Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trúc Mã Không Yêu Tôi

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
8,

Tôi mời Tiêu Thần đi ăn cơm.

Không biết vì sao, trước mặt anh ấy tôi có thể không cần giữ hình tượng mà tha hồ khóc.

Tôi quấn lấy anh hỏi: “Tôi ngoài giàu có, thông minh, xinh đẹp, dáng người đẹp thì không có điểm gì tốt nữa sao? Tôi kém Phương Duyệt ở chỗ nào?”

Tiêu Thần vừa ăn cơm vừa lắc đầu.

Tôi càng khóc, anh càng ăn nhanh hơn.

Nhưng cách anh ăn cơm không hề thô lỗ mà còn toát lên vẻ tao nhã.

Tôi có chút buồn bực.

“Nhìn tôi khóc ăn cơm ngon hơn thật sao?”

Tiêu Thần lại lắc đầu.

Sau đó anh lau miệng nói.

“Tôi chỉ cảm thấy em khóc thương tâm vì cái tên thấp kém Cố Thanh kia thật sự không đáng.”

Tôi không kịp phản ứng, vội hỏi.

“Tại sao Cố Thanh lại là tên thấp kém?”

“Anh ta là kiểu người có tiền suốt ngày ăn mặc lòe loẹt, ai đến gần cũng không cự tuyệt. Chỉ cần một nữ sinh không xấu đến gần anh ta, anh ta đều sẽ chấp nhận. Cho nên anh ta không muốn kết hôn, không muốn bị ràng buộc.”

Nghe xong, tôi như được khai sáng.

Thảo nào trước đây Cố Thanh luôn quan tâm, chăm sóc tôi rất tốt, nhưng nhắc đến kết hôn, anh ta sẽ tránh né.

Thì ra là chưa chơi đủ.

Đúng là chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông.

Tôi mất hứng hừ một tiếng.

“Đàn ông các anh đều giống nhau!”

Tiêu Thần phản bác lại ngay.

“Tôi không giống!”

Không hiểu sao trong lòng tôi có chút vui vẻ.

Tôi cầm lấy cốc nước trên bàn vừa uống vừa hỏi hỏi anh.

“Anh khác chỗ nào?”

“Anh ta chỉ cần không xấu thì sẽ không từ chối, còn tôi kể cả xấu cũng không từ chối.”

Hahahahahaa.

Tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Làm nước bắn lên bàn, thậm chí còn bắn một chút lên mặt Tiêu Thần.

Tôi không giấu được sự xấu hổ, chỉ biết vội vàng xin lỗi.

Tiêu Thần bình tĩnh lau mặt.

Không hiểu vì sao, rõ ràng lời Tiêu Thần nói khiến người nghe rất khinh bỉ.

Nhưng tôi chỉ cảm thấy anh ấy hài hước.

“Cả người xấu cũng không từ chối, vậy chắc anh có nhiều kinh nghiệm trong tình cảm lắm nhỉ?”

Khi thấy anh ấy lắc đầu tôi rất ngạc nhiên.

“Xấu xí cũng được, nhưng nhất định phải là phụ nữ! Từ bé tới giờ, ngoài mẹ và chị gái ra trong mắt tôi chỉ có em là con gái thôi.”

Không hiểu sao tôi cảm thấy lời này của Tiêu Thần rất dễ nghe.

Tôi chưa kịp nói thêm gì.

Bỗng nhiên anh thở dài ngao ngán.

“Tôi thật sự rất hâm mộ Cố Thanh, có người con gái tốt như vậy muốn gả cho anh ta mà anh ta còn không chịu. Đổi lại là tôi nếu có thể kết hôn với em, tôi nhất định sẽ coi em thành một tiểu tổ tông mà nuông chiều, để cho em biết được là tiểu tổ tông thoải mái như thế nào!”

Hình như tôi vẫn chưa tỉnh rượu.

Ngây ngốc hỏi lại anh.

“Nếu chúng ta kết hôn, anh thật sự sẽ nuông chiều em như một tiểu tổ tông sao?”

Anh gật đầu không chút do dự.

