Chương 6: Trào phúng

Khi Sở Chiêu Ngọc tỉnh lại thì đã gần đến giờ Thân.

Y nằm ở trên giường, trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm xà nhà, đầu vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác.

Theo đại não tỉnh táo lại còn có ký ức thân thể. Dần dần, Sở Chiêu Ngọc chờ đến khi đầu óc hoàn toàn bình thường, y mới thử đứng dậy, nhưng lại không thể động đậy.

Toàn thân trên dưới đều kêu gào đau nhức.

Trong đầu hiện lên một số đoạn ký ức rải rác, hơn nữa còn là cảnh tượng sinh động. Vẻ mặt của y không thể tin tưởng, cứng đờ trì trệ mà kéo chăn rồi kéo áo trong ra.

Đập vào mắt là một mảnh dấu hôn xanh tím loang lổ, đầṳ ѵú trước ngực càng là sưng đỏ dị thường.

“A a a ——!! Khụ khụ khụ……”

Sở Chiêu Ngọc phát ra thét chói tai im ắng.

Không có gì khác, chỉ vì đêm qua y sử dụng giọng nói quá độ, thậm chí bây giờ đến một âm thanh cũng không phát ra được.

Cơ mà cuối cùng ho khan mấy tiếng ngược lại thì kinh động gã sai vặt đang chờ lệnh ở bên ngoài.

Sở Thuận vội vàng vào phòng xem xét tình huống của chủ tử, lại phát hiện thế tử nhà mình lại dùng chăn che đầu lại, rúc thành một cục mà phát run.

Sở Chiêu Ngọc trốn ở trong chăn không tiếng động khóc lớn, trong lòng tràn đầy đều là uất ức.

Tại sao lại biến thành như vậy chứ! Bị đối thủ một mất một còn đè cᏂị©Ꮒ cả đêm, bản thân còn nói nhiều câu xấu hổ như vậy, thậm chí từ lúc bắt đầu còn là bản thân mình chủ động cầu hoan nữa chứ!

Sở Chiêu Ngọc khóc đến tê tâm liệt phế, quả thực muốn khóc đến chết cho xong.

Sở Thuận rũ đầu, nghe trong chăn truyền đến tiếng khóc nức nở, hoài nghi trong lòng cơ bản đã được đến xác minh.

Một lát sau, tiếng khóc tạm ngừng, Sở Thuận lặng lẽ giương mắt nhìn lên thì nhìn thấy tiểu thế tử đã dò đầu từ trong chăn ra, vừa hít vừa thở để bình phục hô hấp.

Trước khi Sở Chiêu Ngọc thiếu chút nữa đã thiếu oxy ngất xỉu đi thì chợt suy nghĩ cẩn thận, cho dù bổn thế tử có chết ở trên đường, thì cũng đến tính xong với Lâm Dư Trác món nợ này!

Tưởng tượng đến Lâm Dư Trác, y liền muốn khóc.

Sở Chiêu Ngọc cũng không thể bản thân uất ức cái gì.

Là cảm thấy bản thân đường đường là một nam nhân mà lại bị một tên nam nhân khác ngủ như vậy thật là quá mất mặt ư?

Y đâu có kỳ thị mối quan hệ giữa nam và nam đâu.

Là cảm thấy bản thân dưới tình huống thần chí không rõ bị dụ dỗ nói ra nhiều lời da^ʍ ngôn loạn ngữ như thế kia ư?

Lâm Dư Trác còn nói nhiều hơn y, hơn nữa hắn vẫn là thanh tỉnh đấy.

Là cảm thấy bản thân gài bẫy đối thủ một mất một còn không thành lại còn bị ngủ, không thể so với hắn ư?

Nhưng…… Hắn thổ lộ với ta, hắn nói thích ta mà.

A a a a a tại sao hắn lại nhân lúc người ta bị hạ xuân dược mà thổ lộ chứ! Cái này rốt cuộc là thổ lộ gì vậy chứ!

Sở Chiêu Ngọc buồn bực, y tạm thời không rõ lắm, cũng không muốn làm rõ ràng quan hệ giữa mình và Lâm Dư Trác là cái gì, nhưng trước mắt cứ trùm bao bố Lâm Dư Trác đập một trận là nhất định không sai vào đâu được rồi!

