Chương 84

Chap 84

Cả hai ngủ đến tận mười giờ mới bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập. Trần Hựu Hàm nhận điện thoại, Diệp Khai lật người đắp kín chăn rồi lại ngủ tiếp, lờ mờ nghe thấy Trần Hựu Hàm nhỏ giọng nói vài câu vào điện thoại. Cậu mệt đến mức không tỉnh táo lại nổi, thậm chí còn quên mất là mình đang ở đâu, trước khi mê man ngủ thϊếp đi chỉ kịp nhận ra bên ngoài khung cửa sổ sáng rực chính là một mảnh đất hoang vu rộng lớn, nhìn cứ như thể không hề có biên giới, sau đó liền bị Trần Hựu Hàm ôm vào lòng từ phía sau.

Khi cậu tỉnh dậy một lần nữa, cơn đau đầu ập đến, trên giường chỉ còn lại một mình cậu. Chiếc áo choàng tắm màu trắng tinh được gấp gọn và đặt trên chiếc ghế đẩu cuối giường, hẳn là được Trần Hựu Hàm mang đến. Diệp Khai rũ áo ra rồi mặc lên người mình, ánh mắt quét quanh khắp căn phòng một lượt, nhìn qua cửa kính thông với ban công, Diệp Khai nhìn thấy Trần Hựu Hàm đang ngồi trên ghế mây uống trà.

Cửa kính bị đẩy ra, cơn gió khô mát nơi hoang vu thổi bay tóc trán.

"Tỉnh rồi à?" Trần Hựu Hàm nắm lấy tay cậu, rất tự nhiên mà kéo người ôm vào lòng mình, "Anh không nỡ đánh thức em, còn tưởng em muốn ngủ đến tận chiều."

Hiện giờ đã là hơn mười một giờ, mới ngủ có vậy thôi mà Diệp Khai cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nếu mà ngủ đến chiều thật thì chắc cậu sẽ khó chịu chết mất.

Bên trong chén thủ công mạ vàng là hồng trà, đang bốc khói nghi ngút, nước trà có màu đỏ vàng, mùi thơm làm thần kinh người thả lỏng. Cả Diệp Khai lẫn Trần Hựu Hàm đều rất thích hồng trà, lúc này cậu liền nâng tay hắn lên mà nhấp một ngụm, cảm thấy cả cơ thể đều tỉnh lại nhờ hơi nóng của tách trà.

"Em đói."

"Anh gọi đồ ăn rồi, chút nữa mình ăn ở khu vườn lầu một." Trần Hựu Hàm giữ lấy sau gáy cậu, thấp giọng nói trong tiếng gió nhẹ: "Có được hôn buổi sáng không em?"

Diệp Khai chạy ra khỏi lòng hắn, "Em vẫn chưa đánh răng."

Diệp Khai quay về đánh răng thật.

Chậu rửa được làm bằng đồng thau nguyên chất, được rèn thủ công, phía trên có nước rửa tay L'Occitane. L'Occitane vốn đã bị đưa vào danh sách đen của Diệp Khai, hiện giờ tự nhiên nhìn thấy cái chai tròn nhỏ màu vàng này, cảm xúc liền có chút phức tạp, tạm thời cậu vẫn chưa muốn ngửi lại mùi hương này cho lắm.

Lúc ra thì phát hiện Trần Hựu Hàm đang ngồi bên giường chờ mình. Cùng là áo choàng tắm màu trắng, nhưng khi được hắn mặc vào lại có vẻ anh tuấn mà xa hoa khiêm tốn.

"Qua đây bôi thuốc nào." Giọng điệu khi ra lệnh cũng là lưu loát không cho phép từ chối.

Diệp Khai nhìn thấy tuýp thuốc màu trắng trong tay Trần Hựu Hàm, hỏi: "Anh mua lúc nào vậy?"

Trần Hựu Hàm bất đắc dĩ nhếch môi cười với cậu: "Sáng nay anh nhờ quản gia mua hộ đấy."

Mẹ nhà anh.

Diệp Khai biến sắc, cảm thấy tẹo nữa không còn mặt mũi nào mà gặp quản gia. Tức giận chộp lấy tuýp thuốc từ trong tay Trần Hựu Hàm, "Để em tự làm!"

