Chương 2: Dự tiệc

Tiểu thế tử gần đây rất là phiền.

Lâm Dư Trác đã hồi kinh nửa tháng, mà hai người chạm mặt cũng chỉ có ngày đó đối diện một cái ở Túy Hoa Lâu. Nếu là đặt ở trước kia, Sở Chiêu Ngọc sẽ ước gì tốt nhất là hắn nên biến mất khỏi trên thế giới này, không bao giờ xuất hiện nữa. Nhưng cố tình, người nọ cưỡng hôn y, hơn nữa cả một năm cho đến bây giờ cũng không có một lời giải thích!

“A a a a a đồ khốn! Đừng để cho bổn thế tử nhìn thấy ngươi!” Sở Chiêu Ngọc tức giận đến hung hăng mà nhổ một nắm lông của Đại Hoàng.

Đại hoàng ấm ức, Đại Hoàng cảm thấy gần đây lông của nó bị rụng dữ lắm luôn, nhưng Đại Hoàng không dám nói, cơ mà cũng có nói được đâu mà nói.

Sở Chiêu Ngọc nghĩ đến ánh mắt ngày đó Lâm Dư Trác ngẩng đầu nhìn y, thì tim không khỏi đập nhanh thêm một chút. Y cũng không phải sợ hãi, nhưng mà cảm thấy ánh mắt kia tràn ngập tính xâm lược, quả thực tựa như con sói nhìn thấy con mồi vậy……

“Tỉnh lại đi, Sở Chiêu Ngọc! Sao ngươi có thể bị Lâm Nhị Cẩu dọa như thế chứ!” Tiểu thế tử vỗ vỗ mặt chính mình, nỗ lực bình phục tâm tình.

Lúc này, trong viện truyền đến tiếng bước chân vội vã, Sở Chiêu Ngọc đi dạo đến sảnh ngoài, thì nhìn thấy gia đinh đang dẫn người có khuôn mặt trái khổ qua bước nhanh đến.

Sở Chiêu Ngọc biết “mặt khổ qua” này, người nọ chính là chưởng quầy Trương Bác ở tiền trang mang danh nghĩa của y, cuối mỗi tháng đều sẽ đến đây báo tình huống làm ăn. Nhưng hôm nay không phải cuối tháng, hơn nữa còn vội vàng như thế, hiển nhiên là tiền trang đã xảy ra chuyện.

Tuy rằng Sở Chiêu Ngọc văn không được võ không xong, nhưng cũng không phải là tài trí bình thường. Y sinh ra đã có đầu óc làm ăn buôn bán, sau năm mười hai tuổi đã dần dần tiếp nhận cửa hàng hồi môn của Hầu phu nhân, kinh doanh phát triển không ngừng, đều là có trọng lượng tồn tại ở trong thương hội ở kinh thành. Chỉ là từ xưa đến nay, sĩ nông công thương ở trong mắt đại đa số bá tánh, thế tử tôn quý của Hầu phủ cũng sẽ là dùng thủ đoạn bẩn thiểu để làm ăn, không trong sạch nổi.

Trương Bác vào phòng liền “bịch” một tiếng quỳ xuống, không đợi chủ tử hỏi chuyện liền khóc đến một phen nước mũi một phen nước mũi.

Sở Chiêu Ngọc bị gã khóc càng phiền, phủi tay nói: “Được rồi, đừng khóc nữa! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”

Trương Bác bị y quát lớn sợ tới mức ngừng tiếng khóc như cha mẹ chết kia: “Thế tử gia, đều là tiểu nhân sai! Tiền trang, tiền trang bị niêm phong rồi!”

