Chương 5: Yếu đuối chạy

Trình Trừng nghĩ, nó còn có thể không có lý sao?

Cô đã suy nghĩ về nó trong một thời gian dài.

Tuy nhiên, ngay khi cô nhận ra rằng hai người họ là trung tâm của thế giới, toàn bộ con người cô trở nên chán nản và bơ phờ.

Tiễn Vưu Vưu cùng cô thay quần áo, sau đó quay lại hiện trường để tiếp tục quan sát.

Trình Trừng thay quần áo và về nhà. Điều đầu tiên cô phải đối mặt là một bàn đầy những món ăn nguội lạnh.

Em trai cô, người đã tự nấu các món ăn, giờ ngồi nhìn chúng nguội dần.

Cha cô đang ngồi thõng xuống trên sô pha, miệng ông mấp máy khi đang ngang nhiên cắn một miếng gì đó.

Trình Nặc ném cho ông một cái nhìn sắc bén: "Nhổ ra đi."

Trình Châu nhổ ra những miếng khoai tây chiên đã được nhai kỹ vào thùng rác nhỏ. Ông nhìn nó xót xa, thiếu chút nữa là nuốt xuống rồi.

"Còn chị, chị đi đâu? Tìm được Đường Hòa chưa? Tìm mất hơn năm tiếng sao?" Thiếu niên mười ba mười bốn tuổi khoanh tay nhìn người đứng ở cửa, giống như một người vợ hợp pháp bắt quả tang chồng mình đang nɠɵạı ŧìиɧ, chuẩn bị lôi ra ngoài ném vào l*иg heo.

Trình Trừng nhìn họ, trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu.

Giấc mơ của cô là từ góc nhìn của Đường Hòa.

Theo đó, đây sẽ là một câu chuyện rất sảng khoái.

Nhưng khi cô nhìn, trái tim lại đau đớn từng đợt.

Số tiền mà Chu Hòa dùng để khởi nghiệp là do gia đình cô ở cả hai đời cho. Mặc dù gia đình cô bị phá sản nhưng họ vẫn có một số tiền tiết kiệm đủ để cả gia đình họ sinh sống. Vậy mà vì cô, cha cô không chút do dự vay tiền đưa cho Chu Hòa.

Sau đó, vì cô bị bắt nạt, cha cô đã dùng cổ phiếu của mình áp chế anh ta. Cô không biết Chu Hòa đã làm những gì, nhưng cuối cùng cha cô đã bị đuổi ra ngoài.

Nếu anh ta thích Đường Hòa, tại sao lại không theo đuổi cô ta? Tại sao lại phải tiếp cận cô?

Hoặc là sớm đã nói rõ ý định, nhất định phải để cô rơi vào tay mình?

Cuối cùng, còn khiến cho cả gia đình cô rơi vào hoàn cảnh khốn cùng đến vậy?

Anh ta chỉ thấy cô ngoan ngoãn dễ bắt nạt thôi đúng không?

Trình Trừng càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy ngột ngạt: "Chị đi đổ rác."

Nói xong, cô trở về phòng, nằm trên giường và không muốn động đậy.

Bên ngoài, hai người nhất thời sửng sốt, mới đứng dậy đi tới.

Trình Châu dựa vào ngưỡng cửa: "Trình Trừng, con có ý gì?"

Dù sao ông mới là người đã đổ rác ở nhà.

Trình Trừng trở mình: “Chu Hòa lừa dối con, cho nên con đã đá anh ta đi."

Trình Châu sửng sốt. Anh ta thực sự lừa dối sao?

Ông xoay người lục lọi bên cạnh, sau đó cẩn thận bưng một cái bánh ngọt nhỏ tới: "Con có muốn ăn không?"

Em trai cô dựa vào cửa, lông mày nhíu chặt: "Vậy, điều gì đã khiến chị thích anh ta vào một tháng trước?"

Loại rác rưởi này thậm chí còn không nằm trong phạm vi lựa chọn người yêu của cô.

Trình Trừng suy nghĩ một chút: "Có lẽ lúc anh ta đánh tên phú nhị đại kia, cũng đủ tàn nhẫn đi?"

Ngày hôm đó, có người đã ra tay với cô và Chu hòa là người đã đánh trả. Trình Trừng đã thực sự xúc động vào thời điểm đó. Dù sao người dám gây chuyện cũng không nhiều, dám gây sự với người lái Porsche lại càng ít.

Nhưng người anh ta muốn cứu ngày đó có lẽ không phải là cô.

Trình Nặc hít một hơi thật sâu và liếc nhìn chị gái mình. Điều này thực sự rất rắc rối. Không có bạn trai thì cô thậm chí còn phải lo lắng khi đi bộ một mình vào ban đêm.

"Cha, con muốn ra ngoài giải khuây một chút." Trình Trừng đột nhiên ngồi dậy. Cô đã quyết định để họ tận hưởng tình yêu đơn phương lẫn nhau!

Trình Châu hơi sửng sốt như cũng đã quen với hành vi khó đoán của con gái mình. Ông suy nghĩ một chút rồi nói: "Sao không về quê làm việc đi? Mẹ con có một người bạn làm chủ công ty."

Ông và vợ đã phân tích hai đứa con của họ. Trình Nặc thông minh và sẽ không bao giờ bị bắt nạt, vì vậy cậu ấy thích hợp để được cử ra ngoài để tích lũy kinh nghiệm. Trình Trừng có chút ngu ngốc, hay nói đúng hơn là đầu óc không ổn, phái cô ra ngoài nhất định sẽ bị lợi dụng đến mức không còn một mảnh xương. Thà để cô sống nhờ tiền lãi ngân hàng còn hơn.

Tuy nhiên, vì bây giờ cô rất đau lòng, không phải người ta thường nói rằng nên chuyển sự chú ý của mình sao?

Làm việc một thời gian, trải nghiệm cuộc sống của một nô ɭệ làm công ăn lương, có lẽ điều đó sẽ khiến cô quên đi Chu Hòa và tất cả những bi kịch xung quanh.

Trình Châu bưng chiếc bánh nhỏ ra: "Con có thể đi và có một khoảng thời gian vui vẻ hoặc chọn bị lạm dụng."

Trình Trừng cầm lấy chiếc bánh nhỏ, hung hăng cắn hai miếng: "Ừm!"

Đúng lúc đó, điện thoại của cô vang lên, Tiễn Vưu Vưu vừa đi ăn dưa về gửi tin tức cập nhật cho cô.

"Trình! Chu Hòa gây với người ta!"

Trình Trừng đột nhiên cảnh giác và mở tin nanh.

Trong video, Chu Hòa nửa quỳ trên mặt đất, lấy tay bịt mũi. Máu hòa với nước hồ chảy qua kẽ tay anh ta.

Một anh chàng tóc vàng từ lối vào chạy tới và kêu lên: "Anh Chu!"

Trình Trừng nhận ra anh ta là bạn thời thơ ấu của Chu Hòa, loại bạn sẽ liều mạng vì anh ta.

Cô nhìn anh ta và nhận ra rằng tất cả bạn bè của Chu Hòa đều sẵn sàng hy sinh bản thân vì anh ta. Thực sự giống như một nam chính.

Trong video, anh chàng tóc vàng với đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm vào những phú nhị đại, Trần Hi cuối cùng cũng hồi phục tinh thần và lùi lại vài bước.

"Đừng nhìn chúng tôi như vậy là do Trình Trừng làm đấy.” Trần Hi bình tĩnh nhận lấy khăn tắm từ một nhân viên đi ngang qua, quay người rời đi.

Mấy tên phú nhị đại cười đủ rồi, một người trong đó cười lạnh nói: "Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, cũng đừng quên ăn những loại thịt khác."

"Đúng rồi."

Trình Trừng thong thả múc một thìa bánh. Vì vậy, đây là khuôn mặt của những nhân vật phản diện sau này.

Sau đó, anh chàng tóc vàng bắt đầu tranh cãi với nhóm người đó.

Video đầu tiên kết thúc, Trình Trừng đột nhiên chú ý tới đôi chân mặc vest ở rìa video, xuất hiện ở trên lầu hai. Chúng có nhiều kích cỡ khác nhau và một đôi chân dường như trông rất thẳng.

Trình Trừng sửng sốt. Cô dường như đã đoán được điều gì đó và háo hức mở video thứ hai.

***

Một giờ trước…

Một số cựu quản lý của câu lạc bộ toát mồ hôi lạnh khi họ thận trọng quan sát người đàn ông trước mặt họ. Anh mặc một bộ vest hoàn hảo, khiến người ta không thể biết anh đang nghĩ gì.

Mặc dù trên giấy tờ câu lạc bộ đã chuyển quyền sở hữu cho một Phó giám đốc Lạc nào đó, nhưng có vẻ như người đàn ông này mới là chủ sở hữu thực sự của nó.

Anh đột nhiên đến kiểm tra, nó cũng không phải là một vấn đề lớn. Nhưng ai có thể ngờrằng nó sẽ...

"Đây... đây không phải là sự việc thường diễn ra hằng ngày." Một người đàn ông mũm mĩm lau mồ hôi trên trán và nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên dưới. Có một người đàn ông đang bịt mũi, máu hòa với nước hồ nhỏ giọt xuống khuôn mặt và một anh chàng tóc vàng đang cãi nhau với một nhóm phú nhị đại. Ông không muốn chứng kiến cảnh này nữa.

"Cậu, lại đây. Hôm nay xảy ra chuyện gì?" Anh kêu một người phụ trách đến.

Người đó nhìn thấy cảnh này cả người run lên, vội vàng đáp: "Cô Trần dẫn theo người đàn ông đã có bạn gái, vừa rồi cô bạn gái kia tới để tính sổ."

"Quản lý Thiếu." Quý Mân khẽ nhíu mày, trong mắt tràn ngập cảm giác xa lạ nhàn nhạt. Những người nghe anh nói đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

"Anh Quý, anh nói đúng."

"Sau này chúng tôi sẽ xác minh nghiêm ngặt danh tính của mọi người." Các nhà quản lý khϊếp vía.

