Chương 4
Editor: L.N.H.TDung Ức bị ném ra khỏi nhà đợi bên ngoài cả buổi, cánh cửa đóng chặt kia vẫn không mở ra lại. Nàng đành lau cái mặt đầy bụi đen rồi chạy về phía Thẩm gia.
Lúc này Thẩm Ngạn vừa mới ăn cơm trưa xong, đang nhàn hạ nằm trên ghế quý phi ở trong phòng lột vỏ trứng gà. Vừa cho trứng vào miệng thì nghe thấy âm thanh cửa bị đạp ngã, không cần nhìn cũng biết là Dung Ức, dù sao người có thể tự do ra vào Thẩm gia mà vẫn không khách sáo với hắn như vậy cũng chỉ có một mình nàng.
“Này…” Dung Ức ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngạn, bất mãn đẩy Thẩm Ngạn vẫn đang rũ mắt ăn trứng mà không thèm ngẩng đầu lên. Thẩm Ngạn vừa ngước mắt lên, tất cả trứng gà đều nghẹn lại trong cổ. Gương mặt đó của Dung Ức quả thật ngang ngửa với than đen, nhưng chung quy vẫn không phải là than đen. Đường dấu ngón tay hiện rõ từ trán kéo dài đến bên quai hàm, chắc là dùng tay lau mặt.
Thẩm Ngạn gian nan nuốt trứng gà nghẹn ở trong cổ xuống: “Ô ô…” chỉ vào ấm trà trên bàn, nếu không uống nước hắn sẽ bị nghẹn chết mất thôi, Dung Ức khinh bỉ trợn trừng hắn, cuối cùng cúi đầu rót chén nước đưa tới trước mặt hắn.
Tu thẳng một chén nước xuống bụng, Thẩm Ngạn mới cảm thấy thoải mái chút, ngồi dậy cẩn thận tỉ mỉ quan sát khuôn mặt cháy đen của Dung Ức rất lâu, rốt cục vẫn không nhịn được cười ra tiếng: “Muội đang chạy nạn sao?” Hắn rất ngạc nhiên, lúc nàng chạy tới đây, người đi đường nhìn thấy nàng như vậy sẽ có biểu cảm gì? Cũng rất tò mò người trông cửa nhà mình làm sao có thể nhận ra nàng để nàng đi vào.
“Ta đốt phòng bếp của Tiêu mỹ nam.” Dung Ức ủ rũ cúi đầu lại lau mặt một cái, trên mặt chỗ trắng chỗ đen.
“Ừ! Rất có bản lĩnh.” Đốt phòng bếp của y mà muội lại còn có thể vui vẻ như vậy. Thẩm Ngạn nghĩ thì nghĩ thế, nhưng nhìn khuôn mặt đen trắng lẫn lộn của Dung Ức, thật sự không đành lòng nhìn thẳng, vứt gương đồng của mình đến trước mặt Dung Ức.
Dung Ức không hiểu gì cầm gương đồng lên nhìn, vừa nhìn vào gương, ngay cả trái tim cũng muốn ngừng đập luôn rồi. Hình tượng của nàng oa oa! Chẳng trách Tiêu mỹ nam không nói hai lời liền ném nàng ra ngoài.
Thẩm Ngạn cười tít mắt cầm khăn ướt đưa cho Dung Ức.
“Tại sao ta lại thấy cái vẻ cười trên nỗi đau của người khác trong mắt huynh vậy?” Dung Ức nhíu mày nhận lấy khăn.
“Không có… Không có! Muội hoa mắt nhìn lầm rồi.”
“Vậy kế tiếp ta nên làm gì đây?” Hiện tại Dung Ức không có tâm trạng chú ý đến dung nhan của mình, qua loa lau mặt một cái sau đó vứt cái khăn đi. Hiển nhiên địa vị của Thẩm Ngạn đang trong lòng nàng đã từ bạn ăn chơi thăng cấp thành quân sư rồi.
