Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 60

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 60:

Beta : drmesx_3

"Tôi đồng ý."

Phòng VIP của Ngân hàng Thương mại Ninh Thông.

Quá trình xử lý tín dụng phức tạp, trơn tru, lặng im, âm thanh đóng dấu máy móc ngẫu nhiên vang lên, hai phần lệnh kinh doanh màu đỏ và trắng nằm trong tay người quản lý tài khoản và Trần Hựu Hàm ăn ý đi qua đi lại, đầu bút máy nhọn hoắt xẹt qua trực diện, phát ra tiếng sàn sạt. Trong phòng rất lạnh, bàn tay cầm bút của Trần Hựu Hàm bị đông cứng, nhưng lúc ký tên hắn không hề do dự. Khi ký xong tờ đơn cuối cùng, nụ cười và giọng nói ngọt ngào đã được đào tạo bài bản của người quản lý tài khoản vang lên: "Được rồi, thế là đã hoàn thành, Trần tiên sinh, hợp tác vui vẻ."

Chuyện tiếp theo không liên quan gì đến cô nữa, cửa kính bị đẩy ra, trong phòng chỉ còn lại bốn người. Luật sư nhà họ Diệp lấy tài liệu pháp lý đã chuẩn bị từ trong chiếc cặp ra, Diệp Cẩn cầm lấy, tự tay đưa cho Trần Hựu Hàm. Trần Hựu Hàm không nhận, luật sư từ tập đoàn chính đi theo hắn thấy thế thì rất tự nhiên mà nhận lấy. Chỉ là hai trang giấy mỏng, quyền lực và trách nhiệm nghĩa vụ hai bên AB đều đã được liệt kê rõ ràng.

Hành nghề hơn 30 năm trong ngành, đây là lần đầu tiên Hứa Luật nhìn thấy thỏa thuận pháp lý về vấn đề này, sắc mặt hắn hơi thay đổi, quay đầu liếc nhìn Trần Hựu Hàm.

"Nếu không có vấn đề gì thì đi ra ngoài đi." Trần Hựu Hàm vặn nắp bút ra.

Không có chỗ cho tranh chấp, tất cả các điều khoản đều chắc chắn và rõ ràng.

Hứa Luật im lặng đặt bản hợp đồng xuống, đứng dậy với vẻ mặt phức tạp.

Diệp Cẩn cũng gật đầu với luật sư, hai người lần lượt đi ra ngoài, cuối cùng trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại hai người.

"Tiểu Khai vẫn rất ổn, đợt thi thử thứ ba vẫn đứng đầu, ba tuần nữa là thi đại học, trạng thái của nó đang rất tốt."

Trần Hựu Hàm gật đầu, ngòi bút vẫn dừng trên cột chữ ký của Bên B.

Kim giờ tích tắc hai giây, bút bị đặt xuống, hắn đẩy ghế ra rồi đứng dậy:

"Xin lỗi."

Ánh mắt của Diệp Cẩn nhìn theo bóng lưng hắn đi ra ngoài, nhìn thấy hắn lấy ra thuốc lá và bật lửa, ngậm điếu thuốc vào miệng như thể một con nghiện đang lên cơn thèm thuốc. Khoảnh khắc thuốc cháy lên, hắn dựa vào tường, cơ bắp trên tấm lưng rộng lớn vẫn đang căng cứng chợt giãn ra. Đây là tòa nhà văn phòng của trụ sở Ninh Thông, là tầng lầu dành riêng cho khách VIP, sẽ không có ai đến nói với hắn rằng ở đây cấm hút thuốc.

Làn khói mù mịt làm mờ đi khuôn mặt cứng ngắc như đá khắc của hắn.

Diệp Cẩn thu ánh mắt lại.

Ba phút sau, Trần Hựu Hàm đẩy cửa ra và lại ngồi vào chỗ. Tóc hắn bị xối ướt, Diệp Cẩn nhìn thấy tia máu đỏ trong mắt hắn.

Ngòi bút xẹt qua, nhưng không ra mực. Hóa ra đầu bút đã bị khô. Hắn vẩy bút, tự giễu cười một tiếng bật ra từ trong l*иg ngực, hắn đè lên tờ giấy, tô lại nét nút thất bại vừa rồi. Mực đen được thấm lên trên tờ giấy A4, viết lên ba chữ [ Trần Hựu Hàm ] rồng bay phượng múa, không khác với bất kỳ chữ ký nào của hắn trên những tài liệu khác.