Tiểu thế tử thở phì phì mà rời giường, kết quả mới vừa ngồi dậy, bộ vị không thể nói phía sau bị kéo đến, đau đớn khiến cho người ta hít thở không thông một chút nào.

Đỉnh đầu tiểu thế tử giăng đầy mây đen, trong lòng đã đưa Lâm Dư Trác vào danh sách người phải chết.

Y giơ tay đưa nhận lấy ly trà của Sở Thuận, sau đó uống cho thông cổ trước, giọng khàn khàn nói: “Thuận Tử, ngươi nói cho ta trước, ta…… khụ, ta trở về như thế nào?”

Sở Thuận liếc sắc mặt chủ tử, dè dặt nói: “Gác cổng nói, là sáng nay Lâm Tiểu tướng quân đưa ngài hồi phủ.”

Trong lòng Sở Chiêu Ngọc dâng lên dự cảm bất an: “Hắn đưa ta về bằng cách nào?”

“Là dùng xe ngựa đưa ngài ạ.”

“Ta hỏi ngươi cái này à?”

“À……” Sở Thuận lau lau mồ hôi không tồn tại ở trên đầu, gian nan nói: “Hắn là ôm ngài xuống xe rồi đưa đến trước cửa Hầu phủ.”

“Mẹ nó!” Sở Chiêu Ngọc đập một cái lên mép giường, nhịn không được chửi một câu, khiến Sở Thuận sợ tới mức phải lảo đảo về sau vài bước.

Sở Chiêu Ngọc nhìn liền tức thêm: “Ngươi chạy cái gì? Ta hỏi ngươi, khi hắn đưa ta trở về thì những ai có mặt ở đấy?”

“Gác cổng nói, ngài một đêm chưa về, lão gia, phu nhân còn có đại tiểu thư, nhị công tử đều đặc biệt nôn nóng, cho nên khi nghe ngài được đưa trở về thì đều…… đều có mặt cả.”

Sở Chiêu Ngọc nhìn trời, nỗ lực áp chế du͙© vọиɠ muốn gϊếŧ chóc của chính mình.

Y lại muốn hỏi tiếp thì bắt được ánh mắt nhìn trộm mình của Sở Thuận, trên mặt còn mang theo biểu tình một lời khó nói hết.

“Ngươi lấy gương đến đây.”

Vừa nhận gương thì liền soi chính mình.

A, quả nhiên, dấu hôn này còn dám bại lộ ra nữa sao?

Cái này dù có mặt áo lông chồn mùa đông cũng không thể nào che lấp được rồi?

Sở Chiêu Ngọc ném tấm gương sang một bên, hỏi ra một câu hỏi mấu chốt cuối cùng: “Thuốc ngày hôm qua ngươi đưa ta chính là thuốc mê sao? Ngươi suy nghĩ cho kỹ thì hãy trả lời.”

Vừa dứt lời, Sở Thuận liền “bịch” một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu: “Thế tử gia thứ tội, thuốc mà ngày hôm qua tiểu nhân đưa cho ngài chính xác là thuốc ta mua từ Vĩnh Sinh Đường. Nhưng buổi sáng hôm nay, tiểu nhân phái người đến Vĩnh Sinh Đường hỏi qua, chưởng quầy liền bắt người giúp việc ngày hôm qua lấy thuốc cho ngài. Người giúp việc kia thừa nhận ngay tại chỗ, nói là ngày hôm qua uống nhiều mấy chén, mơ hồ mà kê thuốc mê thành thuốc……”

Sở Chiêu Ngọc phóng ra một ánh mắt hình viên đạn, Sở Thuận thoáng chốc im lặng, nuốt hai chữ ‘’xuân dược’’trở vào.

“Được rồi, đứng lên đi. Lập tức chuẩn bị kiệu, ta muốn đến Trấn Quốc tướng quân phủ.”

Sở Chiêu Ngọc giờ phút này nội tâm không hề gợn sóng.

Sở Chiêu Ngọc chỉ muốn chính tay đâm chết Lâm Nhị Cẩu mà thôi.

///

Trấn Quốc tướng quân phủ.

Lâm Dư Trác đang xem một quyển binh pháp, lại như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại lần nữa, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười rất nhỏ.

