- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công
- Chương 109
Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công
Chương 109
Chap 109
Trần đổng sự mới vừa nhậm chức, các cuộc thẩm tra và báo cáo công tác các nhóm trong tập đoàn còn rất alâu mới kết thúc, cùng với việc thường xuyên ra vào, toàn bộ nhân viên của tập đoàn GC đều đã nhìn thấy rõ ràng chiếc nhẫn cưới màu bạc trên ngón áp út của hắn.
Người đầu tiên nhìn thấy tự nghi ngờ rằng mình đã bị hoa mắt.
". . . Có phải dạo này tôi tăng ca nhiều quá khiến cho thận hư mắt mờ luôn rồi không? Hình như trên tay Trần tổng đã có thêm thứ gì đó không nên tồn tại thì phải?" Bên trong pantry, một tách cà phê đen đậm đặc cũng không đánh thức được tinh thần uể oải của ngày thứ 2, càng không đủ để cứu vãn sự kinh hãi khi nhìn thấy chiếc nhẫn nọ.
Tin tức này giống như một trận ôn dịch được truyền đi bí mật trong nội bộ nhân viên tập đoàn, mặc dù đã cố hết sức để kiềm chế nhưng nó vẫn dùng một tốc độ nhanh đến khϊếp người mà một truyền mười mười truyền trăm, thậm chí còn truyền đến cả tập đoàn giải trí vốn chẳng hề liên quan gì đến tập đoàn thương nghiệp.
Xét cho cùng đám người bên kia cũng là những người đã nhìn quen cảnh đời, trong khi tập đoàn thương nghiệp vẫn còn kinh hãi đoán xem chiếc nhẫn kia là thật hay giả thì bên tập đoàn giải trí đã bắt đầu suy đoán xem chủ nhân của chiếc nhẫn là ai.
Vì lý do công việc nên bọn họ gặp Trần Hựu Hàm ít hơn, nhưng lại nghe tin về hắn rất nhiều.
Đã kề cận với những người trong giới thì khó tránh khỏi sẽ nghe được những tai tiếng lúc trước của hắn. Vị minh tinh kia từng bò lên giường hắn, vị người mẫu kia thì từng không nhịn được mà hôn hắn trong thang máy, đôi chân dài miên man treo trên eo Trần tổng, đến cả tư thế cũng bị truyền đi đâu ra đấy, cứ như là mắt mình mọc trong camera thang máy. Mấy năm nay hắn cực kỳ kín tiếng, gần như là rời xa những lời đàm tiếu nọ, nhưng vẫn chẳng mấy ai tin, tất cả mọi người đều cảm thấy chỉ là hắn giấu diếm kỹ càng, không công khai mà thôi. Càng như vậy càng khiến cho người ta tin chắc rằng -- nhất định là Trần tổng tài cực kỳ coi trong vị nhân tình này, nên mới hận không thể kim ốc tàng kiều người nọ.
Suy đi tính lại, lần cuối cùng nghe thấy tin đồn giữa hắn và người trong giới giải trí chính là với vị đạo diễn mới tên Bồ Ninh kia. Với tư cách là đạo diễn thì ngoại hình của Bồ Ninh cũng không tệ, chuyện hắn vì quỹ ngân sách làm phim mà đi lấy lòng Trần Hựu Hàm cũng đã trở thành một bí mật công khai trong giới.
"Không lẽ là Bồ Ninh thật sao?"
Phỏng đoán này thật sự quá kinh dị.
. . . Không thể nào, loại người như hắn sao có thể thực sự kết hôn được? Quá nửa là hắn sẽ làm một cuộc hôn nhân thương nghiệp, sau đó muốn chơi bời thế nào thì vẫn chơi bời y như thế.
Báo cáo công tác bắt đầu đến phần của tập đoàn giải trí, nghe nói đám minh tinh cũng phải tới. Trong pantry đều là tiếng mọi người nhỏ giọng suy đoán một cách đùa cợt, cá cược xem liệu đến tiệc xã giao buổi tối Trần Hựu Hàm có mang đi người nào không.
Cố Tụ dẫn theo người của văn phòng chủ tịch và đội ngũ quản lý cấp cao của mình nghênh đón Trần Hựu Hàm ở lối vào thang máy, theo sau chính là đội ngũ diễn viên chính cùng với đoàn đội sáng chế của hai dự án phim cấp S đang được tập đoàn thúc đẩy trong thời gian gần đây.
Nhìn qua một cái, có thể xứng với bốn chữ "Tinh quang rạng rỡ".
Nhưng tư bản vẫn lớn hơn tinh quang.
