Chương 66

Chương 66

Vì Diệp Thông đã kiên trì như vậy, thế nên Diệp Khai có thế nào cũng không thể vắng mặt khỏi tiệc đính hôn của tân chủ tịch GC.

Trần Vi Vũ là một hậu duệ xuất sắc trong hệ thống gia tộc phức tạp của nhà họ Trần, trong lúc thay quần áo Diệp Khai đã được trợ lý giải thích như thế. Từ nhỏ đã là học bá, tốt nghiệp đại học Columbia, sau khi khi thuận lý thành chương tiến vào tập đoàn GC đã bắt đầu làm tổng trợ lý tại tập đoàn nhánh du lịch, suôn sẻ trở thành tổng trợ lý chủ tịch tập đoàn, sau đó vào chừng một năm trước thì nhảy dù vào tập đoàn thương nghiệp, tiếp quản vị trí tổng tài, trở thành người đứng đầu của tập đoàn thương mại GC -- cũng là bộ phận kiếm tiền quan trọng nhất của toàn bộ GC.

"Tính ra thì anh ấy hẳn là anh họ của cựu chủ tịch." Trợ lý Tư Kỳ cầm bộ đồ đã là phẳng đứng một bên.

Từ đầu năm nay Diệp Khai đã bắt đầu từng bước tham gia vào việc quản lý và kinh doanh của Ninh Thông. Diệp Thông cố ý gửi đến cho cậu một vị trợ lý trưởng thành và giàu kinh nghiệm, nhưng Diệp Khai không thích cảm giác bị dắt mũi, cậu dứt khoát tuyển một người hoàn toàn mới, người này vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ được một năm, chịu trách nhiệm về tất cả các chi tiết trong công việc và phương diện xã giao cho cậu.

"Vậy chẳng phải đã gần 40 rồi sao?"

"41." Tư Kỳ đứng bên người cậu, giúp cậu khoác áo lên.

Mặc dù chỉ mới đôi mươi, nhưng khí chất khi mặc lên chính trang của cậu đã khiến cho người ta khó mà coi thường, Diệp Khai hoa mỹ mà thâm trầm, có trên người sự nội liễm sắc sảo. Đại khái đây chính là khí chất của con cháu thế gia được bồi dưỡng trong môi trưởng danh lợi suốt quá trình trưởng thành mà ra. Mặc dù Tư Kỳ lớn hơn cậu mấy tuổi, nhưng khi ở chung không dám khinh thường chút nào. Cô không hề biết rằng hai năm trước cậu chủ của mình không hề giống như vậy.

Diệp Khai cài lên khuy măng sét, khóe môi gợi lên ý cười: "Xem ra nhà họ Trần đều thích kết hôn muộn, sinh con muộn."

Chữ "đều" này khiến Tư Kỳ không dám tùy tiện trả lời. Cô tháo chiếc và cạt đã được stylist phối hợp từ trước xuống: "Nút thắt Windsor?"

Diệp Khai gật gật đầu. Tư Kỳ rất khéo léo mà thắt nơ cho cậu, hai người cách nhau rất gần, nhưng không hề có chút mập mờ khiến người ta mơ màng nào. Chỉ là khi Diệp Khai ngẫu nhiên liếc xuống, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Tư Kỳ, cậu sẽ đột nhiên nhớ đến chính mình lúc thắt cà vạt cho Trần Hựu Hàm khi trước. Vào lúc đó lần nào cậu cũng đều không nhịn được mà kiễng chân lên hôn hắn, thắt một cái cà vạt thôi cũng tốn mất 5 phút đồng hồ. Những hồi ức ngắn ngủi này vừa nhẹ vừa nhanh mà lướt qua trái tim Diệp Khai, giống như bông tuyết vô tình lướt qua cửa sổ vào mùa đông.

