Chương 6
Editor: L.N.H.TÁnh trăng trên đầu cành, Dung Ức thống khổ nằm ở trên xà nhà trong phòng Lâm Diệc Tiêu, nhìn thấy Tiêu mỹ nam cời từng lớp quần áo ra, càng nhìn huyết mạch càng phồng lên. Rốt cục, khi Tiêu mỹ nam cởi áσ ɭóŧ trong được một nữa thì chóp mũi đột nhiên nóng lên, nàng thầm kêu không ổn, dùng tay sờ đầu mũi, lại có một giọt máu tươi nhỏ xuống. Nàng toát mồ hôi hột, lực ý chí có cần kém như vậy không hả? Hiện tại Tiêu mỹ nam mới lộ ra xương đòn vai nàng đã mất mặt chảy múi mũi, nếu nhìn thấy y cởi hết sạch quần áo, vậy không phải thất khiếu chảy máu sao?
Thẩm Ngạn chết tiệt, nhìn thấy máu mũi càng chảy càng nhiều, đến tay cũng sắp không bưng bít được, mà nàng lại không dám lên tiếng. Đột nhiên nàng cảm thấy có phải mình bị Thẩm Ngạn lừa gạt không?
Nhớ lại lúc đó là hoàng hôn, Thẩm Ngạn dẫn Lâm Tử Uyển vui vẻ trở lại, Dung Ức đang vừa ăn nho vừa tự hỏi làm sao thay đổi ấn tượng của Tiêu mỹ nam về mình, Thẩm Ngạn vừa nhìn thấy nàng, mặt cười lập tức chuyển thành mặt khóc, nói: “Dung Ức ơi, cái đó… ta có chuyện muốn nhờ muội giúp một tay được không?”
Nàng nuốt một quả nho xuống, không chút suy nghĩ liền từ chối, hắn không phải là Tiêu mỹ nam, tại sao nàng phải giúp hắn?
Thẩm Ngạn vừa nghe nàng từ chối, giọng điệu hình như có chút tiếc nuối: “Nếu Dung Ức muội không chịu giúp đỡ, vậy ta chỉ có thể để cô nương khác giúp ta đến phòng A Diệc lấy đồ thôi.”
Dung Ức bất chấp một quả nho trượt thẳng xuống dạ dày, trực tiếp đứng dậy nắm lấy ống tay áo Thẩm Ngạn, quát: “Huynh vừa mới nói gì?”
Thẩm Ngạn tựa như bất đắc dĩ nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Ta có đồ vốn mua cho mình, kết quả lần trước để quên ở trong phòng A Diệc, hôm nay lại gấp gáp muốn dùng đến. Trời đã tối, một nam nhân như ta đi vào phòng của y nếu như truyền ra ngoài người ta nói ta đồng tính thì không tốt chút nào ha? Sau này ta vẫn còn muốn lấy vợ sinh con đấy. Vốn nghĩ tới hẳn là muội rất nguyện ý đi, nhưng muội không muốn. Hết cách rồi, chỉ có thể nhờ cô nương khác thôi.”
“Trong sạch của huynh là trong sạch, vậy trong sạch của Tiêu mỹ nam thì không phải hả? Buổi tối khuya sao huynh có thể để một cô nương tiến vào phòng chàng? Tiêu mỹ nam đẹp như vậy, lỡ như cô nương kia nổi sắc tâm, phá hủy trong sạch của chàng thì phải làm sao?” Dung Ức vỗ bàn la lên, cực kì khinh bỉ nhìn Thẩm Ngạn.
Lâm Tử Uyển ở bên cạnh bị phản ứng kịch liệt của Dung Ức dọa cho hết hồn, tuy không biết Thẩm Ngạn đang có chủ ý gì, nhưng vẫn cúi đầu không lên tiếng.
“Muội yên tâm đi, hẳn là lúc này A Diệc vẫn còn ở thư phòng, trong chốc lát sẽ không trở về phòng đâu.” Thẩm Ngạn dụ dẫn nàng, cười an ủi nàng.
“Cho dù chàng không ở trong phòng cũng không thể để cô nương khác vào phòng được. Ta đi qua lấy về giúp huynh.” Có nàng ở đây, phòng của Tiêu mỹ nam há có thể để người khác tùy tiện tiến vào? Dung Ức nói xong thì đứng dậy chuẩn bị leo qua nhà bên cạnh. Mới đi chưa được hai bước, đột nhiên ống tay áo bị kéo lại, quay đầu lại liền thấy Thẩm Ngạn đỏ mặt kéo nàng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Nàng cắn răng, vung một quyền về phía Thẩm Ngạn, nói: “Có lời gì cứ việc nói thẳng, đừng bày ra dáng vẻ đáng đánh đòn này.”
“Cái đó… Thật ra món đồ này là ta lén để ở phòng A Diệc, ngày đó mua mà không dám mang về nhà nên thừa dịp A Diệc không ở nhà vụиɠ ŧяộʍ đặt ở trên xà nhà phòng y, đợi có thời gian sẽ qua lấy, nhưng lại quên mất để tới tận bây giờ, hôm nay mới sực nhớ ra muốn dùng đến.” Thẩm Ngạn hơi ngại ngùng.
“Rốt cuộc huynh muốn nói cái gì?” Thấy hắn vòng vo một hồi cũng không nói đến trọng điểm, Dung Ức nhíu mày.
“Ta muốn nói, nếu muội qua lấy thì tuyệt đối đừng để A Diệc phát hiện. Bằng không…”
“Được rồi, ta hiểu rồi.” Dung Ức mất kiên nhẫn cắt ngang lời hắn, nàng cảm thấy mình vốn đã không còn hình tượng gì ở trước mặt Tiêu mỹ nam rồi, nên cũng không muốn để Tiêu mỹ nam phát hiện nàng lén lút tiến vào phòng y. Không cần nói nàng cũng sẽ chú ý.
Đợi sau khi Dung Ức đi rồi, dáng vẻ đáng thương kia của Thẩm Ngạn trong nháy mắt trở thành kiểu gian thương, Lâm Tử Uyển nhìn tốc độ trở mặt của hắn còn nhanh hơn cả lật sách vẫn không hiểu rõ hắn muốn làm gì.
“Thẩm đại ca, huynh biết rõ thói quen của ca ca vậy chắc hẳn lúc này đang chuẩn bị đi tắm, huynh lừa Tiểu Ức tỷ như vậy không tốt lắm đâu?” Lâm Tiểu Uyển không khỏi có chút bận tâm.
Thẩm Ngạn không chút để ý phe phẩy cây quạt cho dù xuân hạ thu đông cũng không rời tay cười nói: “Yên tâm đi, Tiểu Ức tỷ của muội sẽ không thật sự động thủ với ta.”
“Không phải là muội lo Tiểu Ức tỷ ra tay với huynh, mà là muội lo ca ca của muội sẽ đánh nhau với tỷ ấy.” Lâm Tử Uyển nhìn Thẩm Ngạn thành thật nói. Phải biết rằng lúc nhỏ bọn họ thường xuyên đánh nhau vì nói chuyện không hợp.
“…” Thẩm Ngạn im lặng.
Quần áo Lâm Diệc Tiêu càng cởi càng ít, rốt cục, lúc cởϊ áσ trong cuối cùng thì máu mũi của ai đó rất chuẩn xác nhỏ xuống đầu y, nàng sợ tới mức rùng mình, cũng may dường như Lâm Diệc Tiêu hoàn toàn không phát hiện ra điều khác thường. Sau khi cởi xong thì bước vào trong thùng tắm, nhưng Dung Ức lại rũ mắt xuống không cẩn thận nhìn thấy phần lưng của Lâm Diệc Tiêu, lúc nhìn thấy vết sẹo dài hơn ba tấc ở trên lưng y lại sợ tới mức mất thăng bằng, phốc một tiếng, ngã thẳng từ trên xà nhà vào trong thùng tắm.
Hai người trong thùng tắm mặt đối mặt nhìn nhau.
Thật lâu sau, “Ôi… Tắm hả?” Dung Ức lộ ra một cái đầu ở trong nước, ngồi ở trong thùng lắc lắc đồ trong tay miễn cưỡng chào hỏi Lâm Diệc Tiêu, vết sẹo kia, hi vọng chỉ là điều trùng hợp.