Với cùng một chữ ký, hắn lần lượt bán đi tài sản cao cấp của GC, bán đi hết xe thể thao này đến xe thể thao khác, bán đi bất động sản đứng tên mình, bán đi những nhân viên cũ đã đi theo GC nhiều năm nay -- hiện giờ, hắn bán đi Diệp Khai.

Hợp đồng được quay ngược về phía đầu bàn bên kia, Diệp Cẩn cúi đầu ký tên mình, vô cảm nói: "Tôi từng nói với Tiểu Khai rằng, tình yêu chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống của cậu, cậu sẽ không vì tình yêu mà nổi điên." Cô dừng lại một chút, "Không biết tại sao, khi đến thời điểm tôi biết mình nói đúng, ấy thế mà tôi cũng không cảm thấy có gì vui vẻ."

"Diệp tiểu thư có mắt nhìn người." Trần Hựu Hàm nhếch môi, nói bằng giọng khàn khàn, "Thủ đoạn cũng rất xinh đẹp, tôi bái phục chịu thua."

Diệp Cẩn thờ ơ.

"Tiểu Khai không phải là người thừa kế hoàn hảo của nhà họ Diệp, cậu mới phải."

Trước kỳ thi đại học hai tuần học sinh bắt đầu học ngoài trú. Tất Thắng liên tục nhấn mạnh rằng mọi người không nên quá lo lắng, đừng mải mê luyện đề, phải thả lỏng tâm trạng, điều chỉnh trạng thái cho thật tốt. Diệp Khai không có loại phiền não này, trong quá trình trưởng thành của cậu đã đối mặt với quá nhiều trường hợp quan trọng, vậy nên tâm lý của cậu rất ổn định. Cù Gia cũng chưa từng có quản lý cậu quá chặt, điện thoại vẫn được phép dùng như bình thường. Thỉnh thoảng Diệp Khai sẽ chơi game, xem hết những bài sai xong sẽ nhắn tin cho Trần Hựu Hàm.

Có lẽ hắn thực sự rất bận, tần suất trả lời tin nhắn đã giảm xuống rất nhiều so với trước kia. Dù có gửi videocall vào tối muộn thì hắn cũng toàn cúp máy, sau đó mới nhắn lại một tin ngắn gọn để giải thích, ví dụ như, đang họp, đang tăng ca, đang xã giao, đang liên hoan. Sau mấy lần, Diệp Khai dần dần hiểu được mà không làm phiền hắn nữa.

Chỉ là vẫn nhắn tin qua wechat.

: Anh ơi

: Em hơi nhớ anh rồi.

Mười phút, nửa tiếng sau vẫn không thấy trả lời. Làm xong một đề thi mới có thể nhìn thấy câu trả lời của Trần Hựu Hàm. Hắn nói:

: Anh cũng nhớ em

: Cuối tuần này anh có rảnh không? Em có thể đến gặp anh chứ?

Sau khi biến mất ba tiếng đồng hồ, khung chat mới được cập nhật:

: Anh còn phải tăng ca, em ở nhà ôn thi cho tốt.

Offer từ một trường đại học nổi tiếng chậm rãi tới muộn, cậu chụp ảnh màn hình gửi cho hắn:

: Đến giờ em đã nhận được offer từ hai mươi trường đại học có danh tiếng hàng đầu thế giới.

Lần này, Trần Hựu Hàm đã nhanh chóng trả lời. Hắn nói:

:Em đang sưu tập tem sao?

Diệp Khai nằm trên giường cười rộ lên, hai chân khua khoắng loạn xạ.

: Em cũng không biết mà, đều là Cù nữ sĩ kêu người gửi hồ sơ.

: Sau khi tốt nghiệp em sẽ là cựu học sinh ưu tú nổi tiếng xuất sắc của Thiên Dực

: Học trưởng quá khen rồi.

Rất lâu sau đó, Trần Hựu Hàm mới nhắn hỏi:

: Em đã quyết định học ở đâu chưa?

Người đang chờ tin nhắn đến nào lỡ đặt điện thoại xuống, giao diện vẫn ở trên khung chat của hai người, ngay cả chức năng khóa màn hình cũng đã bị tắt. Diệp Khai đã nhìn thấy rõ ràng tin nhắn của hắn, chỉ là cậu còn chưa kịp nhắn lại thì hắn đã thu hồi tin nhắn.

Cậu phá đám hỏi:

: Sao lại thu hồi? Em đã nhìn thấy rồi.

Khung chat hiển thị rằng đối phương đang nhập. Lặp đi lặp lại, một hai phút trôi qua, hắn gửi qua một lời nói dối vụng về:

: Anh nhắn nhầm.

Diệp Khai cũng có bí mật của riêng mình. Cậu cố làm ra vẻ bí ẩn mà nói:

: Đến tháng bảy em sẽ nói anh nghe.

Nhưng những cuộc trò chuyện như vậy vẫn cứ là càng ngày càng ít đi.

Buổi chiều cuối cùng trước ngày thi, Diệp Khai thức dậy sau giấc ngủ trưa ngắn ngủi, cậu bỗng chợt vô cùng khao khát muốn được gặp Trần Hựu Hàm. Bên ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu râm ran khiến thái dương cậu nhức nhối. Cậu cẩn thận từng li từng tí thỉnh cầu:

: Hựu Hàm ca ca, em muốn đến gặp anh.

Tính theo giờ làm việc của GC thì hiện giờ chính là giờ nghỉ trưa. chừng mười phút sau Trần Hựu Hàm mới trả lời cậu:

: Anh đang ở công ty.

Diệp Khai nói:

: Có thể chụp một tấm ảnh gửi em không

Kèm theo một icon moe moe.

: Anh tự chụp xấu lắm

: . . . Không sao mà, em sẽ không chê anh đâu.

Một lúc sau, một bức ảnh được gửi tới. Hắn đứng trong pantry, ánh sáng rạng rỡ, hai gò má Trần Hựu Hàm có vẻ gầy hơn trước, khóe miệng khẽ mỉm cười, nhìn vẫn rất anh tuấn. Vừa nhìn chính là do hắn tự chụp, Diệp Khai nghĩ, có lẽ Cố Tụ đã bị bắt làm tráng đinh.

Bức ảnh được lưu lại, Diệp Khai không làm phiền hắn nữa.

Cù Gia đang cắm hoa trong phòng khách nhỏ dưới lầu, nghe thấy tiếng động trên cầu thang, bà cầm kéo đi ra, thấy Diệp Khai đã thay quần áo, trong tay cầm một xấp giấy tờ.

"Con đi đâu vậy?"

"Con qua trường một chuyến ạ." Diệp Khai thay giày vải ở cửa ra vào, thân hình dưới áo phông trắng tràn đầy sức sống.

"Mẹ đưa con đi nhé?" Cù Gia đưa kéo cho nghệ nhân cắm hoa, cởi tạp dề ra.

"Không cần đâu mommy, con đã đặt xe rồi." Diệp Khai vẫy tay với bà: "Một tiếng nữa con về."

Không có giáo viên, đề thi cũng không có bài mà cậu không giải được. Cậu bịa ra một lời nói dối trắng trợn như thế để bắt xe đến tòa nhà GC. Cậu dùng thẻ căn cước để đăng ký ở quầy lễ tân tầng 1 để đổi lấy thẻ ra vào tạm thời, đi thang máy lên tầng 65, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ là nhìn có vẻ yên tĩnh và trống trải hơn trước rất nhiều.

Cố Tụ tình cờ bắt gặp cậu trước.

"Tiểu Khai?" Anh rất kinh ngạc mà thốt lên, "Sao em lại ở đây?"

Diệp Khai ra hiệu suỵt với hắn.

Vẻ mặt của Cố Tụ phức tạp lên trong nháy mắt, hắn lập tức điều chỉnh lại, nói với giọng điệu bình thường: "Trần Hựu Hàm đang ở trong văn phòng."

Diệp Khai đã nhìn thấy, rèm không kéo xuống, Trần Hựu Hàm đang đi quanh văn phòng, hắn đi rất chậm rãi, một tay chống eo, điện thoại kề bên má, nhìn vẻ mặt không mấy thân thiện.

Diệp Khai nhanh chóng đi qua văn phòng lớn, thậm chí còn không kịp chú ý đến những vị trí trống không kia.

Cửa văn phòng mở ra, động tĩnh rất nhẹ. Trần Hựu Hàm không quay đầu lại, có lẽ hắn tưởng người đến là Cố Tụ. Diệp Khai nhẹ nhàng bước đến, ấn công tắc hạ rèm. Trần Hựu Hàm chập chạp quay người lại, chưa kịp nhìn rõ thì vòng eo hắn đã bị cánh tay của người thiếu niên ôm lấy.

