Chương 19

Giọng cậu ta tràn đầy châm chọc, mọi người xung quanh cười ồ lên. Lục Du dừng chân xoay người lại. Chu Triết đi tới, đứng bên cạnh Hứa Lộ, trắng trợn nhìn cô từ trên xuống dưới.

"Các cậu ở nhóm B, đừng có nghĩ đến việc đưa ý kiến gì." Hiển nhiên có ai đã nói với cậu ta: "Ba tôi nói, cấp trên đã quy định thế vận hội Olympic không có hạng mục nào dành cho nữ, nên chỉ có thể giữ lại một nhóm."

"Cậu quản nhiều chuyện thật đấy." Cô chắn trước mặt Hứa Lộ. Chu Triết nhếch miệng, giọng ám muội: "Dù sao cũng là chuyện của cậu mà."

Lục Du cảm thấy thật buồn cười, ngẩng cổ trừng Chu Triết: "Chuyện của tôi thì mắc mớ gì đến cậu?"

"Cậu." Chu Triết giơ tay, Lục Du không động đậy, nghênh mặt tiếp đón. Người xung quanh khuyên Chu Triết: "Thôi bỏ đi, đừng làm lớn chuyện."

Chu Triết biết rõ gây chuyện trong đội sẽ phải chịu hậu quả như thế nào nên nhẫn nhịn thả tay xuống. Sau đó cậu ta nhổ một bãi nước bọt rồi cùng đồng đội đi ăn cơm.

Hứa Lộ thấy cậu ta đi, vội vàng kéo Du Du ra khỏi nhà ăn: "Du Du, cậu ta ăn cái gì mà cao lớn như vậy?"

Lục Du ngồi trên bậc thang, trong đầu toàn là câu nói nhóm B phải giải tán của Chu Triết.

"Cậu đánh thắng được cậu ta không? Sau đó…" Hứa Lộ đẩy đẩy Lục Du.

"Đánh không lại." Lục Du thẳng thắn.

Hứa Lộ không biết vì sao trong lòng chợt chua xót. Lục Du mặc dù đánh không lại nhưng vẫn đứng ra bảo vệ cô.

Sắc mặt Lục Du không tốt, cau mày nghĩ đến chuyện gì đó. Hứa Lộ không hiểu nên chỉ có thể ngồi ở bên cạnh cô. Một lúc sau, có một người khác tới. Cậu để một lon nước dừa lêи đỉиɦ đầu của Du Du. Cô hơi nghiêng đầu, lập tức lon nước dừa liền rơi xuống đất.

"Tiểu Miêu?"

Hoắc Mạc đội mũ lưỡi trai màu đen đứng trước mặt cô. Ngay lập tức mọi phiền não của Lục Du đều tan biến. Hoắc Mạc tới, những buồn rầu tích tụ trong lòng Lục Du cũng vơi đi một chút.

"Sao cậu lại đến đây?" Cô cong môi, ngước mắt lên hỏi Hoắc Mạc.

"À, tiện đường thôi." Hoắc Mạc trả lời.

Hứa Lộ rất tinh ý, nói là muốn đi nhìn trộm Giang Nhược Trần, trong chớp mắt liền biến mất. Lục Du gật đầu, khom người nhặt lon nước dừa rơi trên đất, sau đó cắn ống hút nhìn lên trời.

"Huấn luyện xong rồi sao?"

"Ừ."

Cô vẫn ngồi đó, không yên lòng trả lời. Hoắc Mạc ngồi xổm xuống, ôm đầu gối đối diện với cô. Trong đầu cô vốn đang suy nghĩ đến chuyện bị loại, nhưng dần dần không nhịn được bắt đầu nhìn Hoắc Mạc.

Khóe mắt cậu rũ xuống, con ngươi đen lấp lánh. Cô quên hẳn những chuyện kia, tựa vào đầu gối. Hoắc Mạc lấy ngón tay gạt những sợi tóc mái lộn xộn trên trán cô. Ngón tay lành lạnh thấm qua huyệt Thái Dương chậm rãi truyền đi khắp cơ thể.

Cô ngơ ngẩn, trong đầu trống rỗng.

"Du Du, cậu muốn ăn kem không?" Hoắc Mạc hỏi.

"Hả?"

Hoắc Mạc cười cười: "Ừ." Cậu lại vén tóc mái của Lục Du.

Đối với một vận động viên quyền anh hạng mục từ 48 đến 51kg như Lục Du mà nói, ăn là chuyện gì đó rất xa xỉ, đặc biệt là kem.

Nhưng Hoắc Mạc đã tính toán kỹ càng: "Ăn xong cậu chạy năm vòng là được rồi."

Lục Du đi theo: "Năm vòng…?!"

Nhưng đến lúc cầm hai que kem trong tay, Lục Du lại có suy nghĩ chạy năm vòng thì có là gì cho dù có chạy hai mươi vòng cũng đáng.

Hoắc Mạc mua hai vị kem màu sắc khác nhau, Lục Du cắn một miếng, mắt lại hướng đến que kem trên tay Hoắc Mạc. Cậu nhìn Lục Du, nhịn cười đưa que kem của mình tới cho cô.

Lục Du cười hì hì, bước tới thử nếm một miếng nhỏ. Hương bạc hà ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng. Cô ngẩng đầu, cười rạng rỡ.

Đôi mắt dịu dàng ấm áp của Hoắc Mạc si mê nhìn cô. Không khí ẩm ướt oi bức, cô mặc đồ thể thao rộng thùng thình, mái tóc lộn xộn nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân cô.

Lục Du vĩnh viễn là mặt trời nhỏ của cậu. Hoắc Mạc nghĩ như vậy.

"Tiểu Miêu, cậu mua điện thoại di động rồi à?"

"Ừ." Hoắc Mạc thu ánh mắt lại tiếp tục nhìn đường phía trước.

Lục Du cười cười, lấy chiếc điện thoại Nokia ra: "Sau này chúng ta có thể liên lạc với nhau bất cứ lúc nào rồi." Cô hỏi: "Nếu như cậu ra nước ngoài, tớ có thể gọi điện thoại cho cậu được không?"

Cậu lấy điện thoại ra, nhấn giữ phím 1, điện thoại của Du Du vang lên điệu nhạc "Ma Ya Hi" [1].

[1] "Ma Ya Hi" (Dragostea Din Tei) là đĩa đơn thành công nhất của nhóm nhạc pop Moldova O-Zone, hát bằng tiếng Rumani.

Du Du nghe điện thoại: "Alo, Hoắc Tiểu Miêu." Cô nhìn Hoắc Mạc, đôi mắt cười híp lại.

Hoắc Mạc nghe điện thoại: " Alo, Du Du."

"Tín hiệu ở Nhật Bản tốt vậy sao?"

" Ừ." Cậu mím môi cười.

Bọn họ đang ở trong hẻm vắng nên tín hiệu không tốt lắm, gọi một lúc Lục Du không nghe rõ tiếng Tiểu Miêu nói nữa. Cô vỗ vỗ vai Hoắc Mạc, đứa điện thoại lên cao tìm tín hiệu: "Hoắc Mạc cậu có nghe thấy tớ nói không?"