Đầu tôi nóng bừng, thầm nghĩ Cố Thanh đã có bạn gái, anh ta cũng rất thích cái mới lạ, cũng không muốn kết hôn với tôi.

Nếu vậy, tôi tìm người khác kết hôn cũng chẳng có gì sai.

Điều quan trọng nhất là tôi thật sự muốn biết được người ta nuông chiều thành một tiểu tổ tông là cảm giác như thế nào.

Tôi kéo Tiêu Thần ra ngoài.

“Trước khi cục dân chính đóng cửa, chúng ta đi lĩnh chứng thôi!”

9,

Chúng tôi làm thủ tục lĩnh chứng rất suôn sẻ.

Tôi đưa anh đến chung cư gần trường của tôi.

Tôi ngồi trên ghế sô pha ngây ngốc nhìn giấy hôn thú.

Đầu óc tôi trống rỗng.

Thật sự đã kết hôn rồi.

Tôi liếc nhìn Tiêu Thần bên cạnh tôi.

Anh ấy thật sự rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, rất bảnh trai.

Vì đi lĩnh chứng nên anh ấy đặc biệt mặc áo sơ mi trắng, trông giống hệt một thiếu gia vừa rời khỏi yến hội.

Tôi vẫn cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh.

Bị phát hiện rồi.

Anh lo lắng hỏi tôi.

“Vân Vân, có phải em hối hận vì kết hôn với anh rồi không?”

“Anh biết mình không bằng Cố Thanh, anh ta ăn mặc rất đẹp, mỗi ngày đều khiến mình nhìn trông rất đẹp trai. Còn anh chỉ có thể đội mũ bảo hộ và mặc quần áo công nhân, không có chút hình tượng nào.”

Đây là lần đầu tiên Tiêu Thần trước mặt tôi có biểu hiện tự ti.

Tôi hơi đau lòng.

Tôi nắm lấy tay anh nói:

“Anh không ăn diện như vậy cũng đã rất đẹp trai, còn đẹp hơn Cố Thanh rất nhiều.”

Đây không phải là an ủi anh.

Thật sự trong lòng tôi cảm thấy Tiêu Thần mặc áo sơ mi trắng đẹp hơn Cố Thanh rất nhiều.

Có đôi khi tôi cũng rất ghen tị, trên đời thật sự có một người không cần ăn diện mà vẫn đẹp trai như vậy.

Tôi yên lặng nhìn chằm chằm vào anh.

Nghi ngờ hỏi: “Có phải mình đã từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không?”

Đồng tử của Tiêu Thần co lại trong giây lát.

Rất nhanh anh đã cười lên.

“Có thể gương mặt của anh rất đại trà.”

Tôi bị s ốc rồi.

Tiêu Thần nhìn còn đẹp trai hơn cả minh tinh, nếu đây là gương mặt đại trà, thì trên đời này làm gì còn ai xấu xí!

Tôi không nhớ mình còn nói thêm những gì.

Tôi buồn ngủ quá, ôm giấy hôn thú rồi thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

10,

Khi tôi tỉnh giấc đã là sáng hôm sau.

Tôi ngơ ngác nhìn tấm hình trai xinh gái đẹp trong ảnh chụp.

Nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi vẫn có cảm giác không chân thật.

Tôi thật sự đã kết hôn với Tiêu Thần.

Còn đưa anh ấy về nhà nữa!

Nghĩ đến Tiêu Thần, tôi nhanh chóng nhìn vào phòng nhưng không thấy anh ấy.

Tôi đi sang phòng khách bên cạnh cũng không thấy anh.

Nếu không phải trên tay tôi còn đang cầm hôn thú, có lẽ tôi sẽ nghĩ rằng chuyện hôm qua chỉ là mơ.

Ngay sau đó tôi đã nhìn thấy trên bàn ăn có một tờ giấy ghi chú.

Trên đó viết một hàng chữ rất đẹp.

“Vợ à, anh đến công trường rồi, lấy được em anh thật sự rất hạnh phúc. Anh không biết lấy lòng con gái, hi vọng em đừng chán ghét anh, anh sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi em.”