“Việc này… Công việc nấu nướng này ấy à, không thể học ngày một ngày hai là có thể thành tài được, muội cũng đừng vội, từ từ sẽ đến thôi.” Nhìn thấy chỗ trán của Dung Ức có bụi đen vẫn chưa lau sạch, hắn cầm khăn bị Dung Ức ném lên bàn cúi người nhẹ nhàng lau sạch bụi đen còn sót lại trên trán nàng, nói: “Còn có giặt quần áo muội biết chứ? Không biết làm cơm thì trước tiên giặt quần áo đi!”
“Việc này ta biết. Y phục của ta đều do ta tự giặc cả.” Dung Ức chợt ngẩng đầu, lại mặt đối mặt với khuôn mặt yêu nghiệt tột cùng của Thẩm Ngạn, nàng phát hiện trên mặt Thẩm Ngạn có chút ửng đỏ đáng nghi, vươn tay qua thăm dò trán của Thẩm Ngạn, nói: “Huynh làm sao vậy?”
Thẩm Ngạn bị hành động bất ngờ này của Dung Ức dọa sợ, giật mình hoàn hồn vứt khăn trong tay, nhảy bật ra cách xa Dung Ức. Hắn cảm thấy nhất định là vừa nãy mình bị ma chướng rồi, lúc nhìn thấy màu da sau khi lau sạch bụi đen giúp nàng, rồi đến lông mi dày vểnh lên lại cảm thấy tim đập rộn ràng.
“Này, có phải huynh bị bệnh không thế?” Dung Ức lại tiến lên trước một bước, dò xét khuôn mặt càng lúc càng đỏ của hắn.
“Không có! Ta rất khỏe, cái đó… Ta cảm thấy thay vì muội ở đây đoán mò không bằng hành động thực tế đi giặt quần áo cho A Diệc, nói không chừng hắn cảm động sẽ cưới muội.” Thẩm Ngạn qua quýt nói, đẩy Dung Ức đi ra ngoài, hắn cảm thấy nếu để Dung Ức ở lại đây thêm thì sẽ không tốt chút nào.
“Ta cảm thấy, chàng cũng sẽ không cảm động như huynh nói.”
“Cái đáng nói là chân thành, kiềng ba chân đó, đi đi, ta sẽ giúp đỡ muội trên mặt tinh thần.” Thẩm Ngạn đã không biết mình đang nói nhăng nói cuội gì rồi.
Dưới sự chỉ đạo của Thẩm Ngạn, Dung Ức bắt đầu lấy việc giặt quần áo cho Lâm Diệc Tiêu làm mục tiêu phấn đấu, Thẩm Ngạn nói, Lâm Diệc Tiêu này cực kỳ thích sạch sẽ, buổi tối tắm rửa đều mang quần áo đi giặt rồi mới đi ngủ.
Vì vậy, ban đêm trăng cao gió lớn, Dung Ức mượn ưu thế địa lý là ở bên cạnh nhà Lâm Diệc Tiêu leo tường vào trong sân của y lần nữa.
Có thể nói, vận số của Dung Ức rất tốt, lần đầu tiên thì vừa vặn nhìn thấy Tiêu mỹ nam vừa mới tắm xong, đang ôm quần áo chuẩn bị đi giặt.
“Hì! Giặt quần áo à?” Dung Ức nịnh hót cười một tiếng.
“…” Lâm Diệc Tiêu đã có thể mắt điếc tai ngơ với cảnh lúc nào nàng cũng có thể xuất hiện trong nhà y, nhớ tới ban ngày nàng còn phá hủy phòng bếp của mình, Lâm Diệc Tiêu không hề muốn nói chuyện với nàng. Người này ấy, từ nhỏ đã không hợp bát tự với y rồi.
“Có muốn ta giặt giúp chàng không? Chàng xem, váy áo của ta đều do ta tự giặt hết, rất sạch đó, bảo đảm sẽ giặt quần áo của chàng sạch sẽ thơm tho.” Dung Ức cười hì hì muốn đi qua cầm lấy quần áo trong tay y.
“Không cần.”
“Ta bảo đảm ta sẽ không giặt rách quần áo của chàng, chàng xem không phải quần áo của ta vẫn rất tốt sao?”
“Không cần.”
“Chàng đừng khách sáo mà.”
“…” Ai khách sáo với cô chứ? Là thật sự không cần có được không? Từ trước đến nay y đã quen tự mình giặt rồi.
