Chương 5: Trốn tránh

Sáng sớm, một Chaeyoung phá lệ dậy sớm chuồn đi học rất rất sớm, mama đại nhân hỏi, cô liền lấy lí do trực nhật đáp lại.

Đúng giờ, Lalisa chậm rãi dắt xe đạp màu đen vô cùng ngầu qua cửa nhà cô liền nghe được cô đã đến trường, hình như trực nhật.

Lisa chỉ nhướn mày một cái, sau đó lễ phép chào mẹ Park rồi rời đi.

Lúc hắn tới trường đã đúng giờ vào lớp, đi ngang qua lớp B, Lalisa chỉ nhẹ nhàng lướt mắt tới bàn cuối rồi đảo mắt đi thẳng vào lớp A.

Bạn học Chaeyoung đang ngồi giải đề anh chợt lạnh sống lưng một đợt, quay mặt ra liền bắt gặp ngay ánh mắt kia của hắn, chột dạ gục mặt xuống.

Jennie đi học trễ vội vàng lao tới ngay bên cạnh cô, khuôn mặt kinh hãi, hai tay lắc mạnh cô

" Này này, soái...soái ca... chính là... là... Lalisa !! "

Bạn học Chaeyoung thê lương gật đầu. Tớ đã biết rồi 5555 T.T

Jennie sửng sốt, cẩn thận hỏi

" Thế... "

" Thôi cậu đừng nhắc tới, tớ đang rất buồn phiền "

" Buồn phiền gì chứ ? Soái ca mà cậu thích chính là thanh mai trúc mã của cậu đó ! "

" Haha, cậu bảo tớ phải đối mặt với cậu ấy thế nào đây ? Tớ còn chưa quên chuyện tỏ tình chín năm trước đâu. Ôi... cái đầu ngu ngốc này, sao lại tỏ tình cơ chứ ? Cậu ta còn trở về làm cái gì ? Sao không đi luôn đi ?.... "

Nàng giật giật khóe miệng nhìn Chaeyoung ngốc nghếch ôm đầu đập bàn.

Chuông điểm giờ ra về, bạn học Chaeyoung vội vàng ôm cặp co giò chạy ra, miệng hướng Jennie la to

" Jennie, hôm nay cậu về một mình, tớ có chuyện, mai tớ mua kem bù cậu nhé "

Nàng còn đang định la mắng cô, nghe đến kem liền vui vẻ ngậm miệng lại.

Ít ra sóc chuột bé nhỏ còn có lương tâm !

Chaeyoung vừa chạy đi, Lisa vừa đi tới lớp học B năm hai, tròng mắt đảo quanh lớp, cuối cùng không thấy bóng dáng kia đâu, vừa vặn nàng đứng ngay cửa, đôi mắt dừng lại trên Jennie hỏi một câu

" Cô ấy đâu ? "

Nàng nhìn lên nhìn xuống Lisa một lượt.

Cái tên chết tiệt này, dám bỏ rơi sóc chuột bé nhỏ !

" Không biết ! ". Đi chết đi, đồ bội bạc ! Jennie hất hàm bỏ đi.

Lisa ngẩn người khó hiểu, mắt lại nhìn đến vị trí cuối lớp, sau đó sải chân dài rời đi.

Cô về đến nhà liền trốn lên trên phòng, trong đầu chợt nghĩ đến một vấn đề quan trọng

Chính là bữa - tiệc - chúc - mừng - tối - nay !!

Chắc chắn sẽ đυ.ng mặt cái tên kia, làm sao đây ?!!

Ão não đi lại trong phòng một lúc, sau đó cái đầu nhỏ của cô chợt thông minh.

Chỉ cần nói đau bụng rất mệt mỏi là không cần phải đi nữa !

Cô rất đắc ý với lí do của mình, cô nhanh chân chạy xuống phòng khách, trịnh trọng thông báo với baba và mama

" Ba, mẹ ! Tối nay con không qua nhà mẹ La được, không dự tiệc chúc mừng được đâu ! "