Vợ!!

Mặt tôi đỏ bừng.

Tiêu Thần của tôi thật tốt, anh ấy muốn đi xếp gạch nuôi tôi.

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp.

Anh ấy không biết tiền sinh hoạt một tháng của tôi là 50 vạn.

Hơn nữa, chữ của Tiêu Thần thật sự rất đẹp, nét bút liền mạch mạnh mẽ. Điều này có vẻ hơi trái ngược với tính cách của anh ấy.

11,

Tôi đi học như thường lệ.

Tôi phát hiện ánh mắt mọi người nhìn tôi rất kì lạ.

Lúc này, Cố Thanh dắt tay Phương Duyệt đi vào.

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi.

Một lúc sau, anh ta nói:

“Tô Vân, em làm anh rất thất vọng.”

Tay tôi vô thức nắm chặt lại.

Tôi không biết vì sao Cố Thanh lại nói vậy.

Có phải anh ấy cảm thấy phiền vì hôm qua tôi uống say rồi gọi điện thoại cho anh ấy không.

Cố Thanh và Phương Duyệt ngồi phía sau tôi.

Nhưng tôi cũng không muốn quay đầu lại hỏi.

Lúc này, bạn thân tôi ngập ngừng hỏi:

“Vân Vân, cậu có bạn trai rồi sao?”

Tôi không biết Cố Thanh ngồi sau lưng đang giả vờ vô ý nhìn tôi.

Trong đầu tôi đầy dấu hỏi chấm.

“Không có mà.”

Bạn thân tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy đưa điện thoại cho tôi xem.

“Tớ đã bảo rồi, một đại tiểu thư như cậu không thể nào yêu một công nhân xếp gạch như thế được. Không biết tên xấu xa nào bịa đặt, chụp ảnh cậu đi cùng công nhân xếp gạch kia rồi đăng lên diễn đàn nói đó là bạn trai của cậu.”

Tôi nhìn bức ảnh, đó là tấm ảnh chụp ở công trường, trên ảnh là cảnh Tiêu Thần mặc quần áo công nhân đi bên cạnh tôi.

Hôm qua tôi mời Tiêu Thần đi ăn, chắc là bức ảnh này được chụp trước khi lên xe.

Tôi hiểu rồi.

Tôi ngượng ngùng nói: “Đây là chồng tớ.”

Không khí xung quanh như bị đóng băng.

Tôi nghe thấy tiếng bàn ghế bị xô ở sau lưng.

Cố Thanh sắc mặt đen thui đi đến trước mặt tôi.

“Em vừa nói gì? Cái gì mà chồng? Tô Vân, em thật sự ở bên tên công nhân xếp gạch nghèo nàn đó sao?”

12,

Cả lớp dùng ánh mắt hiếu kì và giễu cợt nhìn tôi.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, tôi rất xấu hổ.

Từ nhỏ tôi đến lớn tôi chưa bao giờ phải nể nang ai.

Càng những lúc như này, tôi càng dễ tức giận.

Tôi ưỡn người, nhìn thẳng vào Cố Thanh.

“Tôi ở bên ai liên quan gì tới anh?”

“Tôi không chỉ yêu đương với Tiêu Thần, tôi còn kết hôn cùng anh ấy! Dù Tiêu Thần không có tiền cũng không sao, nhà tôi nhiều tiền, tôi nuôi được anh ấy!”

Sắc mặt của Cố Thanh thay đổi trông rất khó coi, anh ta dùng ánh mắt không thể tin được nhìn tôi.

“Tô Vân, em kết hôn với anh ta? Em thật không hiểu chuyện, kể cả có tức giận cũng không nên tùy tiện tìm loại người như thế kết hôn.”

“Em cho rằng loại người như anh ta sẽ thật sự thích em sao? Anh ta chỉ coi trọng tiền của nhà em thôi.”

“Chú dì có biết không? Không được, tôi phải nhanh chóng báo cho chú dì biết.”

Cố Thanh cầm điện thoại chuẩn bị ra ngoài.

