Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trúc Mã Của Tôi Vô Cùng Nham Hiểm

Chương 7.5: Giảm cân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạnh Tiêm Tiêm nhìn Giang La bằng ánh mắt vô cùng cảm kích: “Cậu sẽ giúp tớ chứ?”

“Tớ... thử xem sao.”

Mạnh Tiêm Tiêm ôm Giang La thật chặt: “Cậu tốt quá! Sau này tớ sẽ dạy cậu nhảy.”

“À, ừ.”

Mạnh Tiêm Tiêm buôn chuyện với Giang La đến tận khuya, cô gái khóc một hồi, sau đó chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đêm ấy Giang La lại mất ngủ, cô nghĩ rất nhiều chuyện, từng dòng suy nghĩ bay tán loạn trong đầu.

Cô nhớ về cái ngày cô và Kỳ Thịnh đóng vai bố mẹ, bàn tay đẹp đẽ thon dài của Kỳ Thịnh nắm chặt bàn tay mập mạp của cô.

Chính ngày hôm đó, những vì sao mà cô ngẩng đầu nhìn lên đã rơi xuống thế giới của cô.

Đó là ngày mơ mộng nhất nhất nhất trong thời thiếu nữ của cô.

Thật sự... chỉ muốn làm bạn với cậu ấy sao?

Giang La đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ nói với mình rằng cô gái béo thì không nên tham lam quá.

.....

Sáng sớm, Giang La mặc váy ngủ tay bồng rộng thùng thình, ngáp dài ngáp ngắn ra khỏi phòng ngủ. Trong phòng bếp, Giang Mãnh Nam đeo tạp dề hoa nhí đang ép sữa đậu nành cho cô, máy ép phát ra những tiếng ù ù cực to.

“Mạnh Tiêm Tiêm đi rồi.” Ông quay đầu liếc qua mặt cô một cái: “Nhìn bọng mắt của con kìa, lại còn sưng nữa chứ, xấu quá cái con bé này!”

Giang La đi vào phòng bếp, tự rót cho mình một cốc nước ấm thật to, Giang Mãnh Nam nhanh tay múc một thìa mật ong bỏ vào cốc nước rồi khuấy đều lên.

“Tối qua Mạnh Tiêm Tiêm tâm sự với con, còn khóc nữa, sau đó kéo cả con cũng khóc theo.” Giang La uống nước mật ong ngọt lịm: “Cậu ta khóc xong còn lấy điện thoại chụp rất nhiều ảnh suy nước mắt đầy mặt để đăng lên QQ.”

“Hahahaha.” Giang Mãnh Nam sắp bị đám thiếu nữ tuổi dậy thì này chọc cho cười chết thật rồi: “Điên lắm rồi đấy.”

“À bố này, tối nay Mạnh Tiêm Tiêm rủ bọn con đi hát karaoke, chắc là con sẽ về muộn một chút.”

“Có những ai? Có con trai không?”

“Có ạ, đám tên Mập và Kỳ Thịnh, mấy cậu ấy cũng đi.”

“Vậy bảo Kỳ Thịnh đưa con về, nghe nói dạo trước trong ngõ nhà chúng ta có đứa gặp phải lưu manh đấy.” Giang Mãnh Nam lo lắng dặn dò con gái: “Đừng về muộn quá, con gái ở ngoài đường quá muộn không an toàn đâu.”

Giang La cười thản nhiên: “Con có gì đâu mà không an toàn, mấy người như Mạnh Tiêm Tiêm mới không an toàn ấy.”

“Nói đến cái này.” Giang Mãnh Nam lấy tờ rơi quảng cáo trong túi áo ra, trên đó in hình mấy cô gái xinh đẹp trẻ trung đang nhảy múa.
« Chương TrướcChương Tiếp »