Chương 6.8: Bữa khuya“Chào em nhé Mèo Con, chị là Giang La.”

“Chào em nhé Mèo Con, chị là Giang La.” Mèo Tom như một con vẹt học nói, nhại lại lời nói của Giang La bằng giọng điện tử lanh lảnh.

“Em đáng yêu quá đi.”

“Em đáng yêu quá đi.”

“Chị có thể chạm vào em không?”

“Chị có thể chạm vào em không?”

Giang La đưa tay sờ vào nó, nó sẽ căn cứ vào động tác của Giang La để đưa ra phản ứng thích hợp, thông minh hơn các loại thú cưng QQ hay thú cưng điện tử trước kia cô từng nuôi nhiều.

Có thể tương tác với thú cưng thông minh là một việc cực kỳ mới mẻ ở thời điểm đó.

Cô gái cầm điện thoại bằng hai tay, ánh sáng màu xanh nhạt nhẹ nhàng bao phủ hai gò má đầy vẻ hào hứng của cô, đôi mắt quả hạnh lấp lánh ánh nước tràn ngập vẻ thích thú, khuôn mặt mũm mĩm cũng trở nên vô cùng tươi tắn và sinh động.

Kỳ Thịnh ung dung mím môi, một tay đút vào túi quần, thong thả chậm rãi đi bên cạnh cô.

Cô dồn hết sự tập trung vào chú mèo Tom chỉ biết học vẹt này, hoàn toàn ngó lơ cậu bạn đẹp trai bên cạnh.

“Kỳ Thịnh, trò này vui quá, làm kiểu gì thế?”

“Rất đơn giản, ghi lại giọng nói của cậu, tăng tần số âm thanh lên, tần số âm thanh càng nhanh thì thanh điệu càng cao, tốc độ cũng nhanh hơn, cuối cùng hình thành nên hiệu ứng biến âm này.”

“Nghe cậu nói như vậy, hình như... cũng không thần kỳ đến thế.”

“Vốn dĩ đã không có gì thần kỳ.” Kỳ Thịnh đút điện thoại vào túi quần: “Đã đọc xong [Thế Thuyết Tân Ngữ] chưa?”

“Cậu đừng giục tớ, để tớ đọc từ từ, bao giờ đọc xong sẽ trả cậu ngay.”

Kỳ Thịnh đút một tay vào túi quần, cúi đầu nhìn hai bóng đen phản chiếu dưới ánh đèn đường, một dài một ngắn, lúc thì hòa vào nhau, lúc lại hơi tách ra.

“Khai giảng đã làm quen được với bạn mới chưa?”

“Có tận mấy người liền. Nói ra thì hôm nay lúc cậu chơi bóng còn làm bạn nam lớp tớ bị thương đấy.”

“Cậu ta cũng là bạn mới của cậu à?”

“Không phải! Cậu ta quá hư!”

Không biết lý do tại sao mà khi nghe thấy hai chữ “quá hư” Kỳ Thịnh lại cảm thấy rất chối tai. Cậu ấy không thích cô miêu tả chàng trai khác như vậy.

Đột nhiên chàng trai đưa gan bàn tay bóp vào khuôn mặt phúng phính của cô, chặn những lời cô buột miệng nói ra ở cổ họng.

Cả cái miệng nhỏ nhắn đều bị Kỳ Thịnh bóp chu lên.

“Cậu làm gì đấy!” Cô hậm hực nói.

Lòng bàn tay có phần hơi thô ráp cọ vào má cô: “Làm quen với bạn mới thì không thành vấn đề, nhưng phải nhớ ai mới là bạn thân nhất của cậu.”