với vị trí của anh, công khai phản đối, bị Mạc Từ Duệ không nể nang gì gọi bảo vệ đuổi ra, sau lần đó tất cả đều răm rắp nghe theo.
Bíp,bíp. Cuộc họp đang duy trì một lúc, lại có âm báo tin nhắn. Mọi người âm thầm hít vào một hơi lạnh, cảm thán cho số phận bất hạnh của chủ điện thoại đó, nhưng không ngờ, Mạc tổng kia thản nhiên cầm di động lên, vừa cười vu vơ một lúc, sau đó khuôn mặt đã xám ngoét.
“Anh Từ Duệ, mẹ về rồi.”
“Em bảo mẹ ở chơi thêm vài ngày.” Mạc Từ Duệ kích động rất muốn nhảy dựng lên, liếc nhìn hội trường phòng họp một lượt, hai tay vẫn nhanh chóng đánh chữ.
“Sao lại thế?”
“Ba Mạc gọi điện đến kêu mẹ về.”
Ba sao? Mạc Từ Duệ rít qua khẽ răng nhanh chóng bấm gọi. Nhất cử nhất động của anh đều được mấy chục nhân viên chăm chú nhìn. Mặc kệ, Mạc Từ Duệ khẽ ho một tiếng, quay người ra đằng sau, áp điện thoại lên.
Đầu bên kia giọng nói còn kích động hơn so với anh.
“Ôi, là ai gọi đây. Đứa con của ta sao? Đứa con chưa bao giờ gọi điện cho ta, hôm nay có chuyện gì?”
“Ba, sao ba gọi điện gọi mẹ về?”
“Ô hay, anh được ở với vợ anh, còn ba không được ở với vợ ba sao?”
Nhưng phải có vợ ba thì con mới được ở với vợ con.
“Cách có một thành phố, anh nhớ mẹ thì về.” Cúp máy.
Mạc Từ Duệ tức giận nới lỏng cà vạt, nhìn bản thảo trước mặt, giọng âm cực điểm:
“Vấn đề di dời dân cư? Bao lâu rồi hả?”
Đập tập bản thảo xuống bàn, mắt quét toàn bộ nhân viên, anh bỏ lại một câu rồi ra ngoài.
“Làm lại, sáng mai cho tôi câu trả lời.”
Cả phòng họp chìm vào không khí âm u vạn chượng.