Trần Hựu Hàm nhướng mày, cửa phòng khách bị đóng sầm lại. Ngồi chờ một lát bên ngoài, hắn vặn chốt cửa ra, nhìn thấy Diệp Khai đang ngồi trên chiếc ghế đẩu bọc da, một chân trần giẫm trên tấm thảm dệt thủ công, mũi chân hơi kiễng, bắp chân xinh đẹp kéo căng, một chân khác gác lên trên tay dựa, ngón chân tròn trịa được cắt tỉa gọn gàng hơi cong lên. Vạt áo choàng tắm màu trắng nửa che nửa hở, có thể thấy phía bên trong không mặc gì cả.

Đầu ngón tay mảnh khảnh dính thuốc mỡ màu trắng, cậu ung dung bôi lên, vẻ mặt tập trung nhưng vẫn có gì đó lười biếng, có cảm giác hờ hững lạnh nhạt. Tóc mái bởi vì động tác cúi đầu mà rũ xuống.

Có lẽ là động phải vết thương gì đó, Diệp Khai khẽ cau mày, rất nhanh liền cắn nhẹ lấy môi dưới.

Trần Hựu Hàm khoanh tay trước ngực, dựa cửa mà nhìn.

Tận sâu trong cơ thể, khát vọng và ham muốn không thể nén được mà nảy sinh. Hắn không thể không châm một điếu thuốc.

Mùi khói thuốc làm loãng mùi thuốc mỡ, động tác của Diệp Khai dừng lại, cậu ngẩng đầu, trong đôi con ngươi trong suốt hiện lên một tia bối rối.

"Đừng động," Trần Hựu Hàm nửa giơ cánh tay đang cầm điếu thuốc lên, "Anh không nhìn em đâu."

Vậy anh đang nhìn cái khỉ gì? Chắc chắn không thể là tấm thảm trang trí màu đỏ sẫm tinh xảo và phức tạp phía sau lưng Diệp Khai, càng không phải lư hương Tây Tạng và những bức tượng Phạn sang trọng tinh xảo được chạm khắc thủ công trên chiếc tủ thấp bên cạnh.

Diệp Khai cảm thấy ánh mắt hắn rõ ràng đang rơi trên người mình, động tác và tư thái của cậu vẫn rất hững hờ, thế nhưng vành tai lại dần dần đỏ lên.

Sau khi hút xong một điếu thuốc, vết thương của Diệp Khai cũng đã được bôi thuốc xong. Cảm giác nhói đau được thay thế bằng cảm giác mát lạnh. Diệp Khai dù bận vẫn nhàn mà đóng nắp tuýp thuốc lại, ngước mắt đối mặt với Trần Hựu Hàm, cười mà như không hỏi: "Đẹp không?"

Rất đẹp. Nếu Trần Hựu Hàm mà biết vẽ thì hắn đã bày giá vẽ ra ngay lúc này rồi.

Dáng người cao lớn của Trần Hựu Hàm quay lại, bên trong giọng nói lạnh lùng nhuốm lên ý cười: "Tấm thảm treo tường kia không tệ lắm."

Nụ hôn buổi sáng chưa trao đi, cả hai rốt cuộc đã trao nhau một nụ hôn buổi trưa. Hai người hôn đến mức quấn quýt khó dời, nếu không phải quản gia đi lên mời ăn trưa thì có thể hai người đã lại lăn đến trên giường.

Bàn ăn dài trải khăn trải bàn màu trắng, trong cái bình gốm cắm một bông hoa nhỏ màu xanh nhạt được bẻ từ loại thực vật nào đó. Diệp Khai tưởng lại là đồ ăn kiểu Tạng, nhưng không nhờ lại là đồ ăn theo phong cách miền Nam nước Pháp. Ngoài vườn là rải rác thôn xóm tộc người Tạng cùng với những cánh đồng lúa mạch, ánh nắng và gió đều rất nhẹ, có thể nghe tiếng gió xào xạc thổi qua cánh đồng lúa mạch. Ngôi đền Tùng Tán Lâm nằm nghiêng phía xa hơn một chút, tường viện màu trắng và mái nhà màu vàng, những vị tăng lữ mặc áo bào màu đỏ bước chậm dọc chân tường, không biết là họ đang làm gì.

Có tiếng chuông trong gió, có lẽ là tiếng chiếc kinh luân cầm tay vang lên.

Suốt quá trình dùng bữa Diệp Khai không dám đối mặt với quản gia, may mà Trần Hựu Hàm đã ra hiệu cho nhân viên phục vụ đi xuống hết, trong hoa viên nở đầy hoa tươi, ánh nắng tràn ngập khắp khu vườn, chỉ có mình hai người họ tận hưởng.

Khi bụng đã quá đói thì ngược lại còn khiến người ta không muốn ăn, Diệp Khai mặc dù ngồi ngay ngắn, nhưng cả người đều phát ra khí chất lười biếng từ bên trong, cậu mặc cho Trần Hựu Hàm giúp mình cắt gan ngỗng, lột vỏ tôm, cạy hàu. Diệp Khai vốn đã khó phục vụ, cũng chỉ có hai món gan ngỗng sốt cam với cá mòi đường sốt champagne là ăn nhiều hơn mấy miếng. Những khi không động đến dao nĩa liền chống cằm nhìn khung cảnh điền viên ở phía xa.

"Trần phu nhân," Trần Hựu Hàm dùng nĩa gõ nhẹ vào ly rượu thủy tinh, gọi thần trí cậu quay về, "Khóe miệng em dính kem kìa."

Diệp Khai thoáng giật mình, đầu tiên là lấy khăn trải bàn màu trắng lau khóe miệng, sau đó mới phản ứng lại, vẻ mặt thoáng tức giận mà nói: "Ai là Trần phu nhân?"

Trần Hựu Hàm tiến lùi đúng mực, rất lịch lãm mà xin lỗi, "Anh cũng chỉ là nói cho đã miệng chút thôi."

Diệp Khai bấm đầu ngón tay tính toán: "Còn ba ngày nữa."

Trần Hựu Hàm phong độ nhẹ nhàng nói: "Em muốn chuyển anh lên chính thức ngay bây giờ cũng được".

Ánh mắt Diệp Khai mang theo vẻ chế nhạo, khóe miệng khẽ mím lại.

Cậu bị cɦịƈɦ đến mức chỗ nào cũng đau, có thể ngồi đây cùng ăn trưa, hóng gió với Trần Hựu Hàm đã là nể mặt hắn. Lúc này trên người cậu đã không còn vẻ ngoan ngoãn thường ngày, trái lại còn có vẻ thanh tao lạnh nhạt, phối hợp với sự cao quý bẩm sinh của mình, ánh mắt kia của cậu giống như là đang cười nhạo Trần Hựu Hàm được voi đòi tiên.

Trần Hựu Hàm không hề bị cậu làm tổn thương, hắn cười nhẹ, lịch sự hỏi: "Sao dạo này không thấy bạn trai em liên lạc với em nhỉ?"

Diệp Khai vừa nghe liền giật mình, liếc mắt nhìn hắn: "Anh ấy mới nhậm chức, bận rộn một chút cũng là chuyện bình thường."

Trần Hựu Hàm hùng hổ dọa người trong ánh nắng dịu dàng và làn gió nhẹ, "Lúc anh bận đến nỗi mỗi ngày chỉ ngủ được có ba tiếng cũng sẽ gửi tin nhắn thoại và gọi videocall với em đấy."

Diệp Khai chống má, ánh mắt từ xa nhìn về, sau khi chạm mắt với Trần Hựu Hàm mới lười biếng cong môi lên: "Hựu Hàm ca ca, anh còn muốn so đo với Lucas tới khi nào đây?"

Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, từ ngoại hình và chiều cao đến kỹ xảo rồi còn cả độ bền, từ quan niệm trong chuyện tình cảm đến mức độ để bụng với ex, người kia là dung tục hay cao cấp, phẩm hạnh có tốt hay là kẻ hạ lưu, mỗi thứ đều nhắc đến đã vài lần.

Trần Hựu Hàm không trả lời cậu, đổi chủ đề, hỏi: "Chiều nay em muốn đi đâu?"

Hiện tại Diệp Khai thậm chí đến ăn cơm cũng còn ngại mệt, có thể đi đâu được?

"Khách sạn đã tặng hai vé vào đền Tùng Tán Lâm. Nếu em muốn thì anh sẽ đi với em."

Hôm qua Diệp Khai mới vừa liếc qua cửa ra vào của ngôi đền, sau cửa chính là một con dốc chừng một trăm bậc thang. Diệp Khai nghi ngờ Trần Hựu Hàm là đang cố ý, nếu không sau khi xem cậu bôi thuốc xong, sao hắn có thể đưa ra loại đề nghị vô nhân đạo như vậy?

"Không đi."

Trần Hựu Hàm dùng khăn ăn lau miệng. Phong thái lịch lãm và lễ độ của hắn đã thấm vào trong xương, chỉ với một động tác đơn giản như vậy cũng có thể khiến người nhìn cảm thấy hắn vô cùng anh tuấn. Chỉ là khi nói ra miệng thì lại không như vậy. Hắn cười bất cần một tiếng, "Trùng hợp quá, anh cũng có dự định như vậy đấy."

Diệp Khai cảm thấy có chút không ổn, Trần Hựu Hàm đi đến bên cạnh cậu, hai tay hắn đút túi rồi dựa vào bàn ăn, khóa chặt Diệp Khai bằng ánh mắt thâm trầm: "Em thay đổi rồi, cũng chỉ khi ở trên giường mới coi như còn ngoan."

Diệp Khai biến sắc, đứng dậy muốn chạy, lại bị Trần Hựu Hàm dễ dàng đẩy về, cả người cậu chưa kịp đứng hẳn dậy thì đã bị ngã về ghế.

Khăn trải bàn trắng tinh bị xô lệch, chén đĩa đổ khắp bàn, phát ra tiếng đinh đang. Rất dễ nghe, là tiếng vang thanh thúy của đồ sứ cao cấp. Đáng tiếc chúng còn chưa kịp ổn định lại thì đã rơi xuống mặt đất rồi vỡ tan tành. Nhân viên phục vụ đã được dặn dò trước, chỉ lo lắng ngó nghiêng một chút, nhưng vẫn đứng yên ngoài hoa viên không nhúc nhích chút nào.

Diệp Khai nhỏ giọng kháng nghị: "Em đau."

Cậu cảm thấy một chữ đau này thôi đã đủ để cho Trần Hựu Hàm nương tay với mình rồi, dù sao từ xưa đến nay Hựu Hàm ca ca không nỡ để cậu phải tủi thân chút nào hết.

Ai ngờ, phép thuật cho dù có lợi hại đến đâu thì cũng có ngày mất tác dụng, Trần Hựu Hàm thờ ơ với câu chú ngữ này, hắn lạnh lùng cong khóe môi, cúi người nói nhỏ bên tai cậu: "Em có biết quản gia đi đâu không?"

Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, con ngươi đen láy bị câu hỏi của hắn dẫn dắt, Diệp Khai quả nhiên rất ngây thơ.

Nhìn vào biểu cảm của Diệp Khai bây giờ, có lẽ cậu thực sự đang suy nghĩ câu trả lời một cách nghiêm túc.

Trần Hựu Hàm từ tốn nói: "... Đi mua gel bôi trơn đấy."

Động tĩnh trong phòng lại vang lên một lần nữa, nhân viên phục vụ hoảng hốt quay đầu lại nhìn, thấy Diệp tiên sinh trẻ tuổi xinh đẹp giận đùng đùng sải bước về phía con đường lát đá xanh dẫn đến lối vào, trong khi Trần tiên sinh lại chỉ đút tay trong túi, không nhanh không chậm mà theo sau lưng người kia.

Rầm!

Cánh cửa bị đóng sầm lại, cây đinh lăng cạnh cửa cũng bị rung chuyển theo.

Trần Hựu Hàm bị ăn bơ, cũng không nản chí, trái lại còn cúi đầu cười bất lực.

Hắn không mở cửa mà đứng ngoài đợi một lúc, hai con bướm bay lượn qua lại giữa bụi hồng sâm panh, cánh cửa lại mở ra, Diệp Khai sầm mặt đứng bên trong cửa, nhưng trong ánh mắt cậu cũng không hề quá tức giận. Để mà nói thì giống hệt lúc tối qua, khi mà cậu bị hắn làm đến mức toàn thân run rẩy, vừa run rẩy vừa trách hắn làm quá mạnh, nhìn thì có vẻ là nổi giận, nhưng thực ra đều là làm điệu làm bộ mà thôi.

Trần Hựu Hàm đối mặt với cậu chừng hai giây, sau đó liền dễ dàng mà kéo người vào trong lòng, ôm ngang cậu lên như ôm công chúa.

Rầm!

Cánh cửa lại bị đóng lại một lần nữa.

Lần này nhẹ hơn rất nhiều, là do Trần Hựu Hàm dùng chân khều một cái.

Trong lò sưởi chỉ còn lại cục than đã cháy hết, Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng đặt Diệp Khai lên chiếc ghế sofa da mềm màu đỏ rượu đối diện với lò sưởi. Diệp Khai ngồi, hắn quỳ, cầm tay cậu, tầm mắt kề nhau rất gần.

"Đêm qua em gọi chồng ơi chồng à không biết bao nhiêu lần, trời vừa mới sáng liền trở mặt không nhận người, chẳng lẽ anh đang diễn theo kịch bản của cô bé Lọ Lem sao?" Giọng hắn trầm thấp nhẹ nhàng, giọng điệu rất chi là cưng chiều.

Diệp Khai không nhịn được mà bật cười, sau đó lại biến về sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn nói, "Em chẳng nhớ gì hết."

Trần Hựu Hàm hôn lên khóe miệng đang cố ý mím thẳng của Diệp Khai: "Vậy câu "Em yêu anh" mà đêm qua em nói thì sao?"

Diệp Khai vốn muốn nói mình nhận nhầm người, nhưng cuối cùng lại mềm lòng, đổi giọng nói: ". . . Cũng không nhớ."

Trần Hựu Hàm nhướng mày: "Làm thế nào mà em thi được Thanh Hoa đấy?"

Diệp Khai nâng mắt liếc hắn một cái: "Là vì em không quan tâm đến anh, thế nên vừa xuống giường liền quên sạch."

Trần Hựu Hàm hít một hơi thật sâu: "Bảo Bảo, mặc dù anh rất muốn chơi với em thêm vài ngày nữa -- "

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói mất tự nhiên của quản gia vang lên ngoài cửa: "Trần tiên sinh, đồ ngài muốn. . ."

Trần Hựu Hàm đứng dậy mở cửa, biết Diệp Khai sợ xấu hổ nên không để quản gia vào phòng, chỉ đành cảm ơn ngay ngoài cửa. Trần Hựu Hàm xách túi giấy vào phòng, nhìn thấy Diệp Khai đã đứng dậy khỏi ghế sô pha, vẻ mặt cậu có chút cứng nhắc: "Ý anh là sao?"

Trần Hựu Hàm còn chưa kịp trả lời, trong giọng nói của Diệp Khai đã nhiễm lên chút vẻ hoảng hốt: "Anh chơi chán rồi sao?"

Trần Hựu Hàm siết chặt túi giấy, nheo mắt nhìn cậu mà không nói gì.

Biểu cảm trên mặt Diệp Khai mất khống chế. Cậu vốn định cười, nhưng lại nhận ra mình cười không nổi, ngay cả khóe môi cũng có chút run rẩy: "Lừa đảo, Trần Hựu Hàm, lần nào anh cũng lừa gạt em. Lúc anh nói chuyện yêu đương nghiêm túc, nói cái gì mà em chỉ cần chơi đùa mà thôi, chơi đùa với anh, còn nói cái chó má gì mà anh nghiêm túc, em tùy ý, chỉ mới có hai ngày anh đã chán, đã không còn kiên nhẫn nữa rồi sao?" Cậu lo lắng bước đi giữa không gian chật hẹp giữa bàn trà và sô pha, đi vài bước lại dừng lại, thở gấp hai hơi, ánh mắt cậu dần trống rỗng, rũ mắt nhìn hoa văn trên thảm: "Em sớm đã biết anh vốn là người thế này. . ."

Những lời mà Trần Hựu Hàm từng nói đều là thứ chó má. Lời của hắn có êm tai đến đâu, có động tình đến đâu, cũng đều là thứ chó má mà thôi.

Cái gì mà chơi bảy ngày, bảy năm, bảy mươi năm đều sẽ nghiêm túc chơi với mình cơ chứ, đều là thứ chó má, chó má hết!

Diệp Khai lao lực thở hổn hển một hồi, cậu ngước mắt nhìn Trần Hựu Hàm một cái, quay đầu bước lên lầu. Đau đớn từ hai năm trước ập đến như thủy triều, khiến cho cậu ngạt thở. Đã sai ở đâu vậy? Trần Hựu Hàm không phải vì mình mà say như chết, đến nỗi phải vào phòng cấp cứu sao? Không phải hắn vì cậu mà giữ mình trong sạch, không đυ.ng tới người khác suốt hai năm qua sao? Không phải hắn giống như lời Cố Tụ nói, hai năm qua chưa từng tổ chức sinh nhật lần nào, cứ đến ngày 7 tháng 8 liền say khướt, trong mơ khóc lóc gọi tên cậu sao? Không phải hắn cất giữ ván trượt tuyết và sapphire, rồi còn nói với bác Trần rằng muốn cùng người tên Diệp Khai kết hôn à?

Đã sai ở đâu vậy?

Cậu chỉ là muốn trả thù Trần Hựu Hàm một chút, trả thù hắn một chút vì sự lừa gạt hai năm trước của hắn. Trần Hựu Hàm có nỗi khổ tâm, cậu không hỏi, Trần Hựu Hàm có khó khăn gì khó nói, cậu không truy cứu nữa, cậu chỉ là muốn trêu chọc và trả thù hắn một chút xíu mà thôi, sau đó liền hoàn toàn buông bỏ hết những chuyện trong quá khứ, từ nay về sau không bao giờ thay đổi nữa.

Nhưng vì sao? Người luôn mồm nói nghiêm túc mà chỉ mới ba ngày liền nói không chơi nữa?

. . . . Lại là một lời nói dối đẹp đẽ, lại là những câu tình thoại ngọt ngào nhưng chó má.

Khi ngón chân va vào chân bàn, Diệp Khai biến sắc vì đau, cậu thở dốc ngồi xổm người xuống mà che ngón chân. Cơn đau như xuyên từ ngón chân đâm thẳng đến trái tim.

Sắc mặt Trần Hựu Hàm thay đổi trầm trọng, nhanh chóng chạy tới ngồi xổm trước mặt Diệp Khai, ôm lấy cậu, đẩy ngón tay cậu ra mà dỗ dành: "Suỵt, suỵt, để anh xem, bỏ tay ra cho anh nhìn nào."

Có thể nhìn ra được gì chứ, đau đớn không phải ở ngón chân, vết thương cũng không ở ngón chân.

Diệp Khai hất tay hắn ta, giọng mũi khi nói chuyện rất nặng, tức giận nói: "Anh xéo đi!"

Trần Hựu Hàm giận đến mức đau nhói cả tim, mạnh mẽ ôm lấy cậu mà mắng: "Thiếu gia, tổ tông, bảo bối, em có biết diễn xuất của em tệ hại đến mức nào không? Dù anh có muốn diễn tiếp với em cũng diễn không nổi nữa rồi, em muốn anh đau lòng mất mát, đau đớn ghen tuông, anh đã rất có gắng, anh đã cố gắng diễn đến mức lấy giả làm thật để khiến em vui vẻ, thoải mái, nhưng em nhìn anh đi, nhìn anh này?" Trần Hựu Hàm giữ vai cậu, để cho đôi mắt phiếm hồng của Diệp Khai nhìn mình: "Diễn xuất của anh cũng rất kém, em có biết không? Anh yêu em, anh sẵn sàng dùng cả cuộc đời này để làm cho em vui vẻ hạnh phúc, để em làm nũng, tùy hứng nổi giận, tương lai mình còn có mấy chục năm, không thiếu ba ngày này, được không em?"

Diệp Khai chớp mắt, một giọt nước mắt lăn dài xuống.

Trần Hựu Hàm dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi, trong lòng rất đau, nhưng trên mặt lại cười: "Anh đã xem camera ở Phồn Ninh rồi, anh biết em. yêu anh, em biết anh yêu em rồi đúng chứ. . . anh chưa từng thay đổi dù chỉ một ngày.