Hắn đột nhiên cứng đờ người, điện thoại trượt xuống khỏi tay, bên kia ống nghe truyền đến tiếng đối phương kinh ngạc hỏi thăm, mà bên này thì hoàn toàn yên tĩnh,

Hầu hết hắn nhấp nhô, Trần Hựu Hàm không tìm thấy can đảm để lên tiếng.

Diệp Khai không khỏi bật cười: "Em đáng sợ đến vậy à?"

Cơ thể trong vòng tay cậu cuối cùng cũng thả lỏng xuống sau câu hỏi này. Lòng bàn tay hơi lạnh dán lên mu bàn tay Diệp Khai, Trần Hựu Hàm cố gắng duy trì bình tĩnh trong sự bối rối thảm hại: "Anh tưởng là mình đang mơ."

Không phải mơ.

Diệp Khai áp lên cổ, lên khuôn mặt hắn, hai giây qua đi, lại đổi sang bên mặt khác, lúc cậu nói chuyện hơi thở thơm ngọt mà nóng rực, phả vào hơi thở của Trần Hựu Hàm.

Cậu nhẹ nhàng nói: "Hựu Hàm ca ca, hôn em đi nào."

Bàn tay đang buông thõng nắm chặt thành nắm đấm.

Ngay cả xương ngón tay cũng đã nắm chặt đến trắng bệch.

Giọng Trần Hựu Hàm khô khốc: "Đừng nghịch."

Ôm ấp buông lỏng, Diệp Khai sững sờ, hai cánh tay rũ xuống bên hông Trần Hựu Hàm: "Tại sao anh không quay lại nhìn em?"

Trần Hựu Hàm tự giễu cười một tiếng, vẫn là nụ cười hờ hững thường ngày của hắn, khiến cho người ta không thể phân biệt cảm xúc. Hắn quay người lại, vẻ mặt vẫn như thường, chẳng qua là khi nhìn tận mắt, nhìn hắn còn tiều tụy hơn cả trong ảnh chụp, giống như là không ngủ ngon. Hắn nhìn thật sâu vào khuôn mặt ngây thơ, trong sáng, xinh đẹp của Diệp Khai, dùng lòng bàn tay vuốt ve từ đuôi mắt: "Có phải em béo lên rồi không?"

Ánh mắt Diệp Khai hoảng hốt: "Một chút xíu xiu thôi, hai cân, thôi được rồi, là ba cân -- tại vì em không có thời gian để đi chơi tennis mà!"

Trần Hựu Hàm cười cười: "Ngày mai là thi rồi, sao em lại chạy ra đây?"

"Em đi tìm giáo viên để hỏi một câu hỏi cực kỳ khó."

Trần Hựu Hàm mãi mãi luôn nhìn thấu mấy trò làm nũng giảo hoạt của cậu, cũng mãi mãi sẽ thuận theo ý cậu mà biết rõ còn cố hỏi.

Hắn nói: "Câu hỏi gì mà đến cả em còn không biết?"

"Em hỏi thầy giáo," Diệp Khai bị hắn dỗ xong, lại một lần nữa dùng sức mà ôm hắn, "Tại sao dạo này Trần Hựu Hàm không để ý đến em?"

Trần Hựu Hàm rốt cục cũng đáp lại cậu.

Hắn đưa tay lên ôm cậu. Bạn đầu chỉ là một cánh tay. Cánh tay rắn chắc càng ngày càng dùng sức. Sau đó là cả hai tay. Một tay giữ vai cậu, một tay ôm lấy eo cậu một cách mạnh mẽ, hình thành một tư thế không muốn buông tay.

Diệp Khai kiễng chân lên. Lần này không đợi cậu mở miệng, Trần Hựu Hàm đã hôn cậu rồi.

Dịu dàng cùng lưu luyến dần dần mất kiểm soát, biến thành một nụ hôn bá đạo tràn ngập lòng ham chiếm hữu.

Chiếc taxi chở thiếu niên quay về nhà.

Diệp Khai ngồi ở ghế sau, ngâm nga một bài hát trong miệng, cậu viết các công thức phân tích trên giấy một cách rất thoải mái.

Trước khi đi, Trần Hựu Hàm đã chúc cậu thi tốt, mọi thứ đều tốt đẹp, vĩnh vĩnh viễn viễn đều tốt đẹp.
« Chương TrướcChương Tiếp »