“Rẹt…” Dung Ức và Lâm Diệc Tiêu đều ngây người. Tốt rồi, không cần giặt cũng rách, vừa rồi nàng còn thề thốt gì nhỉ? ~-~
Lông mày Lâm Diệc Tiêu giật giật, nhìn quần áo đã hoàn toàn bị rách ở trong tay mình, lại nhìn Dung Ức rụt cổ muốn chạy trốn và mảnh quần áo bị rách còn lại, được lắm! Ban ngày đốt phòng bếp của y, buổi tối lại hủy quần áo của y.
“Cái đó… Ta có việc đi trước…” Dung Ức vừa cầm nửa quần áo bị rách nhét vào trong tay Lâm Diệc Tiêu, vừa suy nghĩ nên chạy thế nào mới nhanh, chỉ là nàng còn chưa nói hết, chân đã cách mặt đất.
“…” Lâm Diệc Tiêu đã xách nàng lên giống như xách một con mèo, xách cổ áo sau của nàng đi ra cửa.
“Hu… Ta sai rồi mà, ta nhận sai còn không được sao?” Dung Ức vung tay cầu xin tha thứ.
“…” Lâm Diệc Tiêu không nói không rằng, mở cửa… ném người… đóng cửa, động tác còn lưu loát hơn buổi sáng mấy phần.
“Đau quá! Tiêu mỹ nam chàng không thể đối xử với ta dịu dàng chút sao? Dù gì ta cũng là nữ hài tử mà.” Dung Ức đứng dậy nhe răng nhếch miệng với cửa chính đã đóng chặt.
“…” Tiêu mỹ nam bên trong cửa dè bỉu lời của Dung Ức, hai người bọn họ biết nhau từ khi mặc tã, có khi nào nàng giống nữ hài tử chứ?
Thấy trong cửa không có động tĩnh gì, Dung Ức đành phải mặt xám mày tro trở về nhà mình.
Mấy ngày sau, Dung Ức đánh đâu thua đó, nhìn thấy Tiêu mỹ nam quét dọn, nàng hào hứng qua giúp đỡ, kết quả lầm tưởng thảo dược y mới hái về là cỏ dại đem đi vứt hết, Tiêu mỹ nam đã mất hứng thú ném nàng ra ngoài, trực tiếp dùng chổi quét nàng ra cửa.
Lại qua hai ngày, Tiêu mỹ nam dọn dẹp hoa cỏ trong hậu viện, nàng học theo cầm cái kéo đi qua giúp cắt cành, nhìn thấy lá ở đây đã úa, khó coi, cắt! Đóa hoa này quá tươi rồi, không hòa hợp với màu của các hoa khác, cắt! Một hồi lâu sau, nhìn cành hoa trụi lủi, nàng cực hài lòng, Tiêu mỹ nam lại cắn răng nghiến lợi. Trực tiếp đá văng nàng ra cửa.
Đêm nay, Dung Ức đã bị Tiêu mỹ nam đuổi ra cửa chính bốn lần đang nằm trên giường êm ở trong sân, uể oải nhìn bầu trời đầy sao, cảm nhận sâu sắc con đường mình theo đuổi Tiêu mỹ nam tại sao lại nhấp nhô như vậy chứ?
Lăn qua lăn lại mấy vòng kết quả đứng dậy thay nam trang tới một đường phố bị biến thành phố yên hoa ở phía Bắc thành Úc Châu, con phố này toàn là thanh lâu sòng bài. Từ trước đến nay Dung Ức không có hứng thú gì với mấy thứ này, cho nên rất tự nhiên chuẩn bị tiến vào thanh lâu.
Không biết sao vừa bước một chân vào cửa chính, chợt nghe thấy sau lưng có người gọi nàng.
“Tiểu Ức tỷ!” Âm thanh mềm mại mang theo chút không xác định.
Vừa nghe thấy giọng nói này, Dung Ức cực kì bất đắc dĩ vuốt vuốt trán, kéo ra khuôn mặt tươi tắn quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi mặc váy áo màu xanh nhạt đứng xa năm mươi bước nhút nhát e lệ nhìn nàng, sau lưng nàng ấy vác theo hành lý, hiển nhiên là dọc đường chạy tới đây.
