Chương 2: Bệnh viên ở kiếp trước

"Cha, cha nghe được tin đồn từ đâu?" Trái tim của Trình Trừng đang rất bấn loạn.

Trình Châu với vẻ mặt vô tội giơ điện thoại lên và nói: "Tiễn Nhị đã nói với cha."

Tiễn Nhị tên thật là Tiễn Chính Dĩ, là con trai thứ hai của nhà họ Tiễn. Khi con trai cả đang phải vật lộn để điều hành công việc kinh doanh của gia đình, Tiễn Nhị chỉ muốn phụ trách việc sống phóng túng và nuôi tình nhân. Bất cứ nơi nào có tin đồn thì sẽ có ông ấy ở đó.

Mặc dù nhà họ Trình đã phá sản, nhưng họ sống một cuộc sống tương đối yên bình sau đó. Và không tiếp cận người khác vì tiền để trở lại giới hào môn. Nên vài người bạn từ trước vẫn vui vẻ chia sẻ những câu chuyện phiếm.

Vì vậy, những ngày này của họ đôi khi khá hạnh phúc.

"Nhưng Trình Trừng, sắc mặt của con không tốt lắm." Trình Châu xem xét kỹ lưỡng con gái mình, nhận thấy rằng khuôn mặt của cô có vẻ hơi tái nhợt.

Trình Trừng xoa má, cố gắng tỏ ra bình tĩnh và nói: "À, con mơ thấy Chu Hòa lừa dối con."

Trình Chu: "? ? ?"

Con người ta có dễ dàng làm vậy không?

Anh ta đã theo đuổi cô hơn một năm và chỉ mới bắt đầu hẹn hò với nhau vào tháng trước, vậy mà chưa gì đã bị chụp cho cái nồi như vậy rồi sao.

"Cha, con… Con muốn đi ra ngoài một chút." Trình Trừng cảm thấy rằng nếu cô không nhanh chóng tự xem xét mọi thứ, chỉ riêng trí tưởng tượng của mình thôi cũng sẽ khiến cô sợ chết khϊếp.

"Hả? Đi đâu vậy?" Trình Châu hét lên, nhưng ông chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy Trình Trừng nắm lấy áo khoác của cô và vội vàng chạy ra ngoài.

"Chị đi đâu?" Trong phòng bếp, một thiếu niên tay dính đầy lá rau xuất hiện, xắn tay áo và nhíu mày.

Trình Trừng thậm chí không quay đầu lại và nói: "Tìm Đường Hòa!"

Thật ra, Trình Trừng và Đường Hòa không thân lắm. Cô học ở tỉnh C từ mẫu giáo đến lớp 11 và đến lớp 12 mới chuyển đến thành phố này. Cô chỉ là bạn học của Đường Hòa trong hai năm.

Việc xã giao và bạn bè của hai người cũng rất khác nhau. Thông thường, họ chỉ gật đầu vài cái để chào nhau. Chỉ thỉnh thoảng khi ông cô đưa cô đến Nhà họ Đường, họ mới trao đổi vài lời cho có lệ.

Trình Trừng đứng ở cổng bệnh viện, dưới ánh nắng giữa trưa. Mọi người đến và đi, và có những người bán hàng rong bán các mặt hàng thực phẩm khác nhau gần đó. Bệnh viện này có một phần cổ phần của nhà họ Đường, vì vậy rất có thể Đường Hòa đã ở đây.

Trình Trừng nhìn mọi người khắp xung quanh và tự hỏi liệu thế giới này có thực sự là một cuốn sách hay không.

Cô đi đến khu nội trú, nghĩ rằng cuối cùng cô sẽ tìm thấy Đường Hòa bằng cách kiểm tra từng phòng. Lúc này, cách đó không xa có một đôi nam nữ nắm tay nhau đi về phía cô.

Đó là Tạ Văn Văn và chồng chưa cưới của cô ta.