Hai cái gã sai vặt đứng ở cửa hai mặt nhìn nhau, đều là dáng vẻ như gặp quỷ.

“Nhị công tử có phải là bị bóng đè hay không? Qua một lát liền đột nhiên cười một cái, quá dọa người luôn.”

“Xem sách mà hai canh giờ chưa lật lấy một trang nào, phỏng chừng là gặp chuyện vui gì rồi.”

Người tập võ có thính lực cực mạnh, Lâm Dư Trác tất nhiên là nghe được tiếng nghị luận của gia đinh, nhưng hôm nay hắn căn bản không quản bọn họ nói cái gì cả.

Tưởng tượng đến đêm qua mèo nhỏ ngoan ngoan ngoãn ngoãn mặc hắn muốn làm gì thì làm kia, tâm tình Lâm Dư Trác liền tốt lên hẳn, ngay đến chậu xương rồng cảnh dị dạng cũng cảm thấy nó mi thanh mục tú hơn hẳn.

“Nhị công tử, tiểu thế tử Vĩnh An Hầu phủ tới!”

Lâm Dư Trác vui sướиɠ mà buông sách, giương giọng hỏi: “Hiện tại y ở đâu?”

Không đợi hạ nhân đáp lời, thì liền nghe được tiếng gầm lên giận dữ vang vọng toàn bộ viện tử:

“Lâm Dư Trác! Ngươi lăn ra đây cho bổn thế tử!”

Âm thanh mười phần trung khí này, xem ra là đến tính sổ rồi.

Lâm Dư Trác mới vừa đứng dậy đi đến cửa thư phòng, liền thấy Sở Chiêu Ngọc hùng hổ mà vượt tiến vào.

“Chiêu Chiêu, ngươi……”

“A a a a!! Ngươi đừng có mà gọi ta như thế!” Tiểu thế tử bị xưng hô thân mật này làm cho xấu hổ đến xù lông, thiếu chút nữa liền phải nhảy dựng lên.

“Được rồi. Ta chỉ là muốn hỏi ngươi, cơ thể ngươi ổn không thôi?”

“Bản thân ngươi không biết tính hả? Hiện tại còn giả mù sa mưa mà giả thành người tốt làm gì?”

Tâm lý Sở Chiêu Ngọc mẫn cảm cực kỳ, câu quan tâm thăm hỏi này hiện tại y nghe vào tai chính là sỉ nhục trần trụi.

Đổi thành Lâm Dư Trác bị y cᏂị©Ꮒ một đêm xem, còn bị để lại nhiều kiểu dấu hôn như vậy, có thể giống như không sao à?

Trời biết y đi một đường từ cổng lớn Trấn Quốc tướng quân phủ đi đến viện tử của Lâm Dư Trác này thì cái mông nó đau đến thế nào, vừa vào phòng cũng không dám ngồi xuốngg.

Lâm Dư Trác chỉ cho là y xấu hổ, cũng không hề nói chuyện tối hôm qua, trực tiếp làm rõ: “Ta không có ý gì, ngươi biết đó, ta đối với ngươi……”

“Ta không biết.”

“Vậy được rồi, để ta lặp lại lần nữa.”

“Ta không nghe.”

“Sở Chiêu Ngọc, ta thích ngươi.”

“Ai cần ngươi thích.”

Tiểu thế tử trừng mắt nhìn hắn, đuôi mắt hồng hồng, như là ngay sau đó liền sẽ khóc ra tới.

“Ngươi đừng nói mấy lời giận dỗi như vậy mà.”

“Ta mới không phải nói lời giận dỗi! Là ngươi kém cỏi, ngươi nhân lúc ta trúng xuân dược mà lợi dụng ta, hiện tại lại quay đầu nói thích ta, ngươi có tư cách gì thích ta!”

“Ngươi sớm không nói muộn không nói, cố tình lúc này lại đi nói, ngươi thỏa lòng của ngươi! Dựa vào đâu ta phải đồng ý với ngươi chứ!”

Nói hết toàn bộ ra, tiểu thế tử phảng phất nháy mắt hiểu rõ mình tức giận chuyện gì.

Nhưng khí tràng Lâm Dư Trác bên kia lại nháy mắt lạnh xuống. Tuy là hắn dự đoán một trăm loại tình huống sau khi Sở Chiêu Ngọc tỉnh lại, cũng không ngờ sẽ bị người ta từ chối dứt khoát như vậy, thậm chí, ngay đến tư cách thích cũng bị tước đoạt luôn.

Dù sao cũng là thiếu niên, Lâm Dư Trác cũng lập tức nổi nóng. Không còn giữ vẻ ôn nhu trước đó nữa, mà là cả khuôn mặt đều phủ lên một tầng băng tuyết rét lạnh.

Hắn không chút khách khí mà trả lời lại: “Thế tử nói chính mình trúng dược, chẳng lẽ không phải ngươi hạ dược ta trước sao?”

“Ta chẳng qua lấy đạo của người mà hoàn lại cho người mà thôi.”

“Còn nữa, đêm qua là thế tử cầu ta hỗ trợ trước, ta cũng chỉ xuất phát từ đạo nghĩa cứu thế tử bên trong lửa.”

“Hơn nữa……” Lâm Dư Trác nhìn về phía Sở Chiêu Ngọc, phun ra một câu vô cùng đâm người, “Không phải đêm qua thế tử cũng sảng khoái sao?”

“Ngươi, ngươi……”

“Ta cái gì? Hiện giờ thế tử tìm tới cửa, là muốn trách bản tướng quân kỹ thuật không đủ sao?”

“Nếu thế tử còn không hài lòng, vậy bản tướng quân cùng ngài luyện thêm một chút nữa cũng không sao.”

Bị những câu nói mang tính sỉ nhục đâm thẳng đến lòng tự tôn mẫn cảm, Sở Chiêu Ngọc chết lặng tại chỗ, y thở mấy hơi ở giữa khí huyết cuồn cuộn, lại là vô tri giác mà khóc ra ngay tại chỗ.

Trong lòng chua xót, như bị cả ngàn con kiến cắn xe, hiện ra đau đớn chằng chịt.

Y nỗ lực muốn cản nước mắt để nó đừng rơi nữa, lại phát hiện nước mắt càng ngày càng nhiều. Tưởng tượng đến bản thân lại khóc ở trước mặt con người này, lại cảm thấy tủi thân cực kỳ.

Y không hề nói thêm một câu, xoay người chạy vội rời đi. Kết quả khi bước qua bậc thang, bởi vì bước chân quá lớn mà liên lụy đến miệng vết thương nơi bí ẩn phía sau, cho nên liền trực tiếp liền ngã xuống “bụp” một tiếng, hai đầu gối đập xuống đất thật mạnh.

Đau quá, nhất định là sưng lên rồi. Sở Chiêu Ngọc nghĩ thầm, nước mắt càng chảy nhiều hơn nữa.

Biểu cảm của Lâm Dư Trác khẽ nhúc nhích, theo bản năng mà liền muốn đi ra ngoài, nhưng rất nhanh lại lạnh xuống, xoay người sang chỗ khác, cũng không nhìn y nữa.

Sở Thuận “trời ơi” một tiếng, vội vàng tiến lên dìu y lên, hỏi: “Gia, sao rồi? Bị thương ở đâu?”

Sở Chiêu Ngọc cắn môi lắc đầu, một câu cũng không chịu nói, y sợ bản thân vừa nói ra thì liền khóc thành tiếng.

Sở Thuận nhìn chủ tử nhà mình, lại nhìn xem vị ở trong phòng kia, trong lòng thở dài, yên lặng mà đỡ tiểu thế tử đi ra khỏi viện.

Chờ khi người đã đi xa, xem chừng đã đi ra khỏi cửa phủ tướng quân rồi, hạ nhân trong phòng mới nghe thấy nhị công tử nói giọng khàn khàn: “Đi ra ngoài hết cả đi.”

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Dư Trác. Mà lúc này, hắn cũng vừa thoát ra khỏi cảm xúc phẫn nộ.

Hắn vô lực mà ngồi xuống dựa vào lưng ghế dựa, thở dài một hơi, đột nhiên thấy tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.

Làm sao bây giờ, lần này hình như đã chọc người ta giận thật rồi, còn là kiểu không dễ dỗ nữa chứ.