Bọn họ vốn dĩ không cần đến, chỉ là trong cái giới giải trí này, nơi mà khứu giác của mỗi người còn nhạy bén hơn cả cá mập, quyền lực cao nhất của nhà tư bản thay đổi, bọn họ không đến để bày tỏ lòng trung thành thì chính là vô duyên vô cớ đưa cho đối thủ một cái thang.
Với sự hiểu biết của Cố Tụ với Trần Hựu Hàm, thật ra thì anh biết đối phương cũng không thích làm mấy chuyện ồn ào như vậy. Chỉ là mấy vị quản lý cấp cao trăm miệng một lời, vậy nên anh mới xuôi theo mà gật đầu.
Trần Hựu Hàm nói đúng, lương của anh một năm tăng gấp đôi, nhưng đây cũng không phải chuyện gì tốt lành. Anh không phải là đến hái quả ngọt, mẹ nhà nó, anh là đến đây để công thành -- tên khốn đó thật sự quá cừ, hắn dùng hết sức để minh họa cho câu nói "Tôi xem anh là bạn, mà anh lại coi tôi như lao công", dùng người phải nói là thuận tay cực kỳ.
Chỗ tốt là so với những người đang sống mà phải cẩn thận như như giẫm trên băng mỏng kia thì Cố Tụ có vẻ rảnh rỗi và thoải mái hơn nhiều.
GC Entertainment là một tập đoàn kinh doanh được thành lập tương đối mới, dự án nổi tiếng nhất chính là quỹ bồi dưỡng dành cho những đạo diễn mới. Tập đoàn của bọn họ đang tập trung vào dư luận và thị trường phim điện ảnh trong nước chứ không phải mù quáng đi theo xu hướng đại chế tác, kịch bản nổi tiếng, đại lưu lượng, đại IP, hạng mục chính là quay phim văn học và phim chính kịch thể loại tiểu chúng, cho nên ngày hôm nay những đạo diễn có mặt ở chỗ này đều là những người trẻ tuổi có chút gì đó ngây ngô câu nệ, chỉ có hai người với phong thái già dặn bình chân như vại chính là nam chính Thẩm Tịch cùng với lưu lượng tiểu hoa đang nổi tên Ứng Ẩn.
Thẩm Tịch có cuộc sống hôn nhân ổn định, cộng thêm tuổi tác của hắn thì chắc chắn là không hợp khẩu vị Trần Hựu Hàm. Ứng Ẩn thì khó nói, cô xinh đẹp tươi trẻ, tất cả dã tâm đều viết hết trên mặt, C vị của ai cũng dám tranh giành, thêm nữa -- kỹ năng diễn xuất của cô cực kỳ tốt. Thực sự là vật hiếm. Người trong giới giải trí đều nói, đó là người phụ nữ mà chỉ cần phía trước có bậc thang liền có thể bất chấp mà leo lên trên cao.
Đã quen với cuộc sống đến cả dây giày tuột cũng có người khom lưng giúp mình thắt, nhả hạt táo cũng có người giơ tay đỡ cho, lúc này phải thẳng chân khom eo đứng chờ người khác, vị nữ minh tinh xinh đẹp như hoa này giấu sự mất kiên nhẫn vào sâu trong ánh mắt, không dám biểu hiện ra mặt, ngay cả ngáp cũng phải lấy tay che miệng, đã làm đến vậy rồi mà còn bị quản lý liếc mắt cảnh cáo.
Mạch An Ngôn dĩ nhiên là còn căng thẳng hồi hộp hơn cả Ứng Ẩn. Hắn cũng không phải là chưa từng lĩnh giáo qua Trần Hựu Hàm.
Khi Trần Hựu Hàm bước ra khỏi thang máy thì đã muộn chừng 10 phút, hàng lông mày đang cau lại thoáng cái liền biến mất, ngay sau đó hắn liền lịch lãm bắt tay chào hỏi với mọi người như một quý ông. Từ trước đến nay hắn đều khinh thường việc xây dựng hình tượng bình dị gần gũi gì đó, vậy nên lúc này khí thế trên người hắn không hề thu lại dù chỉ một phần, ngay cả khi ánh mắt lướt ngang qua Ứng Ẩn cũng không hề thay đổi.
Trong các tình huống xã giao cần bắt tay, nếu phụ nữ không đưa tay ra vậy bên đàn ông cũng khó mà chủ động đi nắm.