“Tiểu Ức tỷ, sao tỷ tới chỗ như vậy?” Thiếu nữ khẽ nhíu mày.
“Này… Tiểu Uyển, sao muội lại tới Úc Châu rồi thế? Còn nữa, sao muội cũng xuất hiện ở đây?” Người tới không phải là ai khác, chính là muội muội của vị hôn phu Lâm Tử Khác bị nàng từ hôn — Lâm Tử Uyển.
“Muội… Muội tới tìm tỷ và ca ca, vừa bước vào thành thì nhìn thấy tỷ, cho nên đi theo tỷ à.” Lâm Tử Uyển cúi thấp đầu lắc lắc cái bọc.
“Vậy thúc thúc và Nhu di có biết muội tới đây không?” Phải biết rằng từ nhỏ Lâm Tử Uyển rất được cha mẹ nàng ấy xem trọng, mang theo bên người nuôi dưỡng không rời bước, cho tới bây giờ không nỡ để nàng ấy xa nhà, hôm nay nhìn thấy nàng ấy chỉ một thân một mình, trong lòng chợt cảm thấy không ổn.
“Muội lén chạy tới đây.” Quả nhiên, Lâm Tử Uyển nhỏ giọng trả lời.
“Cái đó… Tiểu Uyển à, muội nghe lời Tiểu Ức tỷ nói, rời nhà trốn đi không phải là chuyện của một cô nương tốt nên làm, ngày mai tỷ đưa muội trở về ha!” Dung Ức dẫn Lâm Tử Uyển đi về, nếu để Lâm Tử Khác chuyên quản chế muội muội đến mức khiến người ta nói không được lời nào kia biết muội muội bảo bối của y bị mình đưa tới những chốn thanh lâu này, chắc chắn sẽ im hơi lặng tiếng mà tiễn hồn nàng về Tây Thiên.
“Muội không về.” Lâm Tử Uyển dừng bước lại, bình tĩnh nhìn Dung Ức.
“Tại sao?” Phải biết rằng, Lâm Tử Uyển là một nữ hài tử cho tới bây giờ đều không mở miệng nói không, dịu dàng ngoan ngoãn đến mức làm cho người ta không nói được lời nào.
“Mẹ muội muốn gả muội đi, gả cho một người muội chưa từng thấy.” Lâm Tử Uyển cúi đầu xuống, bóng dáng nhỏ gầy ở dưới gió đêm nhìn mà điềm đạm đáng yêu.
Trong lòng Dung Ức giật giật, vươn tay dắt nàng ấy, dịu dàng nói: “Được… được, muội không gả thì sẽ không gả nè.”
Mặc dù Dung Ức không hợp bát tự với Lâm Tử Khác, nhưng cực thương muội muội Lâm Tử Uyển này, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đương nhiên nàng biết Lâm Tử Uyển nhìn như nhu thuận nhưng trong lòng đã sớm có người thương.
“Tiểu Ức tỷ, tỷ tìm được ca ca muội không?” Lâm Tử Uyển như sực nhớ ra điều gì, đột nhiên ngẩng đầu hỏi Dung Ức.
“Hả… Ờ thì… Tỷ… “Dung Ức ấp úng hồi lâu, nàng có nên nói cho Lâm Tử Uyển biết, nàng đã bảy năm không gặp Lâm Tử Khác, đã sớm quên dáng dấp y như thế nào rồi. Hơn nữa, bây giờ toàn bộ thời gian của nàng đều dùng để theo đuổi Tiêu mỹ nam, nào có thời gian đi tìm Lâm Tử Khác.
“Tiểu Ức tỷ, hẳn là rất nhiều năm rồi tỷ không gặp ca ca nhỉ?” Lâm Tử Uyển nhẹ giọng hỏi.
“Đúng đúng! Bảy năm rồi, tỷ cũng đã quên y có dáng vẻ gì rồi.” Dung Ức nhanh chóng gật đầu, ngay cả dáng dấp cũng không nhớ thì tìm kiểu gì? Nàng không hiểu sao lúc đó cha mẹ mình nhất định phải đá nàng ra ngoài tìm Lâm Tử Khác. Không phải hôn ước của bọn họ đã sớm hủy rồi sao? Ôi! Đau đầu quá. Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương