Chương 10: Tô Tố, tớ hối hận rồi

Đến nửa ngày trời tôi mới phản ứng lại, tôi và cậu ấy cũng không phải là quan hệ người yêu thật, tại sao phải giải thích mấy chuyện này nhỉ?

Có lẽ bởi vì đón năm mới có quá nhiều việc, tôi đã quên mất vấn đề này.

.........

Đêm giao thừa, mọi người trong nhà đang bận làm cơm tất niên, người nhàn rỗi là tôi bị giao cho đi mua nước tương.

Tôi xuống dưới lầu, liền nhìn thấy Hứa Tử Ngôn, người đã lâu ngày không gặp, cậu ta gầy rồi, đen hơn rồi, dường như đã trải qua một thời gian tồi tệ, trong tay còn cầm điếu thuốc.

Vừa nhìn thấy tôi xuất hiện, lập tức dập điếu thuốc rồi chạy tới, giọng nói mang theo sự ngạc nhiên và vui mừng, “Tô Tố.”

Tôi bị sự nhiệt tình đột ngột của cậu ta làm cho giật mình, tôi lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn cậu ta.

“Hứa Tử Ngôn, cậu tới đây làm gì?”

“Tô Tố, tớ hối hận rồi.”

Tôi không hiểu câu này của cậu ta là có ý gì, vô thức hỏi lại, “Gì cơ?”

Hứa Tử Ngôn giống như bị điên vậy, đột nhiên nắm chặt cánh tay tôi, lớn tiếng nói: “Tô Tố, tớ hối hận đã không đợi cậu. Tớ hối hận đã hẹn hò với Trình Dao. Tô Tố, cậu biết không? Từ lúc cậu và Cao Dương ở bên nhau, tớ mới phát hiện bản thân thích cậu đến mức nào, tớ đố kị với cậu ta đến phát điên.....”

Tôi đã từng thích Hứa Tử Ngôn như thế, cảm thấy cậu ta chính là ánh sáng xuất hiện trong cuộc đời của tôi, là động lực giúp tôi vượt qua sự cô đơn và chống đỡ cho tôi trong suốt quá trình ôn thi nghiên cứu sinh.....

Nói trắng ra, tôi đã từng là con chó luôn dùng đủ mọi cách chạy theo Hứa Tử Ngôn, cậu ta nói gì tôi đều cảm thấy tốt.

Bây giờ con chó không còn chạy theo nữa, cậu ta lại chạy tới nói với tôi cậu ta hối hận rồi, nói rằng thích tôi.

Tôi thấp giọng cười, hất tay của cậu ta ra, cười hỏi: “Mất đi sự ngưỡng mộ của tôi, không thích ứng nổi?”

Hứa Tử Ngôn sững sờ một lát, vội vàng lắc đầu, “không phải vậy, Tô Tố, tớ là thật lòng thích cậu.”

Ha, này là đang lừa ai đấy!

“Hứa Tử Ngôn, cậu thực sự thích tôi sao?”

Cậu ta vội vàng gật đầu, “Tô Tố, nếu như cậu không tin, tớ có thể thề.”

Có một câu nói không phải nói thế này sao?

Tình cảm muộn màng so với cỏ còn rẻ mạt hơn nhiều!

“Hứa Tử Ngôn, cậu không cảm thấy bây giờ cậu nói những lời này rất nực cười sao? Cậu luôn miệng nói thích tôi, nhưng lại chơi trò mập mờ với tôi, cho tôi leo cây, đây chính là cách mà cậu thích người khác? Quay đi liền cùng với bạn thân của tôi yêu đương, dùng cách tổn thương tôi là thích tôi? Bây giờ cậu với Trình Dao không rõ ràng, chạy đến bày tỏ với tôi, là thích tôi?”

Hứa Tử Ngôn lúng túng, “Tô Tố, tớ thực sự đã nói chia tay với Trình Dao rồi, là cô ta cứ bám lấy tớ không buông. Bây giờ tớ sẽ lập tức chia tay với cô ta, ở trước mặt cậu chia tay với cô ta có được không?”

Tôi một chút cũng không nhìn ra Hứa Tử Ngôn thích tôi ở chỗ nào, ngược lại cảm thấy loại hành vi của cậu ta bây giờ thật trơ trẽn.

“Hứa Tử Ngôn, cậu đủ rồi đấy! Hôm nay nếu cậu không đến tìm tôi, không đổ trách nhiệm lên người Trình Dao, có lẽ trong lòng tôi cậu còn có chút gì đó tốt đẹp. Một bàn tay không thể vỗ ra tiếng, cậu và Trình Dao ở bên nhau chỉ có mình cô ta sai thôi sao? Người bắt đầu sai lầm từ đầu đến cuối không phải là cậu sao?”

Đã từng là cậu thiếu niên tốt đẹp đến thế, bây giờ lại thay đổi đến không thể nhận ra.

Hôm nay cậu ta có thể đổ hết trách nhiệm lên người Trình Dao, ngày mai cũng có thể sẽ hắt nước bẩn lên người tôi.

“Tô Tố, tớ.....xin lỗi.......”

Nước mắt làm nhòe đi mắt của tôi, đột nhiên tôi cảm thấy rất ấm ức, trong tâm trí tôi liền nghĩ đến Cao Dương, ngẩng đầu lên xem thử, Cao Dương thực sự đang đi về phía tôi.

Tôi không chịu nổi nữa, dang rộng tay muốn được ôm ôm.

Cao Dương dùng tay khẽ lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt tôi, nhẹ nhàng an ủi, “Đồ ngốc này, chịu ấm ức rồi?”