Tôi hít sâu, bàn tay đã nắm chặt đến trắng bệch.

“Cố Thanh, tôi ở trong mắt anh là loại người tùy tiện như vậy sao!?”

Nói xong, tôi chạy ra khỏi lớp.

Tôi không muốn khóc trước đám đông.

Lúc này, tôi nhận ra rằng Cố Thanh rất hiểu tôi.

Anh ta biết rõ tôi thích anh ta.

Thậm chí anh ta biết rằng tôi vì tức giận nên mới cùng người khác yêu đương.

Thì ra anh ta biết tất cả.

Nhưng lại giả vờ như không biết gì.

Làm tôi buồn bã, suy nghĩ vì thái độ lúc nóng lúc lạnh của anh ta suốt ngần ấy năm.

13,

Tôi cảm thấy cuộc đời mình như một trò đùa.

Còn chưa kịp ra khỏi cổng trường, tôi nhận được điện thoại của mẹ, bà hỏi tôi lời Cố Thanh nói có phải thật không?

Có phải tôi thật sự lén lút tìm người kết hôn không.

Nghe được giọng nói của mẹ, tôi khóc nấc lên.

“Bảo bối ngoan~ Con đừng khóc, bảo bối đừng khóc. Đừng nói là con cưới một công nhân xếp gạch, cho dù con muốn cưới mười người công nhân như vậy ba mẹ cũng không mắng con đâu.”

Ba tôi đến gần mẹ tôi vội vàng an ủi tôi qua điện thoại.

Tôi càng khóc to hơn.

Cho đến lúc ba mẹ tôi đến trường học đón tôi.

Lúc này tôi mới bình tĩnh lại.

Ba tôi lo lắng hỏi.

“Lần trước không phải cậu ta nói tất cả là hiểu lầm sao? Sao giờ hai đứa lại kết hôn rồi?”

Tôi ngồi im ngoan ngoãn đặt hai tay lên đầu gối, không biết phải giải thích thế nào về chuyện của tôi và Tiêu Thần.

Thấy vậy, ba mẹ tôi muốn tôi đưa họ đi gặp Tiêu Thần.

Trên đường đi tôi thật sự rất lo lắng.

Cuối cùng cũng đến công trường.

Ba tôi vừa đến lối vào của công trường đã cảm khái nói.

“Tập đoàn Tiêu thị thi công từ khi nào vậy? Chậc chậc chậc, vị thái tử đến từ kinh đô này cũng giỏi thật, nhanh như vậy đã thi công hạng mục này. Đám hồ ly đang đợi xem trò cười kia, chỉ sợ lần này sẽ phải thất vọng rồi.”

14,

Tôi không hiểu gì.

“Thái Tử gì cơ?”

Ba tôi lại nói: “Con không hiểu nhiều chuyện trên thương trường, hai tháng trước thái tử của kinh đô đến đây, gia thế của cậu ta rất khủng, nghe nói cậu ta mới chỉ 24-25 tuổi, muốn đến Hải Thị kiếm một chút lợi ích.”

“Người ta thường nói hổ xuống đồng bằng còn bị chó khinh. Chú Vương, chú Cố của con còn đang chờ cậu ta gặp trắc trở phải khép nép đến cầu xin bọn họ. Ai mà biết vị Thái Tử kia còn chưa ra mặt đã triển khai được hạng mục này rồi.”

“Nói mới nhớ, vị Thái Tử này còn chưa từng lộ diện bao giờ, aizz, ba muốn nhìn một chút, xem vị Thái Tử này dáng dấp thế nào.”

Ba tôi còn muốn nói tiếp.

Mẹ tôi lập tức cắt ngang.

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, bảo bối, con gọi thằng bé kia ra đi, thằng bé đó tên gì ấy nhỉ, con gọi nó ra đây nói chuyện cho rõ ràng.”

Tôi mở điện thoại ra, chuẩn bị ấn vào danh bạ thì tôi khựng lại.

Tôi xấu hổ lí nhí nói: “Con… con hình như không có số điện thoại của anh ấy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »