Chương 93

Chương 93:

Máy bay đi qua vùng mây dông và mưa bão, cuối cùng hạ cánh xuống sân bay Lưu Hoa của Ninh Thị mà không gặp bất kỳ rủi ro nào. Tốc độ trượt dần chậm lại, cơn mưa lớn tạo thành những sóng nước như vảy cá trên bề mặt cửa kính. Sau khi rời khỏi cabin một cách trật tự, tài xế do Trần Hựu Hàm sắp xếp đã đợi sẵn ở lối ra của sảnh lớn.

Sau khi lên xe và ngồi xuống hàng ghế sau, chiếc Audi A8 vượt qua mưa gió lao ra khỏi đường vòng trong sân bay một cách khiêm tốn.

"Thiếu gia, về Phồn Ninh hay là về biệt thự ạ?"

"Ghé qua đường Tư Nguyên trước đi đã."

Ngay khi hắn vừa mới nói xong liền cảm thấy bầu không khí xung quanh mình bỗng chốc liền lạnh xuống như Nam Cực. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Diệp Khai vô cảm nhìn mình chằm chằm mà không nói lời nào.

Trần Hựu Hàm: ". . ." ngập ngừng hỏi: "Hay là đến Phồn Ninh nhé?"

Diệp Khai vắt chéo chân, khoanh tay trước ngực, bày ra tư thế tránh xa người ngàn dặm, lạnh lùng mà ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ.

Cậu bị tra tấn bởi jetlag đến muốn điên luôn rồi, từ Vancouver về Ninh Thị không có chuyến bay thẳng, bọn họ phải quá cảnh ở Tokyo, không những thế còn bị delay gần 8 tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới ngủ bù được chừng 3 tiếng trên máy bay thì đã phải hạ cánh lúc mới rạng sáng, thiếu ngủ khiến cho cậu bực bội không nói lên lời, sau đó sự khó chịu lại càng bùng lên bởi tiếng sấm và thời tiết oi bức của Ninh Thị, cuối cùng biến thành sự gắt ngủ vô lý hiện giờ.

Trần Hựu Hàm lập tức đổi giọng, ngắn gọn và dứt khoát ra lệnh: "Đi về Phồn Ninh."

Lái xe đáp lời, lặng lẽ thay đổi chỉ đường trên bảng hướng dẫn.

Đến trung tâm thành phố mất khoảng chừng 1 tiếng đồng hồ, Diệp Khai đeo gối cổ, ủ rũ ngủ thϊếp đi, chờ đến khi tỉnh lại liền phát hiện mình đã tựa vào vai Trần Hựu Hàm từ lúc nào. Xe đỗ ở bãi đậu xe ngầm của Phồn Ninh, đối diện với thang máy thẳng đứng độc quyền của chủ nhà. Cậu mơ màng xuống xe theo bản năng, Trần Hựu Hàm đi xuống lấy vali trong cốp, Diệp Khai đứng không vững, lười biếng ngả trán vào cánh tay Trần Hựu Hàm.

Tài xế đứng một bên lúng túng không biết phải làm gì. Bình thường hắn chủ yếu là phục vụ công việc trong công ty, hôm nay hôm nay là lâm thời được điều động đến phục vụ vị thiếu gia này, ai mà biết vừa mới đến đã gặp phải mối mối quan hệ mập mờ như vậy.

Trần Hựu Hàm liếc hắn một cái, cả hai cái balo đều được hắn tự mình treo lên vai, còn để ra nửa bên trống để ôm lấy Diệp Khai.

Lái xe muốn nói lại thôi, muốn hỏi gì đó nhưng lại bị động tác của hắn ngăn lại, ý là kêu hắn đừng nói chuyện, chớ quấy rầy đến vị tiểu thiếu gia nhìn có vẻ cực kỳ cao quý nọ trong lòng hắn.

Nhận ra mình không còn tác dụng gì nữa, tài xế im lặng đứng đó, có chút mất tự nhiên.

