Chương 16

Ánh mắt của Giang Nhược Trần dừng trên cô bé đang lớn tiếng gọi "chú Giang", rồi nhìn danh sách, hoàn toàn không có gì bất ngờ.

Sau khi cô gọi chú Giang, những đứa bạn đồng trang lứa xung quanh đều ngơ ngác. Giang Nhược Trần không trả lời, mặt vẫn không chút biểu cảm.

Lục Du đành im lặng thả tay xuống vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Giang Nhược Trần thu mắt lại bắt đầu điểm danh. Giọng anh trầm thấp, ánh mắt lạnh lùng. Sau khi điểm danh xong, anh cho nhóm vận động viên chạy vòng quanh sân tập. Chạy đến khúc cua, có người đuổi kịp Lục Du cẩn thận hỏi: "Cậu biết huấn luyện viên Giang à?"

"Lúc trước chung một câu lạc bộ." Cô nhanh nhẹn trả lời.

Người bạn như có điều suy nghĩ gật đầu một cái sau đó chạy cùng với Lục Du một lúc lâu mới cảm khái: "Lúc đầu tớ rất phấn khích khi biết có một huấn luyện viên đẹp trai đến đây, không ngờ lại nghiêm khắc như vậy."

Có lẽ Lục Du đã quen với gương mặt không cảm xúc kia của Giang Nhược Trần, bĩu môi: "Có sao?"

Người bạn liền ném cho cô một ánh mắt khó tin rồi tăng tốc chạy về phía trước.

Kỳ thi trung học phổ thông sắp đến nên ngay cả lớp mười cũng bắt đầu khẩn trương. Tuy Lục Du không hy vọng gì vào kỳ thi này, nhưng vì ba mẹ Lục nhắc nhở mãi nên vẫn miễn cưỡng cầm sách giáo khoa lên học thuộc từ đơn.

Vì vậy cả lớp chỉ có hai người không chút lo lắng đá động gì đến chuyện học hành. Một là Hoắc Tiểu Miêu vẫn luôn đặt chuyện ngủ lên hàng đầu, còn một người nữa là Hứa Lộ ngồi bên cạnh Lục Du bắt đầu mơ mộng làm minh tinh.

Sau khi nghe nói huấn luyện viên của cô là Giang Nhược Trần, Hứa Lộ bắt mỗi ngày đều đi theo Lục Du đến trung tâm quyền anh dạo chơi.

Thỉnh thoảng Lục Du huấn luyện xong nhìn thấy Hứa Lộ thì đều bị cô làm ngạc nhiên. Cô ấy ngày càng xinh đẹp, cho dù không trang điểm gì vẫn toát lên một vẻ đẹp biếng nhác. Thế nhưng cho đến bây giờ Giang Nhược Trần vẫn tỏ ra như không nhìn thấy gì, cũng chưa từng nói với Hứa Lộ một câu nào.

Lục Du tận tình khuyên bảo Hứa Lộ: "Quên đi, chú Giang hoàn toàn là sinh vật không có nhân tính."

Dạo gần đây cô học được từ "sinh vật" này nên mới buột miệng nói ra được. Cô vừa nói xong thì "sinh vật không có nhân tính" Giang Nhược Trần đó liền đeo túi lướt qua cô.

Mí mắt Lục Du giật giật, làm bộ như mình không thấy Giang Nhược Trần. Hứa Lộ cười lấy lòng với anh, anh lạnh lùng quay mặt đi, sau đó lên xe mô tô phóng đi trong tiếng gào thét của bọn họ.

Hứa Lộ hét to một tiếng: "Aaa anh Nhược Trần đẹp trai quá!"

Lục Du không cho là đúng: "Thật ra Hoắc Tiểu Miêu cũng đẹp trai mà."

Hứa Lộ giật mình, quát to: "Mẹ nó, thì ra cậu cũng có khiếu thẩm mỹ nữa hả?"

Lục Du: "..."

Đi ngang qua buồng chụp ảnh [1], Hứa Lộ la hét là muốn vào chụp, Lục Du suy nghĩ một chút rồi mím môi: "Tớ còn phải làm bài tập nữa."

[1] Buồng chụp ảnh: Photo Booth, là một máy bán hàng tự động hoặc kiosk hiện đại có chứa bộ xử lý máy ảnh và phim tự động, thường hoạt động bằng tiền xu.

Cho dù cô không muốn làm, hay không muốn học thì cũng không thể thay đổi được thực tế là cuối tuần này là tới kỳ thi trung học phổ thông rồi. Cái gọi là nước đến chân mới nhảy cho nên Lục Du cũng không nghĩ đến chuyện đạt được tối đa 750 điểm, đến 200 điểm cô còn không đạt được nữa là.

Hứa Lộ nháy mắt: "Cậu có thể nhờ Hoắc Mạc dạy cậu mà."

"Thôi quên đi" Lục Du chế nhạo nói: "Hai chúng ta bây giờ đến thân mình còn khó giữ nổi nữa."

"Ba người chúng ta học nhóm đi."

Học chung với nhau... có thể học sao?

Bất luận thế nào thì ba người vẫn học nhóm. Sách giáo khoa của Hoắc Mạc còn mới tinh chưa có một chữ nào, Lục Du thì ngay cả phương trình bậc hai cũng không biết là cái gì, còn Hứa Lộ đến bây giờ vẫn không biết thể văn ngôn [2] và thể bạch thoại [3]có gì khác nhau.

[2]Văn ngôn hay còn gọi là cổ văn là một loại ngôn ngữ viết của tiếng Hán, hình thanh dựa trên khẩu ngữ tiếng Hán thượng cổ khác xa với nhiều dạng văn nói hiện đại Trung Quốc.

[3] Bạch thoại đề cập đến các dạng văn viết tiếng Trung dựa trên phương ngôn (tiếng địa phương) được nói tại khắp Trung Quốc, khác với văn ngôn là dạng văn viết tiêu chuẩn được sử dụng xuyên suốt cho tới đầu thế kỷ 20.

Mẹ Lục chu đáo sắp xếp cho bọn họ học ở thư phòng: "Ba ông thợ da vượt xa Gia Cát Lượng." [4] Mẹ Lục cổ vũ bọn họ. Thế nhưng ngày hôm sau, một "ông thợ da" trong đó đã mất tích. Nguyên nhân rất đơn giản đó là chuẩn bị quà sinh nhật cho chú Giang.

[4] Ý chỉ trí tuệ tập thể bao giờ cũng sáng suốt hơn cá nhân, dù cá nhân đó tài giỏi đến mấy.

Lục Du lật trang sách giáo khoa trắng bóc, khều khều Tiểu Miêu đang buồn ngủ: "Đề này cậu làm như thế nào?"