Ứng Ẩn vô thức thẳng lưng và bờ vai vốn đã thẳng tắp và mảnh mai của mình, tư thế khi vươn tay cũng mang theo vẻ lười biếng mà có chút kiêu ngạo, đuôi mắt cô rủ xuống mang theo vẻ vô tội. Nhưng cô chỉ cảm thấy nhiệt độ trong tay mình thoáng cái liền đi qua -- Trần Hựu Hàm chỉ là vô cùng có chừng mực mà nắm tay cô một chút rồi quay sang người tiếp theo.
Những người vốn luôn lăn lộn trong tràng danh lợi đều có một đôi mắt sắc bén, Ứng Ẩn không chỉ nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Trần Hựu Hàm mà thậm chí còn quan sát được nó là được làm bằng công nghệ đánh bóng mờ. Chiếc nhẫn đó rất khiêm tốt, tao nhã thanh lịch, khiến người ta không nhìn ra nó là của nhãn hiệu nào. Trong lòng cô nổi lên sự châm biếm mơ hồ, kết hôn rồi ư? Hôn nhân ở trong cái giới này, thật sự là không, đáng, một, xu.
Chào hỏi đơn giản một lượt, Trần Hựu Hàm cười nhạo mà chỉ trích Cố Tụ: "Mấy vị đây đều là người bận rộn trăm công ngàn việc, làm sao lại để bọn họ bớt chút thì giờ qua đây vậy hả?"
Bốn chữ "bớt chút thì giờ" này quá nặng nề, những người nghe được trong lòng đều chìm xuống.
Cố Tụ nói một cách tự nhiên: "Đều là lỗi của tôi, lần sau sẽ không thế này nữa."
Trần Hựu Hàm lập tức cong cong khóe môi: "Nể mặt cậu mời được thầy Thẩm đến đây, coi như là công tội bù trừ đấy." Sau đó hắn lập tức quay sang nam diễn viên chính kia, nhẹ nhàng gật đầu một cách phong độ: "Thầy Thẩm, rất hân hạnh được gặp anh, tôi là fan điện ảnh của anh đấy."
Nếu như Thẩm Tịch mà hỏi hắn thích nhất nhân vật nào trong bộ phim nào của mình nhất thì khung cảnh này sẽ trở nên cực kỳ khó xử ngay. Nhưng người kia cũng là kẻ thông minh, dĩ nhiên biết rõ lời của Trần Hựu Hàm cũng chỉ là lời xã giao.
Họ đứng đó trò chuyện phiếm vài câu liền thôi, bắt đầu đi về phía phòng họp, trong lòng mấy vị quản lý cấp cao đều đã hiểu rõ, ánh mắt khi nhìn về phía Cố Tụ từ vẻ coi thường đã có thêm mấy phân coi trọng.
Cố Tụ không nhận tình nghĩa của mấy tên tư bản kia, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Nhẫn này là thật sao?"
Trần Hựu Hàm liếc anh một cái, đáp: "Giả đấy, vừa mới nhặt trên đường xong."
Cố Tụ được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Vậy thì quá tốt rồi, có thể nhặt giúp tôi một chiếc không?"
"Nhặt nhẫn thì dễ thôi," Trần Hựu Hàm đưa tay đi xoay xoay chiếc nhẫn nọ, "Tìm người mới khó."
Động tác này của hắn rất chi là lịch lãm lỗi lạc, tràn ngập vẻ gợi cảm lơ đãng.
Cố Tụ bất ngờ bị nhét cho đầy miệng cẩu lương, trong lòng thầm mắng một câu "Mẹ kiếp!".
Đi vào phòng họp, tất cả các dự án được báo cáo theo trình tự. Quá trình kéo dài này bắt đầu từ xế chiều, đến khi kết thúc thì mặt trời cũng đã lặn. Tia sáng màu cam chiếu xiên qua cửa sổ sát đất rộng lớn, Trần Hựu Hàm đang đứng bên cửa sổ, cong ngón tay đỡ lấy cằm, dùng tư thế này để cân nhắc chừng mấy giây, đánh nhịp tính xem số tiền đầu tư cuối cùng.
Giọng hắn vừa mới cất lên, đôi mắt của đoàn đội chế tác đều như phát sáng lên, người đại diện kim bài Mạch An Ngôn lập tức đứng dậy vỗ tay để khơi dậy bầu không khí, đồng thời nhẹ nhàng đá chân Ứng Ẩn dưới mặt bàn. Ứng Ẩn đứng dậy, Mạch An Ngôn cười nói: "Ánh mắt quyết đoán của Trần đổng quả thật là khiến người ta không theo kịp, Ẩn Ẩn, đêm nay em nhất định phải kính Trần đổng mấy ly đấy!"