Diệp Thông bị bệnh nhẹ, buổi tiệc này liền được đại diện bởi Diệp Chinh, Diệp Khai và Cù Gia tiếp khách. Địa điểm tổ chức ở Mandarin Oriental. với những bàn tiệc buffet dài kiểu phương Tây, dù phong cách giản dị những vẫn không giấu được sự xa hoa, Tư Kỳ đi bên cậu, nhỏ giọng giới thiệu các vị khách quý có mặt trong bữa tiệc, quả nhiên đều là tập hợp cũng những vị danh nhân nổi tiếng, rạng rỡ tinh quang, bóng dáng của trận phong ba kia đã hoàn toàn biến mất khỏi GC và Trần gia. Trần Vi Vũ và vị hôn thê xinh đẹp của mình được mọi người vây quanh, mỉm cười nhận lấy những lời chúc phúc và khen ngợi từ bốn phương tám hướng.

Diệp Khai nhìn thấy người quen. Đó là Cố Tụ. Anh không thay đổi nhiều, vẫn là dáng vẻ ôn tồn lễ độ, nhẹ nhàng phong độ. Cậu đột nhiên giật mình một chút, Diệp Khai vẫn cho rằng người đứng bên Cố Tụ là Trần Hựu Hàm. Đến khi hồi thần lại, vở kịch lớn kết thúc, màn kịch mới đã mở ra, GC đã không còn là GC của Trần Hựu Hàm, người đứng bên cạnh Cố Tụ cũng không phải Trần Hựu Hàm. Anh lúc này đang cẩn thận chu đáo giúp Trần Vi Vũ đối đáp giao thiệp.

Trần Vi Vũ là một người đàn ông trung niên diện mạo bình thường, hơi mập, cho dù cố gắng hóp bụng thì vẫn để lộ ra bụng bia, quần áo cùng với phụ kiện đều là đúng quy đúng củ, hai bên mép tóc hơi lùi lại về sau, dáng vẻ khi bắt tay với người khác dùng sức mà thận trọng. Hắn đã 41, nhìn chính là 41. Không giống như Trần Hựu Hàm, dáng vẻ vĩnh viễn dừng lại ở giới hạn mơ hồ ngoài ba mươi, khi nắm tay hay là khi trò chuyện với người khác đều có loại phong thái hững hờ.

Không biết liệu Cố Tụ có cảm thấy chênh lệch hay không.

Người vây quanh cô dâu chú rể ít hơn một chút, Diệp Khai tiến lên.

"Anh Vi Vũ, đã lâu không gặp, chúc mừng anh." Cậu vươn một bàn tay ra, Trần Vi Vũ không chút do dự nắm lấy, dùng sức vỗ vỗ vai cậu: "Tiểu Khai, mới chớp mắt một cái mà em đã cao như vậy rồi!"

Diệp Khai cười cười: "Chị dâu xinh quá ạ, quả nhiên là trai tài gái sắc."

"Em cũng nên tìm người yêu đi thôi!" Trần Vi Vũ cụng ly Champagne với cậu, "Đợi đến tiệc cưới để Cissy ném hoa cưới cho em nhé!"

"Một bó hoa làm sao mà đủ được? Nhìn Tiểu Khai thế này, người theo đuổi em ấy phải xếp hàng dài từ đây đến đại lộ Tây Lâm ấy chứ?" Vị hôn thê Cissy nói đùa.

Bầu không khí rất hài hòa, mảy may không nhìn ra đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Một nhóm khách mới lại tiến đến, Diệp Khai thuận thế rút lui. Tư Kỳ đi theo, vừa đi vừa le lưỡi: "Trùng tên rồi."

"Chị cũng tên là Cissy sao?"

Tư Kỳ gật gật đầu: "Cùng tên khác mệnh, khi nào thì ông trời mới ban cho chị một tổng tài bá đạo đây?"

Diệp Khai nghe cô nói vậy liền cười, nói ngay: "Chị có thể đi tìm thử xem, nhìn trúng ai em sẽ giật dây giúp chị."

Ngay khi Tư Kỳ vừa rời đi, Cố Tụ liền đi đến. Anh chỉ tạm thời rời khỏi Trần Vi Vũ, nói xong hai câu liền phải quay về ngay.

"Cố Tổng, nghe nói anh đã được thăng chức," Diệp Khai nâng ly Champagne với anh, "Xin chúc mừng."

Dáng vẻ khách khí mà xa cách của cậu khiến Cố Tụ rất kinh ngạc. Anh nhã nhặn tiếp lời: "Chức vụ không thay đổi, thăng title mà thôi. Cậu --" Anh vốn muốn hỏi cậu vẫn ổn chứ? Nhưng Diệp Khai nhìn qua không có gì là không ổn, chỉ là càng càng thâm trầm thành thục hơn hai năm trước mà thôi, gần như không còn tìm thấy bóng dáng cậu thiếu niên mời mọi người trà sữa hai năm trước, liền sửa lời thành: "Cậu đã thay đổi rất nhiều."

Diệp Khai mím môi cười cười: "Cảnh còn người mất mà thôi, anh hẳn là còn cảm thấy rõ ràng hơn em chứ."

Cố Tụ cảm thấy bị xúc phạm.

Đồng thời cũng cảm thấy một sự phẫn nộ và thất vọng.

Anh không thể quên được tình trạng của Trần Hựu Hàm năm đó. Hắn trầm mặc, làm việc điên cuồng, khắc nghiệt tàn khốc mà phung phí cơ thể chính mình. Hắn thu thập tàn cuộc, dồn hết sức làm lại, như một con quay vĩnh cửu không biết nghỉ ngơi, mỗi ngày chỉ ngủ ba, bốn tiếng, gần như là sống trong công ty. Cách duy nhất để thả lỏng là uống rượu. Cố Tụ luôn là người đi nhặt người về, nhặt một gã đàn ông say như chết chỉ biết lặp đi lặp lại hai chữ "Tiểu Khai". Sau đó, hắn dần dần không gọi tên người kia nữa, say rồi cũng không nói gì, chỉ mói đi nói lại "Nhớ em." vào một ngày nào đó trong năm. Cố Tụ nhớ lại một chút, có lẽ đó là tròn một năm ngày bọn họ chia tay.

Cái kiểu uống rượu không muốn sống này cũng không rèn luyện ra tửu lượng tốt hơn, ngược lại càng khiến hắn say nhanh hơn, sâu hơn, sau đến càng ngày càng mơ hồ. Cuối cùng, sau khi đưa hắn về nhà một lần nữa, anh nhìn thấy Trần Hựu Hàm cong người ôm đống ga trải giường lộn xộn. Cố Tụ tưởng là hắn uống đến hỏng luôn dạ dày rồi, đến lúc tiến lại gần mới phát hiện Trần Hựu Hàm đã nhắm mắt, ga giường bị nước mắt của hắn thấm thành một mảng đậm màu. Hắn co quắp cả người, lông mày nhíu chặt lại, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào đau đớn. Cố Tụ nghe đi nghe lại hai lần, mới nhận ra hắn đang hỏi đi hỏi lại: "Bảo Bảo, em đâu rồi?". Thật trùng hợp làm sao, ngày đó là ngày sinh nhật Trần Hựu Hàm năm ấy.

Công bằng mà nói, Cố Tụ cảm thấy lúc trước yêu đương có bao nhiêu ngọt ngào, thì lúc này liền đau đớn bấy nhiêu.

Anh thậm chí còn nghĩ, Trần Hựu Hàm không nên như thế này. Anh thà rằng hắn cứ sống mãi trong sự xa hoa trụy lạc không có tình cảm mà lăn lộn suốt đời, còn tốt hơn là có một kết cục như thế này.

Cuộc nói chuyện sau thời gian dài không gặp mặt lại tan rã trong không vui. Cố Tụ siết chặt nắm tay quay về bên người Trần Vi Vũ. Anh vẫn còn có nhiệm vụ của mình, cho dù trong lòng đầy uất ức và phiền muộn, anh cũng chỉ có thể sắp xếp lại tâm trạng, đổi sang khuôn mặt cười thành thục quay về.

Diệp Khai nâng cổ tay nhìn đồng hồ, loại bữa tiệc nhàm chán này chỉ cần lộ mặt là coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, đã đến lúc quay về. Cậu đặt chén rượu xuống, nhìn lướt qua sảnh tiệc, không thấy Cù Gia và Diệp Chinh đâu, cậu quyết định sẽ đi ra ngoài hút một điếu thuốc trước. Cậu không nghiện thuốc lá, chỉ khi tâm trạng không ổn mới cần nicotin làm dịu đi. Khu vực hút thuốc là một khoảng sân vườn, ẩn mình nhờ những cành cây, rất riêng tư. Lúc nhìn thấy bao thuốc cũng không khỏi muốn tự giễu mình một tiếng. Davidoff. Không phải là cậu chưa từng thử qua những loại khác, Marlboro, Hilton, Yunyan, tất cả đều khó mà nuốt xuống.

