Chương 17

Cô chỉ vào một khối hình học không gian, bút bi lông nhung gõ gõ lên mặt bàn.

Hoắc Mạc liếc mắt một cái: "Đây là cái gì?"

Lục Du cắn môi lấy sách lại, mẹ nó, xem ra trong ba người bọn họ thì thành tích của cô là tốt nhất rồi.

Học tập đối với Lục Du mà nói không thể nghi ngờ chính là một liều thuốc gây mê mạnh mẽ. Chỉ mới làm hai đề toán, Lục Du đã cảm thấy kiến thức làm cô căng hết cả não, chỉ cần lắc nhẹ đầu một chút thôi kiến thức cũng sẽ rơi xuống. Cuối cùng cô liền thề là đầu cô tự dựa vào bàn trước! Là mí mắt của cô tự khép lại!

Cô ngủ rồi, Hoắc Mạc lại tỉnh dậy. Cậu tựa đầu vào khuỷu tay, nghiêng mặt, chăm chú nhìn Lục Du. Cô ngủ rất say, an tĩnh như một đứa bé sơ sinh. Cậu lấy cây bút bi lông nhung của Lục Du, lướt nhẹ qua gò má cô, cười nhẹ.

Cậu hỏi: "Du Du, cậu muốn thi đỗ sao?"

Du Du gãi đầu một cái: "Ngon... Ông chủ cho thêm hai phần bánh đậu!"

Cậu lấy sách dưới khuỷu tay Lục Du ra, cầm một cây bút dạ quang bắt đầu lật từng trang. Cậu đọc sách nhanh như gió, chỉ trong chốc lát đã đọc xong.

Đợi đến khi Du Du tỉnh lại, Hoắc Mạc đã đi rồi. Mẹ Lục bưng một chậu nước lạnh vào bảo Lục Du rửa mặt. Du Du thuận tay lấy một quyển sách, phát hiện bên trong đã gạch chi chít trọng điểm.

Cô dùng trí tưởng tượng có hạn của mình suy nghĩ một hồi, thần thần bí bí hỏi mẹ Lục: "Mẹ, trên đời có nàng tiên ốc không?"

Mẹ Lục nhìn thẳng vào mắt Lục Du dứt khoát trả lời: "Không có."

Tuy mẹ Lục nói nàng tiên ốc không có thật, nhưng Lục Du lại nghĩ khác. Nếu không tại sao những trọng điểm trong sách lại tự động được gạch hết như thế này.

Khi tan học, Lục Du nghiêm túc nhờ bạn học Hoắc Mạc chỉ giáo. Hoắc Mạc mang vẻ mặt "Cậu không phải là đồ ngốc sao?" nhìn Lục Du. Bạn học Lục cắn một miếng dưa chuột: "Nhưng mà tớ vẫn không thể học thuộc nhiều từ đơn tiếng Anh hơn."

"Cậu có thể thuộc bao nhiêu từ?"

"Zero, plus, twelve... " Có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cô vẫn còn đang đọc, quả thật Lục Du có học thuộc. Cô chính là người như vậy, một khi đã quyết định làm chuyện gì thì sẽ dốc hết sức hoàn thành.

Cho dù học tập đối với cô mà nói còn khó hơn việc tham gia vào hạng mục quyền anh nữ của Thế vận hội Olympic.

"Du Du."

"Ừ?" Cô nghiêng đầu.

Đột nhiên, Hoắc Mạc xoay người, ôm lấy eo Lục Du. Một giây tiếp theo, cậu nhẹ nhàng nhấc người Lục Du ngồi lên đài phun nước công viên.

Cô hoàn toàn ngây người, trong miệng còn ngậm miếng dưa chuột, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt không thể tin được.

Hoắc Mạc rất cao, chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã cao hơn Lục Du một cái đầu. Cô ngồi, Hoắc Mạc khom lưng, hai tay chống lên hai viên đá cẩm thạch bên cạnh Lục Du.

Cậu đến gần Lục Du, khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Mạc hiện ra rõ ràng trước mắt cô.

Cậu nói: "Tớ đọc một từ, cậu đọc một từ."

"À, ừ."

"Parent, p-a-r-e-n-t." Cậu kiên nhẫn đọc từng chữ.

Lục Du tròn miệng đọc theo.

"Nhớ kỹ chưa? Ba mẹ, ‘peərənt." [5]

[5] Nguyên văn là 怕人踢, phiên âm là ‘peərənt.

Phương pháp này của Tiểu Miêu đối với Lục Du thật sự rất dễ nhớ. Đầu óc cô cũng không phải đần độn, rất nhanh đã có thể ghi nhớ.

Hoắc Mạc kéo tay Lục Du qua, xòe mười ngón tay của cô ra. Đầu ngón tay chỉ vào đốt ngón tay của cô, đếm từng số một, đếm đến 20 thì cậu ngừng lại.

"Cậu nhớ kỹ hai mươi từ này đi." Cậu bao lấy mười ngón tay của cô, dịu dàng nói.

"Tiếp theo là đề thi trắc nghiệm, đừng chọn câu C."

Cũng không biết thế nào mà Lục Du liền tin lời nói của Hoắc Mạc còn không giữ nổi thân mình. Cô cũng không biết tại sao mà khi Hoắc Mạc dựa sát vào cô, trái tim cô đột nhiên đập nhanh bất thường.

Cô rút tay ra, khẽ cong mắt. Hoắc Mạc đứng thắng lên nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Lục Du.

Cô cười, cả thế giới bỗng nhiên bừng sáng.

Đột nhiên Hoắc Mạc muốn mua một cái điện thoại Nokia.

Ba mẹ Lục đều đi đến trường thi với Lục Du. Bọn họ sợ tâm lý Lục Du sụp đổ nên đã hoãn tất cả công việc lại để đi với Lục Du. Cuối cùng Lục Du lại bình thản, ngược lại mẹ Lục lại vô cùng căng thẳng.

Lục Du cố gắng nhớ lại mấy trọng điểm, lại tin tưởng bí quyết Hoắc Mạc dạy cô, vì vậy mà cô rất có lòng tin là bản thân mình sẽ chiến thắng cuộc thi này.

Cô thoải mái đi vào trường thi, còn gặp Hoắc Mạc ở cửa. Cậu cũng thi ở đây, ở ngay phòng bên cạnh cô.

Giữa tháng bảy, Giang Lý trời nóng như đổ lửa. Hoắc Mạc chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đứng dựa vào lan can, vạt áo sơ mi phấp phới bay trong gió.

"Hoắc Mạc, cố lên." Cô hiếm khi gọi đúng tên Hoắc Mạc.

Hoắc Mạc nhìn cô, ánh mắt vẫn dịu dàng như vậy.

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay cậu nghe người khác nói câu này. Lần đầu tiên là ba cậu nói với cậu. Ông hỏi Hoắc Mạc: "Vì sao muốn thi trung học phổ thông?"