“Dung Tiểu Ức…” Âm thanh cắn răng nghiến lợi, cực kỳ giống Lâm Tử Khác năm đó, không đúng, không phải cực kỳ giống, chỉ có lúc Lâm Tử Khác đang tức giận mới thích cắn răng nghiến lợi gọi nàng là Dung Tiểu Ức.
Dung Ức run rẩy cơ thể, cầm sách chỉ vào Lâm Diệc Tiêu, run rẩy: “Lâm Tử Khác, có phải huynh là Lâm Tử Khác không?”
Lúc ánh mắt Lâm Tử Khác liếc nhìn quyển sách Dung Ức cầm trong tay lại lạnh thêm vài phần, Dung Ức thấy vẻ mặt của y không đúng cũng nhìn theo ánh mắt y đến quyển sách trong tay mình. Trong đầu trống rỗng, rất lâu mới phản ứng lại, nàng cuống quít ném quyển sách trong tay như ném củ khoai lang bỏng tay đi, nhảy dựng trong thùng nước quát lên: “Thẩm Ngạn, huynh lăn ra đây cho lão nương.”
“Trước tiên cô lăn ra ngoài cho ta đã.” Lâm Tử Khác mặt lạnh xách Dung Ức lên ném ra ngoài. Được lắm, nàng lại một lần nữa chạm đến cực hạn của y.
Thẩm Ngạn và Lâm Tử Uyển nghe thấy tiếng gào của Dung Ức thì đều chạy sang, lại thấy Dung Ức bị một cánh tay để trần ném ra ngoài, toàn thân ướt nhẹp, hai gò má đỏ bừng, lổ mũi còn chảy ra hai dòng máu.
“Thẩm Ngạn, ta làm thịt huynh…” Dung Ức nhìn thấy Thẩm Ngạn không nói không rằng liền nhào về phía hắn. Làm hại nàng mất hết thể diện trước mặt Lâm Tử Khác, nàng biết nhất định là hắn cố ý.
“Tiểu Ức tỷ.” Lâm Tử Uyển kinh hô đi qua tách hai người ra.
“Dung Ức, muội không thể như vậy, tađây cũng là muốn giúp muội thôi.” Thẩm Ngạn hoảng sợ nhảy ra muốn chạy trốn.
Lúc Lâm Tử Khác đi ra thì nhìn thấy cảnh tượng này: Thẩm Ngạn như chạy bán sống bán chết chạy tán loạn trong sân, thỉnh thoảng còn vừa chạy vừa quay đầu lại giải thích với Dung Ức, Dung Ức thì đuổi theo Thẩm Ngạn sít sao, như muốn ăn sống nuốt tươi hắn vậy. Tiểu muội Lâm Tử Uyển của y lại đuổi theo sau lưng Dung Ức, muốn kéo nàng lại. Ba người hoàn toàn không phát hiện y đã đứng ở đây nhìn bọn họ một lúc lâu.
“Tiểu Uyển.” Y cảm thấy, nếu y không lên tiếng thì có thể bọn họ sẽ chạy trong sân mình cả đêm.
Một tiếng không lớn không nhỏ này lại khiến ba người đều không hẹn mà cùng ngừng lại.
Phản ứng lại đầu tiên là Lâm Tử Uyển: “Ca ca…
ca mau tới giúp một tay đi.” Nàng rất sợ Tiểu Ức lỡ tay đánh chết Thẩm Ngạn.
Một tiếng ca ca này của Lâm Tử Uyển khiến Dung Ức run rẩy, mẹ nó chứ, thật sự là Lâm Tử Khác? Tại sao nàng lại ngu xuẩn đến mức không nhận ra được, còn ngày ngày theo đuổi sau lưng y? Nàng muốn đập đầu vào tường rồi.
Thẩm Ngạn dừng lại thở hổn hển, tủi thân nhìn Lâm Tử Khác, tại sao không sớm lên tiếng chứ?