Trong màn đêm tĩnh mịch, Diệp Khai nghe thấy Trần Hựu Hàm khẽ hỏi bên tai: "Mệt thế cơ à?"

Cậu thậm chí còn không thèm mở mắt, nhắm mắt dựa vào cánh tay hắn gật đầu.

Trần Hựu Hàm cười một tiếng: "Vô dụng."

Sau đó hắn lập tức vẫy tay với tài xế một cái. Tài xế đi tới gần, hắn cúi đầu nói nhỏ bên tai người kia: "Trong ba lô có một ngăn nhỏ, bên trong có một cái thẻ nhà màu đen, lấy nó ra giúp tôi."

Những việc còn lại không cần hắn dặn dò. Chiếc thẻ màu đen được quét lên máy, cổng canh gác được mở ra, Trần Hựu Hàm ôm Diệp Khai đi vào thang máy, rồi lại lấy thẻ nhà từ tay tài xế, cho hắn ta một cái nhìn trấn an, đồng thời ra hiệu đuổi người. Cửa thang máy đóng lại, các con số trên màn hình điện tử nhảy lên cực nhanh, rất nhanh đã lên đến tầng 26 của Phồn Ninh.

Mọi thứ vẫn như cũ, Diệp Khai chợt vượt lên trước cầm lấy tay nắm cửa có khóa vân tay, cậu ấn ngón tay cái của mình lên, như học sinh tiểu học mà nói với giọng điệu học theo giọng nữ điện tử: "Chào mừng về nhà."

Cái người mà mới vừa rồi còn đứng không nổi, lúc này đột nhiên rất có tinh thần, lạnh lùng nói: "Anh xem đi, khóa cửa nhà anh lại hỏng rồi."

Cái dáng vẻ âm dương quái khí này của cậu cũng rất đáng yêu. Ba lô bị vứt ở hành lang, Trần Hựu Hàm xoay người ôm ngang cậu, vững vàng nói: "Nếu không hỏng thì trộm làm sao mà vào được."

Diệp Khai vô thức vòng tay ôm cổ hắn, lười biếng nói: "Anh nói ai là trộm?"

Hai mắt cậu nhẹ nhàng nhắm lại, đầu tựa vào ngực Trần Hựu Hàm, chỉ có cái miệng là không chịu tha cho người khác. Trần Hựu Hàm rũ mắt nhìn cậu một cái, khóe môi cong lên: "Anh nói nhầm rồi, em không phải là trộm, em là --"

"Trộm nhà."

Diệp Khai mãi một lúc sau mới phản ứng lại, cậu khẽ cười thành tiếng.

Hai người tắm qua loa một chút liền ôm nhau ngủ đến không biết trời đất, chiều hôm sau mới vì đói quá mà tỉnh lại, tùy tiện kêu vài món ăn ngoài, còn chưa kịp ăn mấy miếng đã quấn lấy nhau làm một lần trên giường, làm xong lại ngủ. Lần này cả hai ngủ liền một giấc đến tận giữa trưa ngày hôm sau, lại tiếp tục gọi một chiếc pizza đế mỏng rồi chia nhau ăn, sau đó mỗi người bắt đầu giải quyết công việc riêng của mình. Điện thoại lẫn video call liên tiếp gọi đến, mỗi người yên vị ở một góc không quấy rầy lẫn nhau, đến tận khi chạng vạng, bọn họ mới được rảnh rỗi, ngồi ở trên ban công uống chút rượu rồi lại tiếp tục ngủ bù.

Diệp Khai tỉnh dậy vào lúc 8 giờ sáng ngày thứ 3, lúc dậy vẫn còn hơi choáng váng, thấy Trần Hựu Hàm vẫn còn ngủ. Hắn ngủ rất sâu, dưới bọng mắt có một chút thâm đen nhàn nhạt, trên cằm lún phún gốc râu. Con người này khi ngủ cũng có sự quyến rũ lúc ngủ, Diệp Khai nằm đè lên khuỷu tay, hôn lên má hắn một cái rồi xoay người xuống giường.

Trong tủ lạnh có đủ mọi thứ, hẳn là trước khi về nước Trần Hựu Hàm đã dặn dò quản gia chuẩn bị sẵn. Diệp Khai không có tí năng khiếu nào trong việc nấu ăn, chỉ cần nhìn cái bánh gato hỏng bét kia là đủ hiểu, nhưng cậu cảm thấy mình vẫn có thể hoàn thành thử thách với bữa sáng. Không phải chỉ là trứng rán và thịt xông khói thôi sao?

. . . Quả trứng đầu tiên đã tuyên bố thất bại ngay từ lúc mùi khét bốc lên.

Trong lúc Diệp Khai vội vàng hủy diệt chứng cứ thì Trần Hựu Hàm đã bị đánh thức bởi cái mùi nguy hiểm nọ. Chờ đến khi Diệp Khai lấy lại tinh thần thì thấy Trần Hựu Hàm đã đứng dựa vào đảo bếp, khoanh tay trước ngực nhìn cậu, hắn nói với ánh mắt giễu cợt: "Thực không dám giấu giếm, khi nãy anh còn tưởng nhà mình cháy đến nơi rồi."

Đáng ghét.

Diệp Khai quẳng đũa đi, hung dữ nói: "Em đói rồi!"

Trần Hựu Hàm lắc đầu cười, cuối cùng cũng bước vào trong bếp: "Em thế này thì đi du học kiểu gì? Dẫn theo quản gia sao?"

Diệp Khai khẽ giật mình, vô thức hỏi: "Sao anh biết?"

Trần Hựu Hàm liếc cậu một cái, tiếp quản cái bếp cùng với bồn rửa bị cậu làm rối tung lên, cười như không cười mà nói: "Anh đoán."

Diệp Khai không biết phải nói gì, đành phải nói thẳng: "Tài liệu đã chuẩn bị xong xuôi rồi."

Cậu không cố ý giấu diếm Trần Hựu Hàm, huống hồ cũng chẳng có gì phải giấu, chỉ là cậu vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp mà thôi.

"Đi Mỹ à?"

Diệp Khai gật đầu, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng Trần Hựu Hàm.

Trứng được đánh tan rồi đổ vào nồi, Trần Hựu Hàm nhấn công tắc của máy hút mùi. Dáng vẻ khi vào bếp của hắn rất quyến rũ, bình thản ung dung, đáng tiếc dáng vẻ này của hắn chỉ có Diệp Khai là được nhìn.

Thấy hắn không nói gì, Diệp Khai cũng không lên tiếng. Mãi cho đến khi trứng tráng xong, mùi thơm tỏa ra bốn phía, Trần Hựu Hàm mới cười một cái rồi nói: "Cũng may, không uổng công anh học tiếng Anh."

Từ trước đến nay, những việc thuộc về lĩnh vực ngoại giao của hắn đều dựa vào phiên dịch, mỗi khi đi công tác nước ngoài cũng có đội ngũ phiên dịch chuyên nghiệp theo sát suốt hành trình, đối với những người như hắn mà nói, mọi thứ đều dựa trên tính thực tế và hiệu suất, nếu đã không cần tự mình nói, vậy thì hoàn toàn không có nhu cầu học tiếng Anh. Chỉ là trong suốt 2 năm qua hắn đã thuê gia sự dạy riêng, hơn thế còn dốc lòng mà học, tuy là so ra vẫn còn kém giọng bản ngữ tiêu chuẩn của Diệp Khai, nhưng trình độ tiếng Anh của hắn cũng đã ở mức độ trôi chảy.

"Tiếng Anh của anh. . ."

"Học vì em đấy."

Diệp Khai nhận lấy đĩa trứng chiên, nhướng mày: "Chỉ có mỗi vậy mà đòi đuổi em đi?"

"Học vì em thật sao?"

Trần Hựu Hàm nói qua loa: "Anh đã hứa sẽ thường xuyên đến thăm em rồi mà, chẳng lẽ lần nào cũng dẫn phiên dịch theo."

