Chương 22

Lục Du nằm trên giường, giơ điện thoại lên đầu ngơ ngác nhìn. Mẹ Lục gõ cửa đi vào đưa sữa cho cô. Lục Du để điện thoại xuống nói với mẹ Lục: "Mẹ, con muốn đi Nhật Bản."

"Cái gì cơ?"

"Hoắc Mạc đi thi đấu rồi." Cô nhoài người về phía trước, hai mắt tỏa sáng: "Cậu ấy đi có một mình thôi."

Mẹ Lục đặt ly sữa xuống: "Được, vậy cả nhà chúng ta cùng đi cổ vũ cho Tiểu Mạc."

Từ trước đến giờ Hoắc Mạc vẫn luôn một thân một mình ra nước ngoài thi đấu, ban tổ chức ở nơi đó sẽ cử một người phiên dịch và một người hướng dẫn viên du lịch cho Hoắc Mạc. Vừa xuống máy bay, Hoắc Mạc đã nhìn thấy hai người đến đón mình cầm tấm bảng trong tay. Trên mặt tấm bảng viết dòng chữ "Hoan nghênh Hoắc Mạc" bằng tiếng Trung.

"Hoắc tiên sinh, khách sạn đã được sắp xếp ổn thỏa, còn có trận đấu sắp tới…" Hướng dẫn viên du lịch nói bằng tiếng Nhật, phiên dịch viên ở bên cạnh đồng thời truyền đạt lại cho Hoắc Mạc.

Hoắc Mạc kéo vali từ từ đi tới đại sảnh sân bay. Ra bên ngoài, cậu tháo kính mát xuống, dùng tiếng Nhật nói cảm ơn với hướng dẫn viên du lịch. Anh ta và phiên dịch viên sửng sốt, ánh mắt dò xét nhìn về phía Hoắc Mạc.

"Vậy tôi đi trước đây."

"Bên này đã chuẩn bị xe cho cậu rồi." Hướng dẫn viên du lịch phải thừa nhận, mặc dù Hoắc Mạc còn rất trẻ nhưng trên người cậu lại có khí chất xuất chúng. Khuôn mặt anh tuấn làm cho người khác khó có thể rời mắt.

Hơn nữa, cô còn cảm thấy tướng mạo của Hoắc Mạc và thiên tài cờ vây Osaka đang nổi danh gần đây có chút gì đó rất giống nhau.

Cậu lễ phép bước vào trong xe, rồi yên tĩnh ngồi ở ghế sau. Chỉ khi đến khách sạn rồi cậu mới nói với hướng dẫn viên du lịch chờ mình một chút, sau đó lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh bầu trời.

Mùa hè ở Tokyo thời tiết nóng bức, ánh mặt trời xuyên thẳng qua những tầng mây chiếu xuống mặt đất. Hoắc Mạc cứ thế đứng một lúc lâu dưới ánh mặt trời.

"Hoắc tiên sinh, chúng ta đi vào thôi." Hướng dẫn viên du lịch đã làm xong thủ tục đi ra ngoài gọi cậu. Cậu nhìn thoáng qua điện thoại rồi lại nhìn đồng hồ trên tay. Trên điện thoại là thời gian ở Tokyo, còn đồng hồ thì chậm hơn một tiếng.

"Được." Cậu cúi người kéo vali đi vào khách sạn.

Ngày hôm sau, phóng viên tới. Suy cho cùng thì giải đấu mà Hoắc Mạc tham gia chính là giải cờ vây quốc tế mở rộng Bách Tước cúp [3] rất có tiếng trong giới cờ vây.

[3] Giải cờ vây quốc tế mở rộng Bách Tước cúp: hay còn gọi là Giải cờ vây thế giới Bailing Cup, là giải cờ vây quốc tế mở rộng được tài trợ và đăng cai tổ chức bởi Bailing Group của Trung Quốc hai năm một lần.

Huấn luận viên của Hoắc Mạc ngồi bên cạnh thay cậu trả lời câu hỏi của phóng viên. Hoắc Mạc kiệm lời chỉ yên lặng ngồi dựa vào ghế lắng nghe các câu hỏi.

Những câu hỏi mà phóng viên đưa ra đơn giản chỉ là: Có lòng tin với trận đấu không? Có suy nghĩ gì khi được đại diện quốc gia tham gia thi đấu?

Huấn luyện viên là một người từng trải, lưu loát dùng tiếng Anh trả lời: "Hoắc Mạc rất có lòng tin, chúng tôi cũng tin tưởng Hoắc Mạc."

Phóng viên cũng từng xem qua đoạn phỏng vấn của Hoắc Mạc, trước ống kính cậu vẫn luôn rất lễ phép nói: "Quán quân, là tôi."

"Lần này, nếu như Hoắc Mạc có thể tiến vào trận chung kết thì đối thủ của cậu rất có thể là thiên tài mới nổi lên gần đây trong giới cờ vây, Ooe Tamura." Phóng viên trêu chọc: "Lại nói, hai người lớn lên trông rất giống nhau."

Huấn luyện viên đang định tìm cách trả lời lấp liếʍ cho qua vấn đề thì Hoắc Mạc đã cúi xuống micro trả lời: "Tôi hy vọng là Tamura-kun có thể bước vào trận chung kết." Cậu nhếch môi cười: "Tôi rất mong chờ được đánh cờ cùng anh ta."

Nói xong cậu khôi phục lại tư thế cũ tiếp tục lười biếng khoanh tay dựa vào bàn.

Huấn luyện viên nhìn cậu, không nói gì nữa. Từ lần đầu tiên ông dẫn dắt Hoắc Mạc đến giờ, lúc nào cậu cũng cực kỳ tự tin, hơn nữa lúc nào cũng nắm chắc hạng nhất. Nhưng mà lần này, cậu rất lạ.

Buổi tối, Hoắc Mạc ở trong phòng đọc sách, quyển sách cờ vây cũ nát kia đã theo cậu từ lúc nhỏ đến giờ, tuy đã ố vàng nhưng những trang sách vẫn thẳng thớm.

Cậu đọc một hồi thì phân tâm, tâm trí bắt đầu bay đi mất. Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên cậu mới lấy lại tinh thần.

Màn hình điện thoại hiện hai chữ: Du Du. Cậu thở phào nhẹ nhõm: "Du Du."

"Hoắc Tiểu Miêu, cậu đoán xem mình đang ở đâu?" Giọng nói du dương của cô vang lên.

Cậu dựa người vào cửa sổ, lấy một điếu thuốc trong bao ra. Ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, lục tìm bật lửa trong túi áo.

"Ở đâu?"

"Cậu mở cửa đi." Cô nói xong, trong một khoảnh khắc tim Hoắc Mạc bỗng đập điên cuồng. Cậu đi ra mở cửa liền thấy một dáng người nhỏ nhắn đang cầm một quả dưa hấu che mặt. Một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai cậu: "Surprise~"