Chương 83:
Sau khi chiếc Prado lái lên con đường núi ngoằn ngoèo, bầu trời ban nãy vẫn còn trong xanh thoáng cái đã có cơn mưa phùn lất phất.
Diệp Khai mặc chiếc áo khoác lớn hơn cậu một cỡ của Trần Hựu Hàm, co quắp buồn ngủ trên ghế phụ. Điều hòa trong xe chỉnh nhiệt độ hơi thấp, cả người cậu được bao trùm trong quần áo, nhìn có vẻ ngoan ngoãn ỉu xìu. Trần Hựu Hàm không lái quá nhanh, hắn phân tâm mà nắm lấy tay cậu, bàn tay Diệp Khai lạnh ngắt.
"Sưng lên rồi." Diệp Khai điều chỉnh tự thế ngồi một cách vi diệu, cậu cau mày, đuôi mắt vẫn còn phiếm màu hồng, nhìn có chút đáng thương. Lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi, bổ sung: "Nhiễm trùng mất."
Trần Hựu Hàm liếc cậu một cái: "Xem em kìa."
Mới chỉ là hai ngón tay mà thôi, nếu mới thế đã sưng thì khi đến khách sạn sao mà cậu chịu nổi?
"Tại anh dữ quá mà."
Trần Hựu Hàm thậm chí còn cảm thấy mình vô tội hơn. Ngoại trừ lúc khẩu giao ra thì có lúc nào hắn dám dùng sức đâu? Dáng vẻ cực kỳ khao khát nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ làm bị thương cậu.
Hắn cân nhắc lại một chút mùi vị nọ, thản nhiên hỏi: "Có phải Lucas không được cho lắm không?"
Trên mặt Diệp Khai lập tức nóng cháy. Diệp Khai nhắm mắt lại, trong lòng rất chi là tuyệt vọng. Chuyện đến nước này, cậu cảm thấy mình thực sự rất có lỗi với Lucas, thậm chí không xứng để làm bạn với hắn ta nữa rồi. Cậu không thể tiếp tục làm ra hành vi bôi nhọ người khác nữa, cậu đã bị ép phải đi đến đường cùng, không còn con đường nào để lùi lại nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đáp: ". . . Anh, ấy, rất, được."
Trần Hựu Hàm siết chặt vô lăng, mất chừng hai giây mới có thể bình tĩnh lại sự kích động và ghen ghét trong lòng, lạnh nhạt nói: "Bây giờ vẫn còn đang trên núi, em đừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh."
Diệp Khai cạn lời: "Tự anh hỏi trước mà!"
"Anh hỏi là em khen hắn ngay sao? CMN, em không thể bịa ra vài câu để lừa anh chắc?"
Mẹ kiếp, dữ chết đi được.
Diệp Khai tức giận nói: "Làm gì mà anh phải lớn tiếng như vậy!"
Trần Hựu Hàm giận đến mức hụt hơi, hắn mím chặt môi hít thở vài lần, sau đó mới khàn khàn mà bình tĩnh nói: "Xin lỗi, là do anh ghen với hắn ta."
Diệp Khai khàn giọng, trước khi trên mặt lộ ra biểu cảm gì đó liền kéo áo lên che kín đầu mình.
Trong bóng tối, cậu dùng sức mím chặt môi, những ý cười trên mặt vẫn len lén chạy ra ngoài từng chút một.
Cậu hít sâu để điều chỉnh cảm xúc, lúc kéo áo xuống thì khuôn mặt đã khôi phục lại trạng thái vô cảm, Diệp Khai lạnh lùng nói: "Chúng ta chỉ đang chơi đùa mà thôi, anh ghen cái gì mà ghen chứ."
Trần Hựu Hàm khoác tay lên mép cửa để che đi khóe môi, che đi nụ cười vi diệu của mình, đứng đắn nói: "Em nói vậy cũng có lý. Đã vậy rồi lúc đến khách sạn em tốt nhất là nên để anh chơi cho tận hứng một chút."
Cả hai cùng thả thính lẫn nhau, từng câu chữ đều như muốn khích bác đối phương, như là đang đi trên dây treo trong bể dục, chỉ hận không thể liều chết dây dưa trong kɦoáı ƈảʍ bên bờ tử vong rồi rơi uống vách đá ngay trong giây tiếp theo, hết lần này đến lần khác nói về chuyện tình ái.
Ngoài cửa sổ là những ngọn đồi thoai thoải nằm kế bên nhau, những bản làng tộc Di nằm rải rác trên đỉnh đồi, những cánh đồng xẻ dọc theo hình vòng cung nhấp nhô của ngọn núi. Bên dưới vách núi, nước sông Kim Sa đυ.c ngầu cuồn cuộn gầm thét, biển mây nằm cực thấp trải dài trên những ngọn cây xanh biếc, trôi về phía núi tuyết trắng xóa dưới chân trời phía xa.
Diệp Khai thậm chí còn không hỏi Trần Hựu Hàm đưa mình đi đâu.
Ba tiếng đồng hồ sau, mưa tạnh, chiếc xe lao ra khỏi con đường ngoằn ngoèo, trượt nhẹ vào con đường nhựa đen thẳng tắp giữa đồng bằng. Những đám mây thấp đến mức gần như sà xuống mặt đất. Trong ánh sáng hỗn độn hòa quyện giữa tia sáng và bóng tối, các bản làng dần trở nên dày đặc hơn, cánh đồng hai bên nở đầy những chùm hoa đỏ rực, những con lợn Tây Tạng đen nhỏ bé không sợ ô tô, chúng ủi mũi chui loạn khắp mặt đất.
Cột mốc đường cao lớn màu xanh lam chỉ đến Shangri-La.
Diệp Khai tỉnh dậy sau cơn mê man, cái mông cũng có chút tê mỏi. Cậu mở mắt tỉnh táo lại một lúc, sau đó nghiêng đầu ngắm gò má Trần Hựu Hàm.
Xương lông mày cao, sống mũi thẳng, hốc mắt sâu, lúc hắn hờ hững nhìn người khác cũng khiến người ta cảm thấy run chân, không phải là sợ hãi, mà là tác dụng kép của hormone giống đực và tính xâm lược của kẻ bề trên bẩm sinh. Hắn chỉ là tùy ý liếc qua một cái, có lẽ người ta đã suy nghĩ đến chuyện sẽ dùng tư thế nào khi lên giường với hắn rồi.
Từ khi còn là một đứa trẻ Diệp Khai đã biết Trần Hựu Hàm rất anh tuấn, lần thức tỉnh thẩm mỹ đầu tiên của cậu cũng là ở trên người Trần Hựu Hàm.
Diệp Khai dùng ánh mắt ngái ngủ, lặng lẽ di chuyển tầm nhìn xuống môi hắn.
Trần Hựu Hàm mím nhẹ khóe môi dưới: "Nhìn nữa là anh thu phí đấy."
Diệp Khai cũng cười theo, tiến đến bên mặt hắn hôn một cái: "Anh mệt chưa? Có muốn đổi ca cho em không?"
"Sắp đến nơi rồi." Trần Hựu Hàm nắm lấy tay cậu, mười ngón đan xen nhau mà đưa lên bên môi, hắn hôn lên mu bàn tay Diệp Khai.
Xe chạy vào thành phố Shangri-La, họ chạy dọc theo một đoạn thành cổ Độc Khắc Tông, rẽ vào đại lộ, hướng về ngôi đền Tùng Tán Lâm. Vừa mới mưa xong, những con đường nửa ẩm nửa khô bởi tia hoàng hôn cuối cùng, trên phố vắng bóng người đi bộ và xe cộ. Những ngôi nhà hai bên được xây theo kiểu nhà đá của người Tạng, bên ngoài cửa sổ treo những tấm rèm sọc đỏ, trắng và xanh, cờ ngựa cắm ở bốn góc, các dây buộc cửa và mái hiên cửa sổ bên ngoài đều được vẽ hoa văn Bát Bảo may mắn.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dần rời xa thành phố và tiến vào làng. Lần này thì hay rồi, đi có một đoạn đường mà cứ dừng hết lần này đến lần khác, cứ một chốc họ lại bị đàn gia súc có bò có cừu cản giữa đường trong lúc chúng được lùa về nhà. Trần Hựu Hàm không dám bấm còi, mà có bấm cũng vô ích, chỉ có thể đứng chờ. Những người chăn gia súc đứng bên đường cầm roi đối mặt với bọn họ.
Trần Hựu Hàm hạ cửa kính xe xuống, cơn gió đêm bất chợt ập đến. Hắn lấy ra hai điếu thuốc và ném cho Diệp Khai một điếu. Lúc Trần Hựu Hàm cúi đầu đốt thuốc Diệp Khai cũng tiến lại gần, hai người cùng chia nhau một ngọn lửa nhỏ màu xanh.
"Mấy thứ tốt đẹp thì không chịu học, hút thuốc với uống rượu thì học thật là nhanh."
Diệp Khai thành thạo mà ung dung nhấp hai hơi, nhìn về đám cừu non đang đối diện với bọn họ.Không khí nồng nặc mùi động vật, tiếng be be khiến người ta nghe mà nhức đầu, cậu thờ ơ nói: "Em hút Davidoff, chiếc xe đầu tiên mà em mua chính là Panamera, từ đầu đến cuối chỉ động lòng với một người duy nhất là anh, bởi vì không được gặp anh mà suýt nữa thì đã quên mất cảm giác thích một người là thế nào. Anh cảm thấy em học hư sao, tất cả là nhờ anh tặng cho đấy."
Trần Hựu Hàm vươn tay ra ngoài vẩy tàn thuốc, hắn lạnh nhạt mà từ trên cao nhìn xuống hỏi, mang theo sự châm chọc mơ hồ: "Lucas giống với kiểu của anh sao? Đừng có mà dìm hàng anh thế chứ."
Diệp Khai bật cười: "Anh lại sao vậy?"
Trần Hựu Hàm cũng hờ hững mà nhìn cậu cười, ánh mắt hắn dịu dàng, khủy tay chống lên mép cửa sổ.
Diệp Khai ngả ngớn thở hơi thuốc về phía hắn: "Trần tiên sinh, dáng vẻ ghen tuông của anh nhìn có vẻ không được thông minh cho lắm đâu."
Đàn cừu cuối cùng cũng đi hết, chiếc xe lại chậm rãi khởi động, Trần Hựu Hàm dụi điếu thuốc vào gạt tàn trong xe: "Lúc anh ghen nhất chính là khi nhìn thấy em hôn hắn ta trong quán bar kìa."
Đó chỉ là một lần thử nghiệm thất bại, hắn mà không nhắc đến thì Diệp Khai cũng gần như đã quên sạch. Ngay cả khi bị nhắc lại một lần nữa, cậu cũng chẳng nhớ nổi nhiệt độ và hương hoa khi đó, cũng chẳng nhớ cơn gió và bài hát mà ban nhạc đã hát vào đêm đó.
"Anh đứng đâu mà lại nhìn thấy lần đó?"
"Bên chỗ Kiều Sở, trên sân thượng tầng hai." Trần Hựu Hàm trầm mặc, trong lòng đau thắt lại, rất nhanh, chỉ là trong nháy mắt: "Sau đó anh muốn đến tìm em, nhưng lại nhìn thấy em sóng vai cùng hắn đi ngang qua cửa. Em biết lúc đó anh đã làm gì không?" Trần Hựu Hàm tự giễu cười một cái, "Anh trốn đi."
Diệp Khai không biết phải nói gì. Khi đó cậu rất nghiêm túc, rất nghiêm túc muốn quên hắn đi để bắt đầu lại từ đầu.
Chiếc Prado đang đi trên con đường bê tông xám xịt với tốc độ hai mươi dặm, vượt qua hai ngã tư, rồi dừng lại trước cổng sân nhà ai đó.
Thật lâu sau, Diệp Khai mới nói: "Em tưởng rằng anh không để ý."
"Anh đúng là không để ý," Trần Hựu Hàm dừng lại một chút, cảm thấy khó mà có thể sắp xếp lại ngôn ngữ sao cho đúng: "Cũng không phải là không để ý, mà là vì mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, anh không có tư cách để quan tâm đến em nữa. Chỉ là khi thật sự tận mắt chứng kiến, khoảnh khắc đó anh vẫn. . ." một tay hắn giữ lấy tay lái, thờ ơ quẹo qua một khúc cua, cánh tay trái đang chống lên cửa sổ không nhịn được mà lau mặt một cái, "Anh thà rằng coi như bản thân mình đã chết rồi."
Diệp Khai khẽ run lên, dùng sức bóp mạnh điếu thuốc.
"Vậy sao bây giờ anh cứ luôn nhắc đến anh ấy?"
Trần Hựu Hàm nửa cong khóe môi, nở một nụ cười có chút xấu xa: "Em đừng coi anh là người tốt.", Diệp Khai nghe mà chẳng hiểu gì.
Trần Hựu Hàm liếc cậu một cái, khôi phục lại nhịp tim đang đập nhanh của mình, bất cần đời nói: "Anh rất hư đấy, sau này em sẽ biết thôi."
Đền Tùng Tán Lâm nằm cheo leo trên lưng chừng núi với hàng dãy nhà dành cho người tu hành, nóc nhà màu vàng nối liền nhau, đắm chìm trong ánh chiều tà sau cơn mưa, đàn quạ màu đen với cái mỏ đỏ lượn vòng trên không trung. Nó là một loại chim mang điềm lành.
Diệp Khai không hỏi rốt cuộc Trần Hựu Hàm muốn đi đâu, mọi thứ đều tùy vào hắn.
Ngay lối vào của đền Tùng Tán Lâm, hồ nước đối diện lăn tăn ánh sáng, trên bãi cát ở giữa hồ có rất nhiều vịt trắng, khách du lịch tản mác, tất cả đều cho vịt ăn trong khi chờ xe buýt đến thắng cảnh. Prado quay một khúc quanh lớn trên mặt hồ rồi chạy đến vùng đất hoang vu bên dưới núi.
"Khách sạn đây sao?"
"Không đặt trước Banyan Tree nên không vào được, đổi sang chỗ này cũng tạm được." Trần Hựu Hàm ôm chầm lấy sau gáy Diệp Khai, nhìn cậu chăm chú: "Hôn cái nhé?"
Sau đó cả hai tự nhiên mà trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi.
Hai người cầm theo balo bước xuống, Diệp Khai phát hiện lễ tân người Tạng nhìn bọn họ với ánh mắt kìm chế và kỳ quái.
Nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng, chiếc xe điện màu trắng đã chờ bọn họ sẵn bên đường, lễ tân đặt balo của họ lên ghế sau. Chiếc xe từ từ đi xuống dọc theo sườn đồi lát đá xanh.
Mặt trời đã lặn hẳn, nắng chiều cũng đã tàn, gió đêm nhẹ nhàng thổi tung tóc Diệp Khai. Đôi mắt cậu lướt qua cánh rừng xanh bạt ngàn, nhìn thấy vài người nông dân trở về nhà muộn.
Cậu không biết Trần Hựu Hàm đang nhìn mình, với sự dịu dàng khắc sâu hơn cả sự quyến luyến của đàn chim với gió đêm, của hoàng hôn với sông núi.
Các tòa nhà trong khách sạn đều là tòa đơn, đó là một tòa nhà làm bằng đá cao ba tầng. Trước hiên nhà treo một ngọn đèn dầu.
Quản gia đã đợi sẵn ở cửa, "Chào mừng Trần tiên sinh, Diệp tiên sinh." Quản gia là một cô gái Tây Tạng thông thạo tiếng phổ thông, gần như không lẫn chút giọng địa phương nào. Cô quay lại và mở khóa cửa bằng chiếc chìa khóa truyền thống bằng đồng. Họ đi theo cô xuyên qua lối vào giống như hành lang ở cửa trước, sau đó trước mắt họ hiện ra căn phòng khách kiểu Tây Tạng truyền thống.
Mặc dù Diệp Khai vẫn luôn trải nghiệm trong những ngôi nhà kiểu Tây Tạng trong khoảng thời gian này, nhưng chúng rõ ràng là kém hơn nhiều so với sự tinh xảo và xa hoa ở nơi đây.
Quản gia dẫn bọn họ đi thăm quan một vòng, giới thiệu các công trình và dịch vụ của khách sạn. Một lúc sau, có một cô bé cõng gùi trên lưng gõ cửa bước vào, dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt của cô nhóc đỏ bừng. Bên trong cái gùi trên lưng em là củi khô được sắp xếp gọn gàng. Cô nhỏ ngồi xổm xuống trước lò sưởi, lấy gỗ thông ra làm mồi nhóm lửa, ánh lửa lóe lên, mùi dầu thông dễ chịu từ từ bay ra.
Quản gia giao chìa khóa cho Trần Hựu Hàm rồi đi chuẩn bị bữa tối theo căn dặn của hắn. Trần Hựu Hàm nắm tay Diệp Khai bước lên chiếc thang gỗ vững chãi. Mùi trầm hương Tây Tạng tràn ngập trong không khí, chỉ bước lên bậc có vài bước mà cũng khiến người ta bối rối thở dốc, cảm thấy trong lòng mình đã hoàn toàn trống rỗng. Cuối cùng, trước mắt họ hiện ra chiếc giường kiểu Tạng rộng hai mét, ga giường bằng vải bông cao cấp trắng như tuyết được trải dài không có lấy một nếp nhăn.
Diệp Khai đột nhiên cảm thấy thật hoang đường, cậu vô thức nuốt nước bọt một cái. Bỗng một trận choáng váng ập đến, cậu bị Trần Hựu Hàm đè lên tường. Bức tranh thêu thời Đường bị đυ.ng cho lắc lư, phía trên nó có thêu hoa văn mạn đà la phức tạp và trang nghiêm.
Trần Hựu Hàm thở hổn hển cười hỏi: "Sao cứ có cảm giác như học sinh đi thuê phòng thế này nhỉ?"
Sau đó hắn lập tức ôm ngang Diệp Khai lên. Diệp Khai ôm lấy cổ của hắn, ánh mắt còn ướŧ áŧ trước cả cơ thể.
Khi bị ném lên trên giường, Diệp Khai ngay lập tức cảm thấy choáng váng. Trần Hựu Hàm đối mặt với Diệp Khai, nhẹ giọng gọi cậu: "Bảo Bảo, bảo bối, Tiểu Khai."
Mỗi khi hắn gọi một tiếng, trái tim Diệp Khai liền run lên một trận.
Du͙ƈ vọиɠ trong mắt hắn sâu nặng, tựa như đóa hồng bị sương đêm thấm đẫm sắp phải đón nhận mưa giông trong đêm đen.