Tạ Văn Văn là em họ của Đường Hòa. Sau khi chú của cô ấy qua đời, nhà họ Đường đã nhận nuôi Tạ Văn Văn và mẹ cô ta.

Chồng chưa cưới hiện tại của cô ta là người mà Đường Hòa đã từ chối trong quá khứ. Theo giấc mơ của cô, đó là thời kỳ mà Đường Hòa nổi loạn, vì bị ảnh hưởng bởi Tạ Văn Văn nên đã làm bẽ mặt chồng chưa cưới của cô ta trước khi chạy đến với tình yêu đích thực.

Tuy nhiên, vị hôn phu của cô ta vẫn yêu Đường Hòa. Ở kiếp thứ nhất, vì ghen tị, Tạ Văn Văn, mẹ cô ta và người đàn ông mà mẹ cô ta có quan hệ tình cảm bí mật, đã âm mưu chiếm đoạt nhà họ Đường.

Ở kiếp thứ hai, Đường Hòa đã vạch trần bản chất thật của Tạ Văn Văn, cho mọi người biết rằng cuộc sống cá nhân của cô ta rất hỗn loạn. Chồng chưa cưới của Tạ Văn Văn đã dứt khoát cắt đứt hôn ước với cô ta và âm thầm sát cánh bên Đường Hòa với tư cách một người bạn.

Vì vậy, hai người này xuất hiện ở đây ...

Cảnh tiếp theo liệu có phải là tát nhau mấy cái hay không?

Trình Trừng hít một hơi thật sâu, nhận ra rằng có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Tạ Văn Văn dựa vào Tôn Khải Dương, vị hôn phu của cô ta, và anh ta trông có vẻ bất lực khi nghe cô ta nói: "A Dương, em không ngờ rằng chị họ của em lại làm ra chuyện như vậy ngay trong bữa tiệc."

“Khi chị họ vừa nhảy xuống là mặt của anh Quý cũng đen lại luôn.”

Cô ta nói trong sự bất lưc, vừa dứt lời và ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhìn thấy ai đó. Biểu hiện của Tạ Văn Văn trở nên cứng đờ ngay lập tức.

So với Đường Hòa, người có vẻ ngoài dễ ghen tị thì Trình Trừng là một người mà cô ta cần phải cảnh giác hơn tất cả. Như thể cô ta sợ trái tim của chồng mình sẽ bị đánh cắp bởi một con hồ ly tinh vậy.

Tạ Văn Văn vội vàng nhìn sang người đàn ông bên cạnh, thấy anh ta lạnh lùng nhìn Trình Trừng thì dời ánh mắt đi chỗ khác. Cô ta thở phào nhẹ nhõm. Rất may, Tôn Khải Dương không phải là loại đàn ông nông cạn.

"Trình Trừng tới xem Đường Hòa sao?" Tạ Văn Văn đến gần.

Trình Trừng lơ đãng gật đầu.

"Đường Hòa có lẽ đã tỉnh rồi. Chúng ta cùng đi đi." Cô ta nói một cách quen thuộc, vươn tay nắm lấy tay Trình Trừng.

Trình Trừng xoa xoa ngực trái của mình, thực sự…tỉnh lại rồi sao?

Đột nhiên, Đường Hòa tỉnh dậy, xung quanh là một màu trắng bao la với mùi thuốc khử trùng của bệnh viện. Cô ta sững sờ trong giây lát. Chỉ nhớ mình đã bị ô tô đâm và nằm trên một con đường lạnh giá ở nước ngoài. Người kia đang hoảng loạn chạy về phía cô ta, vừa khóc vừa ôm lấy cơ thể vô hồn đang nằm trên đất.

Cuối cùng, cô ta được đưa về nước với cái xác không hồn.

Nhưng ở đây...

Đầu đột nhiên đau như búa bổ, cô ta ấn tay vào đó. Đường Hòa cảm thấy khắp người không có chút sức lực nào và vô cùng đói. Hay là việc cô ta bị hỏa táng chỉ là một giấc mơ? Cô ta thực sự vẫn đang được điều trị trong bệnh viện sao?