“Dung Tiểu Ức, tốt nhất cô nên giải thích tại sao cô lại ở trên xà nhà trong phòng ta; còn nữa Tiểu Uyển, sao muội lại xuất hiện ở đây?” Lâm Tử Khác ném áo bào chuẩn xác choàng lên người Dung Ức, lại lạnh lẽo quét mắt nhìn Thẩm Ngạn: “Ta rất muốn biết quyển đông cung này là của ai.”
“Cái đó… ờ thì…, sắc trời đã tối, ta, ta sẽ không quấy rầy huynh muội các huynh ôn chuyện, đi về trước.” Thẩm Ngạn cảm thấy, nếu hắn tiếp tục ở lại đây thì sẽ rất nguy hiểm, tục ngữ nói ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. Dù sao chuyện hắn muốn làm đã thành rồi, tốt nhất nên chạy thôi, ừ, nghe lời lão tổ tông lúc nào cũng đúng, mạng nhỏ quan trọng hơn.
“…” Dung Ức và Lâm Tử Uyển nhìn bóng dáng Thẩm Ngạn chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, hai người nhìn nhau, lại nhìn sắc mặt không tốt của Lâm Tử Khác, làm sao bây giờ? Các nàng cũng rất muốn trốn chạy đó?
“Cái đó, Tiểu Uyển, muội chắc muội không nhận lầm người chứ? Chàng thật sự là ca ca của muội?” Dung Ức cẩn thận hỏi Lâm Tử Uyển, rất muốn muội ấy nhận lầm người, dù sao nàng cũng rất lâu rồi không gặp y.
“Không đâu, là ca ca của muội đó.” Lâm Tử Uyển không chút do dự đập tan hy vọng của Dung Ức.
“Muội chắc chứ? Chàng tên là Lâm Diệc Tiêu, không phải là Lâm Tử Khác đâu?” Dung Ức bắt lấy một cọng rơm cuối cùng, chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Tiểu Ức tỷ, tỷ quên mẹ muội họ Tiêu sao? Lâm Diệc Tiêu mới là tên thật của ca ca.” Lâm Tử Uyển cực kỳ ngây thơ giật cọng rơm cuối cùng của Dung Ức.
“Rất không khéo, ta chính là vị hôn phu Lâm Tử Khác từng bị cô từ hôn.” Giọng lành lạnh của Lâm Tử Khác khiến Dung Ức hoàn toàn rơi vào hầm băng.
Sau khi được nhắc nhở, nàng mới sực nhớ ra tên lúc đầu của Lâm Tử Khác là Lâm Diệc Tiêu. Dung Ức cảm thấy, nàng thật sự có thể tìm một cọng mì để treo ngược lên, nàng không nhận ra Lâm Diệc Tiêu chính là Lâm Tử Khác cũng thôi đi, dù sao lần cuối cùng bọn họ gặp nhau y vẫn còn là thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao bằng nàng, bảy năm không gặp không nhận ra cũng là điều bình thường. Nhưng sao nàng lại không nhớ ra tên thật của Lâm Tử Khác chứ?
“Cái đó, sắc trời đã tối, ta cũng về nghỉ ngơi, hai huynh muội từ từ tâm sự ha.” Dung Ức che kín y phục trên người, khủng khϊếp quá, nàng phải trở về cẩn thận suy nghĩ xem làm thế nào tiếp tục theo đuổi y, dù sao từ nhỏ hai người bọn họ đã không vừa mắt nhau, mà ngay cả vết sẹo dài ba tấc sau lưng Lâm Tử Khác kia cũng là do nàng ban tặng. Haiz, tại sao người ta là thanh mai trúc mã hồn nhiên vô tư chơi với nhau, bọn họ cũng là thanh mai trúc mã tại sao lại nhìn nhau mà cùng chán ghét nhau? Sớm biết nhiều năm sau mình sẽ nhắm trúng y, lúc nhỏ không nên đối nghịch với y, càng không nên từ hôn y.
“…” Lâm Tử Uyển nhìn bóng lưng Dung Ức chạy còn nhanh hơn Thẩm Ngạn, nàng hoàn toàn hỗn độn trong gió rồi, hu hu ~ nàng cũng rất muốn chạy trốn mà. Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương