Chương 13

"Người kia hình như là Quý Mân?” Một người đàn ông chọc chọc Vương Nhạc bên cạnh, bọn họ đều nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cô gái xinh đẹp túm lấy người ta rồi cùng nhau ngã xuống cầu thang.

Sắc mặt Vương Nhạc không được tốt lắm, anh ta vừa mới bị hai chị em "không cẩn thận" hắt nước vào người, chỉ đành đi tìm nhân viên phục vụ mượn máy sấy tóc, thật vất vả anh ta mới sấy khô tóc lại bị bạn của mình gọi lại, lúc anh ta đi ra bàn của bọn họ đã trống rỗng, sau đó lại nhìn thấy cảnh kia.

Anh ta từng nghe qua cái tên Quý Mân này, bởi vì khi đó trong lòng Trình Trừng chỉ có mình Quý Mân mà không thèm che dấu, bất cứ ai quan tâm đều sẽ biết người đẹp mới học lớp 11 đã có người trong lòng.

Người đàn ông đó đã từng là một nhân vật nổi tiếng trong trường.

"Vậy thì sao? Cũng chỉ là một người nghèo túng ưu tú, hơn nữa trong nhà đã phá sản từ lâu rồi.” Vương Nhạc mang theo người đi qua, cũng không biết là cố ý hay vô tình, dường như muốn trực tiếp đâm vào.

Một nhân viên phục vụ đột nhiên xuất hiện và ngăn cản anh ta: "Thưa anh, hãy cẩn thận nhìn đường."

Vương Nhạc sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu, vóc dáng nhân viên phục vụ kia không tính là cao, khi cười lên không hiểu sao lại quái lạ.

Trái tim anh ta rung động.

Chờ khi anh ta phục hồi lại tinh thần, Quý Mân đã dẫn người đi xa nên anh ta đành phải bỏ qua.

Quý Mân đi theo hai người lớn hơn đến chỗ ngồi, Trần Tự bất đắc dĩ nhìn học sinh ưu tú nhất của mình.

"Trưởng thành rồi.”

Quý Mân đưa tay lên xoa giữa hai lông mày: "Còn có chút việc phải làm, không rảnh.”

Thái Minh Phân thấp giọng thở dài: "Chờ cậu thật sự làm xong, đừng cả người cũng không còn.”

Quý Mân không nói lời nào, đầu ngón tay đặt trên mặt bàn, nhìn về phía làn đường đông đúc bên ngoài.

"Lần này tôi trở về, chính là muốn kết thúc.”

Trần Tự cúi đầu chọc sườn chua ngọt trong chén, năm đó chuyện nhà họ Từ bọn họ làm đúng là không có tình người. Một đứa trẻ ngoan, rễ đang non nớt, không nên bị ép thành như bây giờ.

"Cậu muốn ép bọn họ phá sản cũng có rất nhiều cách, sao phải đặc biệt quay về đây, hại tôi còn cho rằng, cậu định mang cô gái nào đó về cho chúng tôi xem.”

Quý Mân: "..."

"Ăn cơm đi.” Quý Mân xoa mi tâm.

"Ha ha ăn. Dù sao cậu cũng có cổ phần trong nhà hàng này, không ăn không ăn!” Trần Tự thở phì phò.

Quý Mân tựa lưng vào ghế nhìn hai ông cụ khẽ mỉm cười, một nhân viên phục vụ bỗng nhiên đi tới, nói với anh chuyện vừa rồi có người muốn đυ.ng vào anh.

Quý Mân nhíu mày nhìn ra bên ngoài, là một người đàn ông xa lạ.

Ở ngoài đường, Trình Trừng kéo theo Trình Nặc đi đến ven đường để bắt một chiếc taxi.

Trình Trừng có chút tò mò vì sao hôm nay Quý Mân lại đột nhiên đến ăn cơm cùng thầy giáo.

Thông thường, họ chỉ tình cờ gặp giáo viên, hoặc là ngày lễ tết, hoặc là bình thường họ có mối quan hệ rất tốt.

Bước chân của Trình Trừng hơi dừng lại, cô nhìn về phía em trai mình ở bên cạnh.

"Em trai.”

"Hả?” Trình Nặc không hiểu nên trả lời, cậu ấy đang suy nghĩ bữa cơm sau này bọn họ phải giải quyết như thế nào, không thể luôn đi ra ngoài ăn.

"Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.”

Trình Nặc ngẩng đầu: "Hả? Kỳ thi tuyển sinh đại học?”

"Cũng chỉ còn mấy ngàn ngày nữa thôi, em nên chuẩn bị đi.”

Trình Nặc: "???”

"Trước đây thầy Trần Tự dạy lớp chọn.”

Trình Nặc lườm cô một cái: "Chị cảm thấy học sinh trung học cơ sở như em cần chuẩn bị trước mấy ngàn ngày để chuẩn bị thi đại học?”

Trình Trừng: "......"

Trình Trừng lấy điện thoại di động ra nhìn số dư tài khoản ngân hàng: "Em đi học thêm với thầy Trần, chị sẽ cho em toàn bộ tiền tiêu vặt trong nửa năm.”

Trình Nặc đang đặt tay trên tay nắm cửa xe taxi cứng đờ, sau đó cậu ấy rút tay về, quay đầu lại: "Thành giao.”

Trình Trừng che trái tim nhỏ bé của mình, không sao đâu, dụ cá vào bể cần vốn đầu tư, không phải chỉ là nửa năm tiền tiêu vặt thôi sao!

Cô là người sắp có việc rồi!

Trình Trừng lên xe taxi, lập tức liên lạc với bạn tốt của mẹ cô: "Chú Ngô, khi nào thì cháu có thể đi làm?”

Nghe thấy giọng nói tha thiết ở đầu bên kia điện thoại, chú Ngô không hiểu sao lại run rẩy: "Trình Trừng à, chú còn tưởng năm sau cháu mới đến.”

Trình Trừng liếc em trai đang có tâm trạng vô cùng tốt ở bên cạnh, khóe miệng còn nhếch lên, cô lại xoa xoa trái tim, nghĩ đến vòng eo của Quý Mân, vòng eo cường tráng kia, cô nói: "Cháu thích làm việc.”

Sếp Ngô: "..."

Vì vậy, vào lúc ba giờ chiều, Trình Trừng mang theo em trai mình đến Hồng Duyệt, Hồng Duyệt là công ty trang điểm mới mở, nghe nói các sản phẩm đang bán rất chạy, có xu hướng vượt qua các sản phẩm trang điểm cùng loại.

Trình Trừng làm xong thủ tục nhậm chức và ăn tối với sếp Ngô, đến tận tám giờ tối hai người mới về nhà.

Đèn ở nhà Quý Mân vẫn chưa sáng?

Trình Trừng giật mình: "Đi đâu thế không biết?”

Trình Nặc nhìn căn biệt thự tối đen như mực kia: "Muộn rồi, em về làm bài tập trước đây.”

Cậu ấy muốn đi học thêm, vậy cũng phải rút ra một chút thời gian để học thêm.

Trình Trừng gật đầu, cô đứng trước cửa nhà mình, thỉnh thoảng lại nhìn sang bên cạnh, mãi cho đến chín giờ, một chiếc xe màu đen hơi cũ đi vào biệt thự của Quý Mân.

Trình Trừng nhìn chiếc xe kia, lại nhìn ngôi biệt thự còn có hơi rách nát, rồi nhìn về phía ngọn đèn sáng lên, đột nhiên trong lòng ngứa ngáy.

Người đẹp nghèo túng.

Sau khi Quý Mân về nhà, điện thoại của Trần Tự gọi tới.

"Thầy.”

"Lần sau đừng lái xe với giá đó nữa, đường hẹp, không có kỹ thuật rất dễ va chạm. Cậu không đau lòng, nhưng tôi lại cảm thấy đau lòng thay cậu.” Trần Tự lẩm bẩm, lúc chiếc xe kia bị kéo đi, tâm can ông ấy đều đang nhỏ máu.

Quý Mân tựa vào bên cạnh xe, xoa xoa mi tâm, tuy rằng anh không lái xe nhiều lắm, nhưng thì ra cũng là nhóm người có kỹ thuật kém.

"Cậu lấy xe cũ của cháu trai tôi luyện tập trước đi.”

Quý Mân: "Vâng.”