Rồi Đường Hòa nhìn y tá đang thay nước cho mình. Cô ta muốn gọi cho người đó, nhưng nhận ra giọng nói của mình đang rất khàn và khó chịu. Cô ta định đưa tay ra tóm lấy y tá thì đột nhiên sững người.

Bàn tay trước mặt cô ta trắng trẻo và mảnh khảnh, với nước da dịu dàng và trẻ trung của một cô gái trẻ.

Bàn tay của cô ta đã từng trẻ trung và dịu dàng, đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi. Nhưng sau khi cắt đứt quan hệ với gia đình, mất hết tiền khi nhà họ phá sản, chỉ nhận được số tiền bí mật từ mẹ, cuộc sống của cô ta đã thay đổi.

Sau đó, khi mẹ cô không thể cho Đường Hòa quá nhiều tiền vì vấn đề gia đình, cô ta đã trải qua những thăng trầm của cuộc sống bên ngoài, chịu đựng những khó khăn, dẫn đến ảnh hưởng đến ngoại hình của cô ta.

Một lần, khi Đường Hòa đi ngang qua một cửa sổ trưng bày, cái bóng phản chiếu trong kính có vẻ mệt mỏi và phong sương. Cô ta gần như không thể nhận ra chính mình.

"Đường Hòa, con tỉnh rồi?" Một người phụ nữ bước vào, nhìn thấy cô gái trên giường, đột nhiên cảm thấy rất xúc động.

Khi nhìn thấy người phụ nữ, nước mắt Đường Hòa lăn dài trên má và cô ta khàn giọng nói: "Mẹ."

Cô ta đã sai, cô ta đã nhận ra sai lầm của mình. Mẹ, con đã thực sự biết lỗi của mình.

Mẹ Đường sửng sốt. Đây là lần đầu tiên bà ta nghe Đường Hách gọi mình là "Mẹ". Bà ta chỉ là mẹ kế của Đường Hòa. Mẹ ruột của Đường Hòa là bạn thân nhất của bà ta. Tuy nhiên, vì bà ta kết hôn với cha của Đường Hòa nên Đường Hòa đã lầm tưởng rằng bà ta có động cơ thầm kín với cha mình và ghét bà ta từ khi còn nhỏ. Bất kể bà ta có làm gì, Đường Hòa vẫn luôn nhìn với ánh mắt khinh thường.

Trình Trừng đứng ở cửa với Tạ Văn Văn và nhìn vào hai mẹ con đang ôm nhau khóc.

Trình Trừng liếc nhìn Tạ Văn Văn bên cạnh cô. Tạ Văn Văn, người luôn tỏ ra dịu dàng và ân cần trước mặt người khác, lại lộ ra vẻ chán ghét ẩn giấu trong đáy mắt, thoáng qua trong giây lát.

Trình Trừng nén trái tim đang đập thình thịch của mình và tiến lại gần cửa, dùng nó trở thành chỗ dựa.

Hmm, cô đã đánh giá sai tình hình.

Tạ Văn Văn chắc canh không phải là người giống như trong giấc mơ của cô và cô cũng không phải là bia đỡ đạn.

Tạ Văn Văn, cùng với vị hôn phu của cô ta đến gần với vẻ mặt dịu dàng.

"Ha ha, lần sau chị phải cẩn thận một chút, lúc chị rơi xuống nước, mọi người đều rất sợ hãi."

Đường Hòa nhìn Tạ Văn Văn, trong mắt dâng lên đầy sự oán hận.

Trình Trừng: "..."

Có lẽ trong mắt cô ta không phải là hận ý, mà là cảm giác phấn khích khi nhìn thấy người em họ yêu quý của mình nên quá đỗi xúc động mà thôi.