Cậu tranh thủ lúc hút thuốc mà xử lý những tin tức chồng chất trong điện thoại. Hệ thống tài chính thực sự tốt hơn GC rất nhiều, chỉ cần đưa ra quyết sách quản lý mà hiếm khi cần thay đổi chiến lược, hết thảy mọi thứ đều được tiến triển thuận lợi, dù có người thừa kế là cậu hay không cũng có thể tự vận hành. Lucas cũng có nhắn tin tới -- dĩ nhiên thôi, dù sao hắn ta cũng đã theo đuổi hơn một năm trời, vốn tưởng chừng sẽ tiến vào giai đoạn mệt mỏi sau một thời gian dài, không ngờ bởi vì lý do được điều chuyển đến khu vực Trung Quốc mà hắn còn theo đuổi mạnh mẽ hơn cả trước.

Lucas: Cùng đi uống một ly sau khi kết thúc bữa tiệc chứ?

Đại khái hắn đã gửi vào khoảng nửa tiếng trước, Diệp Khai lạnh lùng trả lời: Em uống đủ rồi.

Lucas dường như đang đợi cậu, ngay lập tức trả lời: Liệu đêm nay anh có cơ hội gặp em không nhỉ?

Diệp Khai hít một hơi thật sâu, nhất thời không thể đưa ra quyết định. Cậu khóa màn hình, cầm điếu thuốc đi sâu vào khu vườn.

"Vi Vũ mới chính là người thắng cuộc cuối cùng, không chỉ thăng quan phát tài, mà đến vợ cũng xinh đẹp hơn người." Có người nhỏ giọng tán gẫu về nhân vật chính của bữa tiệc.

"GC không phải chiến thắng dễ dàng nhất của anh ta hay sao?"

"Nói cũng đúng, đúng là ngôi sao may mắn trong công việc, Hựu Hàm tổng tài phải nôn ra máu mới cứu được ông ty về, rồi cứ thế mà tặng ra cho anh ta, chỉ cần không làm ra chuyện ngu ngốc gì, anh ta có thể an ổn ở vị trí này rồi cứ vậy mà tiến vào hội đồng quản trị thôi."

"Tôi nhớ Hựu Hàm tổng tài quá đi mất."

Người còn lại im lặng một hồi, ra vẻ thoải mái mà đùa giỡn: "Haiz, có ai mà không nhớ chứ."

"Tuy rằng lúc mắng chửi người có chút tàn nhẫn."

Hai người cười ra tiếng, một người cảm khái nói: "Thế nhưng anh ấy đã mời tất cả nhân viên cũ quay về."

Người kia khịt mũi, "Đừng nói nữa, nói nữa tôi lại khóc mất! Có lẽ Hựu Hàm tổng tài có việc riêng phải làm, dù sao anh ấy vẫn còn cổ phần ở GC, nói một câu khó nghe thì Vi Vũ tổng tài cũng chỉ là làm công giúp ảnh thôi mà."

"Vi Vũ tổng tài mà đẹp trai hơn chút nữa thì tôi cũng chịu rồi."

Hai người lại hi hi ha ha cười vui vẻ: "Hựu Hàm tổng vừa đi, người chờ ảnh tan tầm cũng chẳng còn ai."

"Sao mãi ảnh vẫn chưa kết hôn nhỉ?"

"Chắc là đợi thiên tiên hạ phàm chăng."

"Đúng rồi, hôm nay cũng thấy anh ấy có đến, có nên đi qua mời ảnh một ly không? Đi ngắm cho bổ mắt cũng được."

Giọng nữ cười đùa đi xa dần.

Trong lòng Diệp Khai khẽ co rút một chút, tàn thuốc rơi xuống đầu ngón tay, Trần Hựu Hàm cũng đang ở đây ư? Tại sao cậu không nhìn thấy hắn? Cậu cơ hồ là muốn quay về theo phản xạ có điều kiện, rồi bỗng chậm lại sau hai bước.

Sao cậu lại muốn đi tìm Trần Hựu Hàm cơ chứ? Diệp Khai, mày quên rồi sao, mày từng thề rằng trước khi qua năm 20 tuổi, mày sẽ quên đi người đó cơ mà.

Sương mù dâng lên dày đặc trong bóng đêm. Đầu tháng bảy, là cuối mùa mưa dầm của Ninh Thị, ngay cả trong không khí cũng có thể cảm nhận được sức nặng ẩm ướt. Màn sương đêm phủ trên ánh đèn mênh mông, hương thơm của Juliet bay trong màn sương. Diệp Khai lấy điện thoại ra, quyết định đưa cho Lucas một câu trả lời tích cực. Cậu có thể đến gặp hắn ta, cũng cần gặp hắn ta. Có lẽ cách làm này có chút hèn hạ, nhưng Lucas sẽ không để ý, hắn là một người theo chủ nghĩa nhìn kết quả, không nhìn sơ tâm. Chỉ cần Diệp Khai đồng ý chấp nhận hắn, hắn sẽ không quan trọng cậu là chữa thương hay tránh gió -- điều duy nhất khiến hắn bất lực chính là, đến giờ Diệp Khai vẫn không sẵn sàng chấp nhận hắn mà thôi

Ánh sáng màn hình điện thoại trong đêm rất chói mắt, cậu vừa đi vừa gõ chữ, không khỏi chậm bước chân, bất ngờ đυ.ng phải người nào đó.

Cậu theo phản xạ mà nói "Xin lỗi", người bị đυ.ng phải quay người lại, trên tay hắn cầm ly Champagne và điếu thuốc, sững sờ nhìn cậu một cái, rồi kinh ngạc cười cười, ôn hòa nói: "Tiểu Khai."

Ngước mắt, khóa màn hình điện thoại.

Trần Hựu Hàm nói "Excuse me" với người bên cạnh, đồng thời đưa tay ra làm động tác 'Mời': "Nói chuyện chút được không?"

Lúc này Diệp Khai mới phát hiện đứng bên cạnh hắn là một người nước ngoài. Cậu không nghĩ nhiều liền nói: "Thì ra tiếng Anh của anh tốt như vậy."

Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng nói: "Anh chỉ tiến bộ hơn một chút thôi."

Gió đêm phả vào mặt, thổi tan làn sương mù ẩm ướt. Hai người chậm rãi đi dọc theo con đường khuất bóng cây cối, nhất thời không có ai lên tiếng, mãi sau Trần Hựu Hàm chủ động nói: "Ngạc nhiên thật đấy, anh còn tưởng rằng em sẽ không đến tham dự."

"Em đến gặp Trần Vi Vũ." Cậu trả lời ngắn gọn.

"Anh đã thấy rồi." Trần Hựu Hàm cười cười. Hắn còn không đến mức tự mình đa tình, cho rằng cuộc gặp gỡ bất ngờ lần trước có thể dấy lên chút tình cũ với Diệp Khai. Chỉ là dù hắn đã tỉnh táo như thế, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút mất mát. Lòng bàn tay rất ẩm ướt, gần như là hâm nóng cả rượu lên.

"Em bằng lòng đi dạo với anh thế này, anh cũng rất bất ngờ." Hắn trầm giọng nói: "Anh còn tưởng rằng em sẽ không muốn tiếp xúc với anh nữa."

"Hựu Hàm ca ca, dù sao thì chúng ta đã làm bạn của nhau nhiều năm như vậy rồi," Diệp Khai dừng lại một chút, bình tĩnh nói, "Huống hồ mọi chuyện đều đã đi qua rồi, em đã không còn để tâm đến nó nữa."

Trần Hựu Hàm gật gật đầu, khàn giọng nói: "Vậy là tốt rồi!"

"Không nói những chuyện đó nữa," Diệp Khai ra vẻ thoải mái, "Sao anh lại từ chức GC vậy?" Cậu thầm nghĩ, quan tâm thế này không tính là vượt qua giới hạn.

Trần Hựu Hàm nghiêng đầu nhìn cậu một cái: "Em muốn biết sao?"

Trong nháy mắt Diệp Khai liền có chút bối rối, cậu ổn định lại cảm xúc, nói: "Không có gì, chỉ là GC chính là sự nghiệp của anh, đột nhiên chắp tay giao cho người khác như vậy, thật sự không hợp với phong cách của anh chút nào."

Trần Hựu Hàm cười một tiếng: "Anh không phải chuyện gì cũng có thể từ bỏ."

Trong lời nói của hắn có hàm ý, lại khiến cho trong lòng Diệp Khai cảm thấy như bị kim châm. Trong lòng của cậu âm thầm đáp lại, trong số đó dĩ nhiên không bao gồm cậu, bởi vì cậu đã bị hắn từ bỏ rồi.

"Vi Vũ ổn định hơn anh, anh ấy thích hợp với GC của hiện tại hơn." Trần Hựu Hàm nghiêm túc giải thích, mỉm cười để làm dịu bầu không khí: "Anh vẫn còn ở trong hội đồng quản trị, cũng không phải là không xu dính túi."

"Hai năm nay, anh. . ." Diệp Khai khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, buông thả chính mình: "Đang làm gì vậy?"

"Anh về nông thôn xây nhà." Trần Hựu Hàm cười cười : "Có phải bị dọa cho giật mình không?"

Diệp Khai quả thực là bị dọa cho giật mình, thậm chí còn không kìm được mà đưa mắt nhìn hắn: "Xây nhà ở nông thôn?"

Ánh mắt Trần Hựu Hàm rất dịu dàng: "Đợi sau này có cơ hội anh sẽ nói em nghe."

Đã đi đến cuối con đường, cũng đã đến lúc quay về. Bước chân của hai người không tự chủ được mà cùng chậm lại, hầu kết Trần Hựu Hàm lại lăn lăn, lặp đi lặp lại một câu trên đầu lưỡi rồi mới nói: "Em đổi số rồi à?"

Hắn cho là mình đã giả vờ đủ tự nhiên, nhưng vẫn khiến Diệp Khai cảnh giác. Lần đầu tiên trong đêm nay cậu im lặng một cách lạ thường, trong mắt Trần Hựu Hàm thoáng qua vẻ ảm đảm, may mà màn đêm đủ sâu, Diệp Khai vốn cũng không muốn nhìn hắn một chút nào, vậy nên sự chật vật của hắn chỉ có hắn tự biết.

"Bỏ đi, là anh quá đường đột." Hắn ra vẻ nhẹ nhàng như không, nuốt xuống cay đắng nơi đầu lưỡi.

"Không đổi," Diệp Khai nhẹ giọng, lại đề cao âm lượng lặp lại một lần nữa: "Em không đổi số."

Trần Hựu Hàm đột nhiên không kịp chuẩn bị, niềm vui sướиɠ kia từ trong lòng trực tiếp trào ra đáy mắt, trước khi hắn kịp phản ứng lại thì khóe miệng đã mỉm cười.

"Nếu như có chuyện gì . . . anh có thể gọi điện cho em không?"

Trong lòng Diệp Khai rối bời. Chỉ mới là lần gặp lại thứ hai, mới nói chuyện chưa quá mười câu, trong lòng cậu liền nghẹn đến khó chịu, ngay cả hô hấp cũng trở nên nghẹn ngào. Cậu cúi đầu, bước chân tăng tốc: "Được. . . vẫn là thôi đi, giữa chúng ta hẳn là cũng không có chuyện gì."

Cậu nói không sai. Trước đây dù không ở bên nhau, tốt xấu gì cũng có thể tùy thời tùy chỗ đường hoàng mà đến tìm cậu, ngay cả hai chữ "nhớ em" cũng có thể tùy tiện nói ra miệng. Hiện giờ hắn chẳng còn là ai cả, chỉ là một người bạn học không thân thiết cho lắm của chị gái Diệp Khai, có thể gặp mặt cậu một lần trong bữa tiệc cũng đã là được ông trời thiên vị rồi.

Trong nháy mắt đẩy cửa kính ra, Diệp Khai không hề biến sắc mà thở phào nhẹ nhõm. Cậu như người vừa thoát khỏi rừng rậm, những nho nhã lễ độ, giả dối đúng mực dưới ánh đèn pha lê mới là những thứ mà cậu quen thuộc, chứ không phải là hơi thở, nhiệt độ cơ thể và khí tức của Trần Hựu Hàm. Cậu nhớ tới lời dặn dò của Diệp Thông, đầu óc cậu choáng váng, thấy chết không sờn mà nói: "Ông nội viết cho anh hai bức, chừng nào thì anh rảnh để em mang qua cho anh."