“Cái gì? Bị ai niêm phong? Tại sao niêm phong?” Sở Chiêu Ngọc cả kinh đập bàn một cái, lại khiến Trương Bác hoảng sợ. Tiền trang mang danh nghĩ của y bị niêm phong kia tuy không phải là nơi làm ăn gì lớn, nhưng gần như mấy khoản tài chính lưu chuyển đến các hạng mục làm ăn đều xuất phát từ tiền trang này. Tiền trang bị niêm phong, vậy mắt xích tài chính nhất định chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Trương Bác vội trả lời: “Là Kiểm Tuần Tư niêm phong. Bọn họ nói có người cử báo lợi tức tiền trang của chúng ta có vấn đề, cũng không nghe tiểu nhân biện giải, bọn họ nghe không hiểu, cho nên nói niêm phong rồi điều tra sau.”

Sở Chiêu Ngọc giận dữ: “Bá đạo gớm nhỉ! Niêm phong trước điều tra sau không phải là làm bậy rồi sao! Con mẹ nó đây là chủ ý của con rùa tôn tử nào đấy!”

Trương Bác nơm nớp lo sợ mà trả lời y: “Là, là chỉ huy phó sứ của Kiểm Tuần Tư, Lâm Dư Trác Lâm đại nhân……”

Sở Chiêu Ngọc nghe được ba chữ kia quả thực muốn tức đến hộc máu. Đúng rồi, Lâm Dư Trác phòng thủ Nam Cương đánh lui Miêu tộc có công, hoàng đế phong hắn làm phó chỉ huy sứ Kiểm Tuần Tư ở kinh thành. Kết quả mới nhậm chức mấy ngày, thì liền dẫn người đến niêm phong tiền trang của đối thủ một mất một còn này ư?

Cái này mà không phải cố ý thì bổn thế tử sẽ mang họ của hắn!

“Được, được lắm, tên Lâm Nhị Cẩu kia. Người đâu, chuẩn bị giấy bút!”

Sở Chiêu Ngọc nghĩ thầm, bổn thế tử liền thiết kế cho ngươi một bữa Hồng Môn Yến, không tin ngươi không tới.

///

Khi Lâm Dư Trác nhận được thiệp mời của thế tử Vĩnh An Hầu thì cũng không kinh ngạc.

Sau khi hắn dẫn người niêm phong tiền trang, thủ hạ nói cho hắn đây là cửa hàng của Sở Chiêu Ngọc, hắn liền đoán được tiểu ma vương kia nhất định muốn tới tìm tính sổ rồi.

Nghĩ đến cảnh tượng ngày đó ở trên lầu, khi thiếu niên hồng y tuấn mỹ dùng một đôi mắt tràn đầy đào hoa mà nhìn hắn, tâm tình của Lâm Dư Trác liền tự nhiên tốt hơn vài phần. Vốn tưởng sau khi hồi kinh sẽ lập tức chạy đến tìm tên nhóc vô lại không tim không phổi kia, sau đó sẽ nghĩ biện pháp biểu đạt tâm ý…… Nhưng không ngờ hoàng đế thăng chức cho hắn, nửa tháng này hắn vẫn luôn làm quen công việc ở chức vụ mới, thẳng cho đến hôm nay mới cuối cùng cũng ổn rồi.

Nếu tiểu thế tử thịnh tình mời, vậy bản tướng quân cũng không định làm phật ý tình nghĩa này.

///

Khi Lâm Dư Trác bị dẫn tới phòng trong Túy Hoa Lâu, Sở Chiêu Ngọc thoạt nhìn đã chờ lâu rồi.

Phòng nơi này là đặc biệt dành riêng cho Sở Chiêu Ngọc, chỉ vì ông chủ lớn của Túy Hoa Lâu cũng là y. Lúc Lâm Dư Trác đi vào nhìn thấy thiết kế bên trong quả nhiên xa hoa. Không chỉ có bàn ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn chỉ có trong các bữa tiệc, còn xếp đặt bàn nhỏ, giường nệm, ghế bành, bàn bát tiên. Trên mặt đất trải thảm nhung mềm màu trẳng mà Lưu quốc tiến cống, vừa mềm vừa trắng; trên tường nạm chính là tượng gỗ điêu khắc Thương Long, uốn lượn chiết khúc.

Một rãnh mương dẫn từ hậu viện đến, nhìn kỹ trên mặt nước còn đang tỏa nhiệt nóng, quấn thành một vòng tròn phía sau tấm bình phong tử đàn vân mẫu, hình thành một hồ nhỏ nước nóng. Trầm hương Kỳ Nam tỏa ra trong không khí, mang theo hàn khí tỏa ra từ đồ đựng đá ở trên bàn, rất là dễ ngửi.

Sở Chiêu Ngọc thấy người tới, cũng không tốn thời gian ra vẻ, trầm mặc chỉ tay về phía vị trí đối diện, Lâm Dư Trác lại phảng phất không nhìn thấy động tác của y, lập tức đi qua ngồi ở bên phải gần với Sở Chiêu Ngọc nhất.

“Ngươi làm cái gì đấy!” Tiểu thế tử bị hành động tựa như thân thiết này của hắn làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa đã nhảy lên xốc bàn.

Lâm Dư Trác nhìn y, biểu tình nhàn nhạt nói: “Thế tử nói thẳng ý đồ bảo ta đến đây là được rồi.”

“Được, ta cũng không quanh co nữa.” Sở Chiêu Ngọc giơ tay đặt chén rượu trước người hắn, “Ngươi uống nó trước đi, uống xong ta và ngươi cùng tính sổ với nhau.”

Trên thực tế, nội tâm Sở Chiêu Ngọc lại suy nghĩ: Tính sổ cái quái gì! Ngươi uống xong ly rượu thuốc mê này thì cứ trùm bao bố đập ngươi một trận rồi tính sau!

Lâm Dư Trác nhìn chằm chằm ngón tay thon dài nâng ly rượu kia, âm thầm bật cười. Tên nhóc vô lại này đúng thật là ngay đến che giấu cũng lười làm, hoặc uống ly rượu có vấn đề này, chính mình sẽ xúi quẩy, hoặc chính là không uống sau đó cãi nhau với y, cũng vẫn là chính mình xúi quẩy.

Cơ mà so sánh hai cái, không uống bản thân cãi nhau với y bản thân mình vẫn là có thể nắm giữ cục diện, còn uống rồi có thể sẽ không thể thoát được.

Sở Chiêu Ngọc nhìn hắn nửa ngày không động tĩnh, lại dồn dập mà thúc giục hắn: “Ngươi rốt cuộc có uống hay không!”

“Ta uống.” Lâm Dư Trác tiếp nhận ly rượu, mắt thấy sắp đưa đến bên miệng.

“Cộc cộc.” Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng. Sở Chiêu Ngọc theo bản năng quay đầu nhìn lại, mà Lâm Dư Trác nhìn chuẩn thời cơ y phân tâm, nhanh chóng đổi ly rượu của hai người.

Tiểu nhị đẩy cửa tiến vào, mặt sau có thị nữ đi theo, trong tay bưng một món ăn tinh xảo.

“Thế tử gia, đây là mấy món gần đây đầu bếp của chúng ta mới nghiên cứu ra —— cá trân châu Hồ Bắc, hôm nay bưng đến cho ngài nếm thử ạ.”

Sở Chiêu Ngọc nhìn món cảnh đẹp ý vui này, không khách khí nói: “Chỉ biết phá của. Chờ ta mời khách quan trọng thì hãy bưng món này lên, hôm nay ngươi có bưng lên thì một mình ta cũng có ăn hết đâu!”

Lâm · bị trở thành người vô hình· Dư Trác: “……”

“A…… Ha ha ha, tiểu nhân liền không quấy rầy thế tử gia dùng cơm nữa, xin cáo lui trước.” Tiểu nhị xấu hổ mà cười, cảm giác không khí không đúng, nhấc chân liền chạy đi.