Đường Hòa vừa nhìn thấy Tạ Văn Văn thì đã siết chặt tay thành nắm đấm, em họ tốt của cô ta với mẹ của cô ta đã ăn sạch sẽ gia sản của nhà họ Đường không chừa lại thứ gì.

Tạ Văn Văn còn chưa đi được hai bước thì đã bị ánh mắt sắc bén của Đường Hòa làm cho giật mình.

“Đường Hòa, sao chị lại nhìn em bằng ánh mắt đó?”

“Ánh mắt như thế nào?” Đường Hòa cố gắng kiềm chế bản thân, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi tay trắng nõn của mình, cô ta cảm thấy hối hận vì kiếp trước bản thân có mắt mà như mù.

Trình Trường nhìn xuống chân của mình, Đường Hòa sẽ không nhớ về kiếp trước đâu nhỉ, đúng không?

Đường Hòa thật sự đang nhớ lại kiếp trước, trong lúc cô ta dễ bị tổn thương nhất. Chính cô ta đã đặt niềm tin cho người em của mẹ mình, người luôn hứa sẽ chăm sóc cho cô ta. Đường Hòa còn tin tưởng người em họ đã lớn lên với mình từ nhỏ một cách tuyệt đối.

Tuy nhiên, em họ của Đường Hòa thì thầm vào tai cô ta, nói những điều xúc phạm về cha cô ta, dẫn đến việc Đường Hòa nổi loạn chống lại ông ấy. Nhưng bây giờ, em họ lại ngồi đó, dịu dàng nhìn người chị họ của mình và cố tỏ ra mình là người dịu dàng ân cần.

Trước đây, chính người em họ này, liên tục nói với Đường Hòa những điều bậy bạ về Tôn Khải Dương, xúi giục cô ta chạy theo tình yêu đích thực, sau đó cô ta mới kiên quyết hủy bỏ hôn ước mà rời đi như vậy.

Đời này, cô ta nhất định sẽ không lặp lại sai lầm như vậy!

"Văn Văn, Khải Dương và còn có cả Trình Trừng đang ở đây phải không?" Mẹ Đường lau nước mắt đứng dậy.

“Trình Trừng, đã lâu không gặp." Mẹ Đường cười nói: "Mời ngồi."

Trình Trừng nhìn xung quanh và kìm nén trái tim đang đập loạn xạ của mình, sau đó kéo một chiếc ghế đến ngồi cạnh giường của Đường hòa. Vị trí này cho phép cô có thể quan sát biểu cảm của mọi người một cách thuận tiện.

Trong giấc mơ của mình, Tôn Khải Dương đã đính hôn với Tạ Văn Văn vì anh ta đã vô tình ngủ với cô ta, điều này luôn làm cho mẹ Đường cảm thấy hối hận.

Cô nhìn về phía mẹ Đường, người có vẻ mặt khó tả khi nhìn Tôn Khải Dương.

Anh ta xuất thân từ một gia đình tốt, nhận được nền tảng giáo dục vững chắc và một tương lai đầy hứa hẹn. Tôn Khải Dương vốn là một ứng cử viên sáng giá như vậy, nhưng bằng cách nào đó lại dính líu đến Tả Văn Văn, cuối cùng lại trở thành có lợi cho cô ta.

Mẹ Đường cảm thấy hơi hối hận.

Trình Trừng: "........."

Đây là cách bà ta đối xử với con cháu của mình.

Đột nhiên, lòng căm thù mãnh liệt của Đường Hòa dừng lại, cô ta nhìn Trình Trừng bên cạnh với cảm xúc phức tạp, không giấu được bàn tay "thô bạo" của mình. Ai có thể ngờ rằng, một cô cháu gái của người từng là quản gia của nhà bọn họ, luôn kính nể nhà họ, lại có một ngày thăng quan tiến chức, suýt chút nữa đã gả vào nhà họ Chu giàu có, đứng trước mặt mọi người một cách thanh tú tao nhã.

