Có bạn thanh mai trúc mã là ước mơ của mọi cô gái. Nếu trúc mã đẹp trai, ta hưởng sắc. Nếu trúc mã thông minh, ta hưởng tài. Nếu trúc mã tài sắc vẹn toàn, tâm hồn thực thà lương thiện, ta hẳn là cô gái may mắn nhất.
Nhưng cuộc đời vốn là một tấn bi kịch. Bạn ước một trúc mã, liền có trúc mã. Bạn ước hắn ngốc hơn bạn một chút, nhưng hắn lại vô cùng ranh ma. Bạn ước hắn đừng trổ mã thành soái ca, hắn lại đẹp chim sa cá lặn, “nghiêng thùng đổ nước”. Bạn ước hắn yêu thương, quan tâm, chiều chuộng mình một chút, hắn lại cấu kết với ba mẹ quản thúc bạn thật chặt.
Dù lòng muộn phiền trăm mối, tôi cũng không thể phủ nhận kẻ tôi đang nói đến là Đại Nhân. Đại Nhân bắt đầu trở thành Đại Nhân từ ngày chúng tôi học lớp mầm non 3 tuổi. Khi tôi cùng bọn nhóc trong lớp vẫn còn chảy nước miếng vì đồ ăn vặt, vấy bẩn quần áo vì những màu nước, đất nặn, cười ngờ nghệch với trò đồ hàng, sắm vai thì hắn đã biết dùng giấy bút hí hoáy các con số, dùng giấy thủ công gấp chim, bóng, hoa… Hắn còn biết dùng kẹo để thao túng lớp học. Chẳng mấy chốc, bọn nhóc tì chúng tôi trở thành tay sai một cách tự nguyện và vui vẻ. Cứ như vậy, hắn nhậm chức Đại Nhân cai quản chúng tôi.
Trúc mã là Đại Nhân. Vậy thanh mai của trúc mã gọi là gì? Đại phu nhân, đại tiểu thư, đại tỷ? Đều không phải. Hắn nói, hắn là Đại, tôi chỉ được phép làm Tiểu. Tất nhiên nếu trong đám bạn có đứa cả gan gọi tôi là Tiểu Nhân, hắn có thể sẽ bẻ răng đứa đó. Nhưng điều này không có nghĩa tôi là Tiểu Bạch, Tiểu công chúa, tiểu tình nhân. Những tên gọi xa xỉ phẩm như vậy tôi phải tu thêm vài kiếp nữa. Trên thực tế, hắn gọi tôi là Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng là gì? Là nha hoàn của hắn, là chân sai vặt của hắn, hắn gọi phải tới, hắn buồn không được phép vui, hắn muốn ăn phải nấu cho hắn. Sau này tôi nói với hắn: – Chỉ thiếu nước bị bắt lên giường cùng anh thôi.
Hắn như có như không trả lời:
– Không phải bây giờ em đang nằm trên giường cùng anh sao? Tôi: “…”