"Bên này, nếu có thời gian thì đến xem một chút." Quý Mân nói với phó giám đốc điều hành phía sau, sau đó quay người rời đi. Một nhóm người đi theo anh.

Lạc Ninh đáp: "Vâng."

Những người ở tầng hai rút lui, và bên dưới Chu Hòa giữ chặt anh chàng tóc vàng lắc đầu. Họ bỏ đi giữa tiếng cười giễu cợt của những gã phú nhị đại.

"Anh Chu, người khác thích anh cũng không phải lỗi của anh, tại sao Trình Trừng lại trách anh?" Anh chàng tóc vàng nổi đóa khi đỡ Chu Hòa và thực hiện động tác băng bó đơn giản. Nếu không có người phụ nữ đó, liệu họ có rơi vào hoàn cảnh này?

Sau khi nhanh chóng băng bó cho anh ta, cả hai đang chuẩn bị rời câu lạc bộ thì một người đàn ông từ phía trước tiến lại gần, vẻ mặt đầy tức giận.

"Ông Hoa?" Chu Hòa bất giác che mũi lại. Anh ta không muốn mở miệng quá rộng làm vết thương nghiêm trọng hơn.

Hoa Đình cố nén lửa giận, mấy ngày trước tên nhóc này còn cứu con gái của ông ta bị rơi xuống nước, ông ta còn rất thích, kết quả hôm nay lại gây ra chuyện này.

"Chu Hòa, cậu đã nhúng tay vào chuyện gì? Tại sao nhất định phải là ngày hôm nay!"

Chu Hòa nhất thời ngẩn ra, sau đó nhíu mày: "Ông Hoa, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cậu có biết hôm nay ai đã đến câu lạc bộ không!" Hoa Đình trút giận.

Chu Hòa quay đầu lại và tình cờ nhìn thấy một người đàn ông bước vào một chiếc ô tô được bao quanh bởi một nhóm người.

Anh ta mím môi.

Anh chàng tóc vàng muốn đứng ra bênh vực Chu Hòa, nhưng anh ta đã ngăn lại: "Thực xin lỗi, ông Hoa, là lỗi của tôi."

Hoa Đình lườm anh ta một cái rồi quay người bỏ đi.

Nhìn bóng dáng Hoa Đình rời đi, Chu Hòa biết rằng mối quan hệ giữa anh ta và Hoa Đình đã bị cắt đứt.

"Anh Chu?"

"Không có việc gì, đi thôi." Chu Hòa liếc nhìn Tiễn Vưu Vưu.

Video thứ hai kết thúc, Trình Trừng suy nghĩ một chút. Có vẻ như thực sự có một người họ Hoa. Vì Chu Hòa đã cứu con gái ông ta khỏi bị chết đuối nên Hoa Đình đã có ấn tượng tốt về anh ta. Ông ta là người cố vấn đầu tiên của Chu Hòa trong giới kinh doanh.

Nhưng bây giờ, nó đã kết thúc?

Tất cả chỉ vì một người quan trọng đã đến câu lạc bộ?

Trình Trừng nhớ lại đôi chân xuất hiện trong video đầu tiên. Nguyên nhân đều xuất phát từ chủ nhân của đôi chân đó.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Tiễn Vưu Vưu bắt đầu gửi tin nhắn thoại: "Ah ah ah ah ah ah ah, Trình Trừng, tại cậu nên mình không chụp được khuôn mặt của anh chàng đẹp trai! Cậu sẽ bồi thường cho mình như thế nào?".

Trình Trừng gửi cho cô ấy một đoạn video quay cảnh cô cầm bánh ngọt trên tay, sau đó cô trèo xuống giường, kéo vali ra vui vẻ chuẩn bị về quê làm nô ɭệ cho công ty.

Trình Châu thấy cô đã sống lại. Ông lấy lại chiếc bánh nhỏ, lấy từ trong túi ra một chiếc thìa mới, vừa ăn vừa nói: "Bây giờ Chu Hòa đã hoàn toàn bị đá rồi."

Trình Trừng giữ áo khoác của cô và trả lời: "Vâng, đá anh ta. Cảm giác thật tuyệt."

Trình Châu: "? ? ?"

Trình Nặc: “? ? ?"

Cảm thấy tuyệt?

Trình Nặc cau mày, cầm điện thoại của Trình Trừng lên và nghe thấy Tiễn Vưu Vưu vẫn đang gửi tin nanh thoại.

"Nhưng mà, Trừng, cậu đã đá rất mạnh."

“Thậm chí còn khiến anh ta chảy máu mũi chỉ bằng một cú đá."

"Liệu cậu có làm gãy mũi anh ta bằng cú đá đó không?"

Trình Châu nuốt miếng bánh nhỏ cuối cùng và nhìn con gái đang cúi đầu: "Con... đá cậu ta?"

Trình Trừng ngừng hành động và quay đầu lại: "Không ngờ anh ta lại yếu như vậy, con chỉ đá nhẹ một cái thôi."

Cô thật không ngờ mũi của nam chính bị đá mà không gãy.