Diệp Khai cúi đầu cắn một miếng trứng, im lặng, khóe miệng dần nhếch lên theo thời gian.

Trứng và sữa được trộn lẫn, trong không khí bắt đầu có mùi thơm ngọt.

Trần Hựu Hàm quay về đảo bếp, pha cho Diệp Khai một tách cà phê yến mạch, còn mình thì uống espresso kiểu Ý.

"Em có muốn học chuyên ngành nào khác không?"

"Em học song ngành."

"Cái thứ 2 là gì vậy?"

"Văn học."

Trần Hựu Hàm nhìn cậu một cái, "Ý anh không phải vậy, ý anh là. . ." Hắn dừng lại một chút, giọng điệu dịu dàng mà nghiêm túc: "Em không cần thiết phải học chuyên ngành quản lý tài chính, ngoại trừ Ninh Thông ra, thật ra em có thể đi làm những gì mà mình thích."

Đến đây Diệp Khai mới rốt cục hiểu ra, cười cười, hai tay chống má, cậu cố ý hỏi: "Anh nuôi em à?"

Trần Hựu Hàm ngừng hai giây mới nói: "Cũng không phải là không thể."

". . . Hửm?" Cái nĩa bạc bất mãn gõ lên đĩa đồ ăn, Diệp Khai ghét bỏ nói: "Loại câu hỏi này mà anh còn phải suy nghĩ một chút rồi mới trả lời sao?"

Trần Hựu Hàm uống cà phê xong, từ tốn làm bộ làm tịch: "Em ấy à, ăn thì muốn ăn thứ ngon nhất, mặc phải mặc đồ đắt nhất, mùa đông phải đi trượt tuyết, mùa hè phải đi lặn, đồng hồ phải tặng theo chỉ tiêu mỗi năm là 2 cái, mỗi cái phải có giá hàng triệu, để nuôi được em nên ngày nào anh cũng phải tăng ca ở GC thêm 2 tiếng đồng hồ mới được đấy."

Vừa mới nói dứt lời đã có một bàn tay duỗi ra trước mặt hắn: "Đừng chỉ biết nói mà không làm, còn bốn tháng nữa là hết năm, đồng hồ của em đâu? Tính gộp cho anh thành nhiệm vụ nửa năm thôi, một cái là được rồi chứ, hửm?"

Xem người yêu hắn nhiệt tình được voi đòi tiên chưa kìa.

Lòng bàn tay bị đánh cho một cái không thương tiếc, Trần Hựu Hàm "Ha" một tiếng, bất cần đời giễu cợt: "Thật không hổ là người nhà họ Diệp."

Hắn quay về bồn rửa làm bánh xốp cho cậu, Diệp Khai ăn hết phần trứng tráng còn lại, cậu lau miệng xong mới nghiêm túc nói: "Tài chính rất thú vị, em rất thích."

Động tác Trần Hựu Hàm dừng lại một chút, mơ hồ cảm thấy yên lòng.

Ăn sáng xong xuôi bọn họ mới thực sự cảm thấy mình đã về nước, hai người ngồi uống trà trong phòng phơi nắng, làm ra vẻ này kia, vừa phơi nắng vừa hưởng gió điều hòa, cảm giác như đang tận hưởng một ngày hoàng hôn sau khi về hưu. Trần Hựu Hàm không hỏi bao giờ cậu mới về nhà, vừa xuống máy bay Diệp Khai đã về Phồn Ninh với hắn, hắn đương nhiên không thể để cậu đi dễ dàng. Lúc Cù Gia gọi điện thoại đến Diệp Khai vẫn chỉ giả vờ rằng mình vẫn đang ở Vancouver. Lan Mạn và đứa cháu trai này của mình đã thông đồng với nhau, lừa con gái mình một cách kín kẽ.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Trần Hựu Hàm nâng cổ tay nhìn đồng hồ để xác nhận ngày hôm nay, sau đó bình thản hỏi: "Năm ngày sau là sinh nhật mẹ anh, em có rảnh không?"

