Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trúc Mã Là Đại Nhân

Chương 4: Kẻ theo dõi 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi trưởng thành hơn bạn bè cùng trang lứa. Ý tôi là về tâm hồn. Xét về mặt ngoại hình, tận đến chục năm sau, hắn chỉ chỉ chỗ lồi ra trên người tôi, quát:

- Rốt cục bao giờ mày mới chịu dậy thì hả?

-...

Tôi không crush nam sinh nào trong trường học. Có lẽ vì tôi đọc ngôn tình quá nhiều. Một lần trong giờ tự học, tôi lén lút đem tiểu thuyết ra đọc, đang đọc đến đoạn gay cấn, nữ chính và nam chính XXX thì một giọng nói thì thào bên tai tôi:

- Tiểu Hồng, em làm phản rồi, dám đọc thể loại này.

Tôi rợn gáy quay lại, thấy gương mặt Đại Nhân đang lù lù dán vào mặt mình. Hắn cười gian, tôi vội gấp sách cất vào cặp. Hắn đe dọa:

- Mẫu thân em biết chắc là vui lắm đây.

Tôi ấm ức lườm:

- Anh muốn gì?

Hắn đưa tay chọt chọt má tôi, cười dụ dỗ:

- Tiểu Hồng ngoan, đi theo Đại Nhân nào.

Hắn hộ tống tôi đến cổng sau trường. Tôi từ sau lưng hắn ló mặt về phía trước, nhìn thấy lớp trưởng lớp B đang thẹn thùng đứng một mình cạnh gốc cây bàng. Trông thấy Đại Nhân, cô bé nhoẻn miệng cười toe toét. Lại trông thấy tôi. Nụ cười nhanh chóng thu lại.

Ác quỷ trong đầu tôi gào rú. “Ôi trời đồ trọng nam khinh nữ, đồ ham mê sắc đẹp.”

Dựa theo kinh nghiệm đọc ngôn tình của mình, Đại Nhân đưa tôi ra đây hẳn để sắm vai nữ chính, nói thẳng ra, tôi sẽ đóng vai thần hủy diệt tình yêu, đắp mộ cuộc tình cho cô bé kia.

Đang mải phân tích tình hình, hắn đã nắm lấy tay tôi huơ qua huơ lại, tỉnh bơ nói.

- Muốn có cơ hội phải không? Chừng nào cậu thông minh, xinh đẹp hơn cô gái này, tôi sẽ xem xét.

Sau đó không đợi cô bé kia phản ứng, hắn lại lạnh lùng kéo tôi quay về lớp học.

Trong lòng tôi nở hoa sung sướиɠ, không ngờ hắn xem trọng tôi như vậy, cho rằng không ai vượt qua nổi năng lực của tôi.

Một ngày tôi hỏi:

- Anh không sợ cô bé ấy vượt qua em thật sao?

Hắn hờ hững trả lời:

- Vượt qua thì sao? Anh không có hứng thú.

Thì ra không phải tôi được xem trọng. Hắn chỉ thuận miệng nói bừa thế thôi
« Chương TrướcChương Tiếp »