Khiến cho mọi thứ đổi lại thành họ phải ngước lên nhìn cô?

Đường Hòa nghĩ về lúc bản thân cô ta cả người bẩn thỉu bước vào nhà của họ và nhìn thấy làn da trắng nõn và mềm mại của cô, giống như một đứa trẻ, quyến rũ và xinh đẹp.

Đó là lần đầu tiên cô ta cảm thấy bối rồi.

Trình Trừng cảm nhận được một ánh mắt từ bên cạnh và quay đầu nhìn ra bên ngoài. Cô chắc canh đã cảm nhận sai rồi. Đường Hòa không nhìn cô với ánh mắt ghen tị.

Tạ Văn Văn ngọt ngào gọi ai đó, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trình Trừng và cầm một con dao nhỏ để gọt táo. Cô ta muốn gây ấn tượng với Tôn Khải Dương và cho anh ta thấy khía cạnh quan tâm của cô ta.

"He he, chị thực sự cần phải cẩn thận hơn. Ngay cả khi chị nhìn thấy Quý Mân thì cũng không được quên quan sát xem mình đang đi đâu.”

Lời nói của Tạ Văn Văn, ám chỉ rằng Đường Hòa đã nhảy xuống nước chỉ để thu hút sự chú ý của Quý Mân.

Trái tim của Trình Trừng đập thình thịch, cô nhận ra rằng cảnh đầu tiên đã chính thức bắt đầu - cảnh mà cô sẽ có thể chứng minh giấc mơ là sai.

Đường Hòa đột nhiên nhớ rằng cô ta đã vô tình rơi xuống bể bơi nhưng lại chỉ nhớ mơ hồ…

Đường Hòa bắt đầu đánh trả: "Tôi nhớ có người đẩy tôi. Văn Văn, lúc đó hình như cô đứng sau lưng tôi, cô có nhớ người đó là ai không?"

Trình Trừng nhìn Tạ Văn Văn. Người này hẳn là sẽ cảm thấy tội lỗi hay hoảng sợ, vì cô ta không giỏi che giấu điều đó, phải không?

Tay của Tạ Văn Văn khẽ run: "Thật sao? Em không để ý, em còn tưởng rằng chị làm vậy để khiến anh Quý kia đồng ý hẹn hò với chị."

Tạ Văn Văn ngay lập tức đưa quả táo đã gọt vỏ cho Đường Hòa, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cô ta.

Đường Hòa nhìn quả táo, thứ khơi dậy ký ức từ kiếp trước của mình. Tại thời điểm này, cô ta đã coi Tạ Văn Văn là người em đáng quan tâm nhất của mình. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng lời nói của Tạ Văn Văn lại có ẩn ý. Cô ta thực sự đang nói với Tôn Khải Dương rằng Đường Hòa thích Quý Mân, do đó một lần nữa tát vào mặt nhà họ Tôn.

Đây là nguyên nhân dẫn đến việc nhà họ Tôn không giúp đỡ nhà họ Đường khi họ gặp khó khăn sau này.

Bây giờ, Đường Hòa hiểu rằng chính mình đã bị thao túng.

Chẳng lẽ cô ta thật sự thích Quý Mân?

Có lẽ, lúc đầu, cô ta thực sự đã thích. Nhưng sau này, Đường Hòa không biết tình cảm của mình dành cho Quý Mân có bao nhiêu phần trăm là thật lòng, bao nhiêu phần trăm chỉ là sự bướng bỉnh không chịu bỏ cuộc.

Nếu Tạ Văn Văn không giật dây sau lưng cô ta nhiều lần thì có lẽ cô ta đã bỏ cuộc từ lâu. Nếu vậy thì sao có thể dẫn đến cớ sự này?

"Không, cảm ơn. Tôi không muốn ăn ngay bây giờ.” Đường Hòa nói, đẩy quả táo đã gọt vỏ ra xa.