Sở Chiêu Ngọc quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm Dư Trác uống ly rượu kia, sau khi thấy hắn uống hết cả ly không còn giọt nào, thì cảm thấy toàn thân đều thông suốt!

“Được. Vậy ta bắt đầu tính sổ nợ với ngươi một chút.” Tiểu thế tử thả lỏng tự tại mà uống một hơi cạn sạch rượu trong ly của mình, lại gắp một miếng cá trân châu, “Món nợ thứ nhất……”

Trong không khí an tĩnh lại.

Lâm Tiểu tướng quân mặt không cảm xúc mà nhìn chằm chằm y.

Tiểu thế tử buồn bực mà nhìn lại hắn.

Lâm Dư Trác: “Ngươi tiếp tục nói đi, sao ngừng rồi?”

Sở Chiêu Ngọc: “Không phải…… sao ngươi không bị gì thế?”

Lâm Dư Trác: “Tại sao ta phải có chuyện gì?”

“Còn cần phải nói sao! Đương nhiên là……” Âm lượng của tiểu thế tử cất cao, nhưng nói đến một nửa rồi lại đột nhiên im tiếng, thân thể mềm mại mà liền ngã xuống.

Lâm Dư Trác dù bận vẫn ung dung mà nhìn y, nhìn dáng vẻ là dược hiệu phát tác rồi.

Sở Chiêu Ngọc nằm sấp ở trên bàn, cảm giác thân thể đột nhiên trở nên rất kỳ quái, như là có một ngọn lửa đang thiêu đốt ở ngực, nhiệt độ sôi trào lan ra khắp nơi, không ngừng nhằm về phía đầu, bụng dưới cùng tứ chi. Ngọn lửa kia càng cháy càng mạnh, nội tâm lại càng thêm hoảng loạn, thân thể mỗi một tấc đều phảng phất như đang kêu gào trống rỗng, tựa như gấp không chờ được muốn có người đến lấp đẩy khoảng trống rỗng kia.

Trán của y đổ đầy mồ hôi, tay phải nắm chặt cổ áo, giống như cá mất nước mà thở phì phò từng hơi một. Cảm giác nhiệt độ thân thể có lẽ đã đốt đến không khí, ngay đến hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn, Lâm Dư Trác bị phản ứng của y làm cho sợ hãi, tưởng bệnh tim của y đột nhiên phát tác, cho nên liền vội vàng nâng người dậy ôm vào trong ngực. Kết quả mới vừa dựa vào thì đã bị người kia trở tay bắt lấy cổ tay, nhiệt độ lòng bàn tay kia nóng đến kinh người.

Sở Chiêu Ngọc theo bản năng cọ ở trong ngực của Lâm Dư Trác, lại hướng lên trên hấp thu lấy một chút khí lạnh trên cổ của hắn. Lâm Dư Trác nhìn thấy một loạt động tác của y thì ngơ ngẩn, sau khi phản ứng lại thì đẩy đầu của tiểu thế tử ra, lại nhìn thấy cảnh sắc kiều diễm chưa bao giờ có.

Người trước mắt nửa híp đôi mắt đào hoa, đáy mắt mờ mịt một mảnh hơi nước, đuôi mắt hồng phát ra một tia câu người, trên gò má tuyết trắng nhiễm ửng hồng không bình thường, mà cặp môi kia như là ăn nhiều anh đào, đẫy đà cùng ướŧ áŧ.

Cảm giác được chính mình bị đẩy ra, Sở Chiêu Ngọc vô cùng bất mãn, ngược lại thì sờ soạng trên eo sườn của Lâm Dư Trác, vùi mặt vào bên trong vạt áo của hắn. Tiếng nói của y vừa mềm vừa nhẹ, từng câu từng chữ đều là chấn động ngực Lâm Dư Trác, tủi thân mà như là muốn khóc ra tới: “Hức hức, khó chịu…… Ta rất khó chịu, ngươi mau giúp ta đi……”