Nhịp tim của Trần Hựu Hàm lỡ nhịp. Hắn nhanh chóng nói: "Lúc nào cũng được."

"Anh đang ở đâu?"

"Vẫn là chỗ cũ, Phồn Ninh."

Diệp Khai vô cảm nói: "Đừng hiểu lầm, thực sự là do ông nội nhất quyết kêu em đích thân mang qua."

Diệp Thông viết hai bức, một bức "Trí viễn", một bức là "Mãn cửu". Ông thực sự rất coi trọng Trần Hựu Hàm , nếu không phải Diệp Cẩn không đồng ý thì khéo con của hai người lúc này đã lớn đến độ có thể đi mua nước tương được rồi. . . Vậy có lẽ cũng rất tốt, như thế Trần Hựu Hàm sẽ mãi mãi là anh trai của cậu, cậu sẽ không cần phải vì hắn mà lo được lo mất, sống như một kẻ mất trí.

Trần Hựu Hàm nhìn cậu thật sâu một cái: "Em biết không, tòa nhà này có tổng cộng 120 tầng."

Diệp Khai giật mình, ngước mắt lên theo phản xạ có điều kiện. Bốn mắt nhìn nhau, âm thanh của tất cả mọi người biến mất trong tích tắc. Trần Hựu Hàm đứng dưới chiếc đèn chùm, khắp người hắn được bao phủ bởi ánh vàng rực rỡ tuyệt đẹp, trong khung cảnh váy áo thướt tha, khuôn mặt thâm thúy mà anh tuấn của hắn chỉ nhìn cậu chăm chú. Ánh mắt của Diệp Khai đối diện với mắt hắn, trái tim cậu như ngừng đập trong giây lát.

Phía sau, có một người phục vụ trong bộ lễ phục đi qua, Trần Hựu Hàm lấy một ly Whisky đá, sau một tiếng thở dài, hắn dừng lại và nói với Diệp Khai: "Tầng trên cùng là sân thượng ngoài trời, anh có thể. . . cùng ngắm cảnh đêm với em không?"

Diệp Khai nuốt khan, vội vàng liếc đi chỗ khác.

Trần Hựu Hàm hỏi lại lần nữa: "Có được không em?"

Hắn kiên nhẫn mười phần, nhưng ánh mắt lại không muốn rời khỏi khuôn mặt của Diệp Khai.

Hơn bảy trăm ngày đã trôi qua, làm sao hắn nỡ bỏ quá bất cứ giây phút nào để nhìn cậu đây?

"Không được." Diệp Khai ổn định lại lòng mình, "Xin lỗi, em còn có hẹn."

Ly rượu thủy tinh trong tay bị nới lỏng rồi lại siết chặt, trong lòng Trần Hựu Hàm chua xót: "Muộn như vậy rồi, em vẫn còn có hẹn sao?"

Hắn đoán rằng mình đây là đang tự rước lấy nhục.

Quả nhiên là tự rước lấy nhục.

Diệp Khai nói: "Là Lucas, xin lỗi."

Trần Hựu Hàm gật gật đầu, ánh mắt đang ép sát từng bước dần buông lỏng, hắn cúi đầu nhìn hoa văn trên chiếc thảm dưới chân, sau đó tự giễu cười một tiếng: "Đi chơi vui nhé."

Diệp Khai lại không muốn buông tha cho hắn. Cậu nhìn thẳng vào Trần Hựu Hàm: "Hựu Hàm ca ca, anh đừng như thế này."

Trần Hựu Hàm dường như đã đoán được cậu muốn nói gì, hắn siết chặt chiếc cốc, hốt hoảng xoay người: "Anh tự dưng nhớ ra có việc phải bàn giao cho Cố Tụ --"

"Đã kết thúc cả rồi." Diệp Khai nói với thanh âm không lớn lắm.

Bước chân Trần Hựu Hàm dừng lại, gò mắt hắn căng lên, không dám quay đầu.

"Em đã và đang thử thích người khác rồi."