Lần này, cô ta sẽ không để Tạ Văn Văn và mẹ cô ta thoát tội. Cô ta sẽ bảo vệ gia đình mình.

Trình Trừng ngồi đó thẫn thờ. Tất cả những gì họ nói, tất cả những gì họ làm, giống hệt như trong giấc mơ của cô.

Đột nhiên, một quả táo xuất hiện trước mặt cô.

Cô ngây ngốc nhận lấy, nói: "Cám ơn."

Và rồi cô cắn một miếng.

Tạ Văn Văn cùng Đường Hòa: "? ? ?"

Cả hai quay đầu lại thì thấy cô gái đang ngồi bên giường, tay cầm quả táo, đôi mắt trống rỗng như máy móc cắn vào nó.

Trình Trừng cảm thấy tay cô run lên khi cô cầm quả táo, ngây người nhìn chằm chằm về phía trước khi cô cắn một miếng.

Không đời nào?

Là giả sao?

Cô ta xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ Chu Hòa thật sự mù quáng nhận nhầm cô là người thay thế sao?

Cô sẽ thực sự rơi vào tình trạng khốn khổ như vậy vì Chu Hòa?

Không, không, chỉ là trùng hợp thôi, trùng hợp thôi, mọi thứ chỉ là trùng hợp thôi.

Mẹ Đường cũng bị sốc. Bà ta luôn cảm thấy em họ của Đường Hòa và mẹ của cô ta là loại người lòng lang dạ sói, nhưng tiếc là Đường Hòa quá tin tưởng họ và bà ta cũng chỉ có thể lo lắng trong sự bất lực.

Hiện nay...

Bà ta nhìn cô gái trên giường bệnh và cảm thấy Đường Hòa có vẻ khác.

"Lần này chị định khi nào sẽ rời đi? Em nghe ông nội Đường nói rằng ông ấy muốn hợp tác với anh Quý trong một dự án, nhưng họ vẫn chưa thể đạt được thỏa thuận." Tạ Văn Văn cũng cảm thấy rằng có điều gì đó khác lạ ở cô ta. Đường Hòa trước đây sẽ không thờ ơ với mình như vậy.

Trình Trừng cắn một miếng táo. Cô có thể nói rằng cô ta sẽ không rời đi.

Tay Đường Hòa nắm chặt ga giường.

"Tôi sẽ không đi đâu hết."

Lúc này, Tạ Văn Văn nên có vẻ mặt kinh ngạc, trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ.”Cái gì?" Tạ Văn Văn bị sốc, sau đó hoảng sợ. Nếu có Đường Hòa, sao cô ta có thể là cô chủ độc nhất vô nhị của nhà họ Đường được.

Còn chồng chưa cưới của cô ta thì sao?

Anh ta đã từng yêu Đường Hòa.

Sau đó, hạt giống của sự nghi ngờ được gieo vào lòng Tôn Khải Dương. Trình Trừng ngẩng đầu lên và quả nhiên thấy anh ta đang khẽ cau mày.

Cô cắn thêm một miếng táo, đôi mắt vô hồn. Cảnh tiếp theo lẽ ra là cô ta nói rằng mình không thích Quý Mân nữa.

Đường Hòa lạnh lùng nhìn Tạ Văn Văn. Người này đang lôi kéo cô ta theo đuổi tình yêu, biến cô ta thành trò cười, tất cả chỉ để cướp chồng chưa cưới của cô ta. Rồi khiến Đường Hòa phải nhìn người mẹ kế của mình khóc đẫm nước mắt.

"Mẹ, con không đi. Con không thích Quý Mân nữa.

Con đã suy nghĩ kỹ rồi. Vì Quý Mân không thích con nên con sẽ không ép buộc. Con chỉ muốn ở bên cạnh mẹ."

Người đó rốt cuộc cũng chỉ như trăng trong gương, hoa trong nước. Mơ hồ và mờ ảo.

Cô ta nghĩ về người đó và nhận ra rằng trái tim mình đã bình lặng.