Hắn vẫn luôn tổ chức sinh nhật cho Ninh Xu chứ không phải ngày giỗ.

Diệp Khai ngẩn ra một lúc, mỉm cười: "Sinh nhật của dì gần với sinh nhật anh thật đấy."

"Hồi nhỏ anh thích tháng 8 nhất trong năm, ăn xong bánh gato của mình rồi, nửa tháng sau lại được ăn lần nữa. Kể cả có gây họa thế nào cũng được bỏ qua, muốn đánh nhau thế nào thì đánh, quà sinh nhật thì được nhận tận 2 lần, một lần của anh, rồi đến ngày sinh nhật của mẹ lại được nữa, chỉ riêng bóc quà sinh nhật thôi cũng nhiều đến độ phải đến tháng 9 mới bóc hết."

Nghe thôi đã thấy rất vui rồi.

Diệp Khai hồi hộp như lần đầu tiên đi ra mắt phụ huynh: "Dì thích hoa gì vậy anh? Để em đi đặt trước. Liệu dì ấy có ghét em không?"

Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng nhìn chăm chú cậu, mãi lâu sau hắn mới khẽ cười rồi nói: "Không đâu, mẹ sẽ thấy tiếc vì em không phải con ruột của mẹ thôi."

Thời gian yêu nhau của họ không ngắn, tính cả quãng thời gian yêu thầm thì đã 4, 5 năm, nhưng mỗi lần được Trần Hựu Hàm nhìn một cách nhẹ nhàng ngóng trông thế này, Diệp Khai vẫn sẽ hoảng hốt trong lòng, vậy nên cậu chẳng biết làm gì mà vội vàng rũ mắt xuống.

". . . Vậy anh định giới thiệu em với mẹ thế nào?" Diệp Khai nhẹ giọng hỏi, tim đập thình thịch.

Nghe nói dì Ninh là một người rất dịu dàng, chắc hẳn dì ấy sẽ không giận mình với Hựu Hàm ca ca làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.

Trần Hựu Hàm rất chân thành mà suy nghĩ một chút: "Con trai của Cù Gia, cháu đích tôn nhà họ Diệp, người thừa kế của Ninh Thông."

Diệp Khai cạn lời, cảm giác động lòng vì cái nhìn của hắn lúc nãy đã tan thành mây khói: ". . . Chỉ vậy?"

Trần Hựu Hàm cười một tiếng, đưa tay về phía Diệp Khai, nhẹ nhàng thì thầm: "Lại đây nào."

Diệp Khai nắm tay rồi ngồi xuống đùi hắn. Sau nhìn nhìn nhau mấy giây, cậu lại không nhịn được mà áp trán mình lên trán hắn, chóp mũi cũng áp vào.

Gần đến nỗi có thể nhìn vào sâu trong đôi mắt như màn đêm đen của người kia.

Ở đó có những ngôi sao đang bay lên.

Trần Hựu Hàm ôm lấy cậu, tiếp tục thì thầm trong hơi thở quấn quýt của cả hai: "Là em trai của anh, là tri kỷ của anh, là Thầy giáo Tiểu Hoa, là Pinocchio, là trộm nhà, là tiểu vương tử lớn lên trong tháp ngà nhưng lại dũng cảm nhất của anh."

Diệp Khai cười khẽ một tiếng, "Mẹ có nhớ được hết không anh?" Không nhịn được muốn hôn hắn một cái. Cánh môi còn chưa kịp chạm lên thì Trần Hựu Hàm đã giữ chặt gáy cậu, nhìn đôi môi mềm mại của Diệp Khai rồi kết thúc phần giới thiệu: "Là người yêu của anh, là mối tình đầu tiên và hiện tại của anh, là người anh muốn nắm tay cả đời, muốn yêu em trọn đời --"

"Diệp Khai, Khai của Khai tâm."

Hắn dừng lại một chút, trên môi mang theo ý cười mà hỏi: "Em thấy sao?"