Bên đầu tư ăn cơm với đoàn đội chế tác là lệ cũ, nhưng đồng thời cũng là một vinh dự hiếm có. Dạ tiệc đã được sắp xếp từ sớm, Trần Hựu Hàm cũng không có ý định từ chối, hắn chỉ là nhẹ như mây mà nhếch môi.
Đoàn người nối đuôi nhau đi ra, Thẩm Tịch và Ứng Ẩn nhún mình mà làm chút việc khuấy động cho bầu không khí sôi nổi lên, chỉ là khi Ứng Ẩn ngoái lại nhìn, phát hiện ra Trần Hựu Hàm cao cao tại thượng đang giơ điện thoại trước cửa sổ sát đất.
". . ."
Ráng chiều tuy đẹp, nhưng cô không nghĩ rằng nó đáng giá để một người sớm đã gặp qua những khung cảnh đẹp đẽ, tráng lệ vô ngần như Trần Hựu Hàm phải bật máy ảnh lên để chụp lại.
Diệp Khai đang thu dọn máy tính và chuẩn bị rời khỏi thư viện để đi ăn.
Bắc Kinh chào đón cậu bằng một cơn mưa lớn, cậu gọi một chiếc xe đặc biệt, trong lúc đứng chờ xe ngắm mưa thì nhận được tin nhắn của Trần Hựu Hàm.
: Đẹp quá.
Cậu đáp lại từ trong đáy lòng, rồi tiện tay trả lời hắn bằng khung cảnh công viên Thanh Hoa trong cơn mưa rào tầm tã.
Tương phản quá mức ghê gớm, Trần Hựu Hàm không nhịn được mà nhếch khóe môi cười, hắn vô thức làm ra động tác dùng ngón tay chống lên môi.
Nhưng thật ra hắn là đang hôn lên chiếc nhẫn.
Loại dạ tiệc thế này mỗi người ở đây đều tham dự nhiều đến độ chán chê, ai cũng mong sao bữa tiệc mau chóng kết thúc, nhưng vẻ ngoài thì ai nấy đều hào hứng chuyện trò như thể nói mãi không hết chuyện.
Ứng Ẩn là nhất tỷ mà một tay Mạch An Ngôn mang ra khỏi Thần Dã. Cô và Kha Dữ là hai thái cực, Kha Dữ là người cực kỳ ngỗ ngược không nghe lời, hết thảy những dịp xã giao hắn đều vờ ốm không đi, mà Ứng Ẩn lại vô cùng nghe lời, chỉ cần có sếp lớn liền sẽ có mặt cô. Vậy nhưng phong cách của cô thật sự không tệ lắm, không hề có bất cứ tin đồn nào về việc bò giường kim chủ. Mạch An Ngôn biết cô là đang chờ giá cao mới bán, nói thật thì cũng chẳng liên quan gì đến việc nghe lời, nếu nhất định phải định nghĩa mối quan hệ giữa bọn họ thì đại khái chính là cộng sinh cộng vinh mà thôi.
Cũng giống như bây giờ, hắn nhất định sẽ không đề nghị Ứng Ẩn đi thả thính Trần Hựu Hàm, nhưng hắn cũng không mở miệng, bởi vì hắn biết Ứng Ẩn nhất định sẽ giả vờ như không nghe thấy.
Hắn quan sát những thủ đoạn của Ứng Ẩn một cách khách quan, so sánh mấy trận trước liền nhận ra cô nương này ngày hôm nay đã phát huy toàn bộ sức lực. So với cô của ngày hôm nay thì hình tượng khi đối mặt với mấy ông chủ kia trong quá khứ chính là có thừa ngọt ngào nhưng lại lộ ra vẻ nịnh nọt chiếu lệ, rõ ràng đang nói, tôi là đang cố ý lấy lòng mấy người đó.
Ngày hôm nay cô đã kiềm chế lại, kiềm chế đến độ gần như là đoan trang thanh thuần, cả nụ cười lẫn ánh mắt đều xuất phát từ đáy lòng.
Nhưng Trần Hựu Hàm chỉ nhận lấy ly rượu đầu tiên của cô.
Mặc dù không đúng lúc, nhưng trong đầu Mạch An Ngôn chợt lóe lên khuôn mặt của Diệp Khai.
Ninh Thành chỉ có một nhà họ Diệp, mà Diệp Khai lại là thiếu gia của nhà họ Diệp kia. Hai nhà Trần Diệp thân thiết như thể chân tay, chắc hẳn Trần Hựu Hàm và Diệp Khai có một quan hệ khá tốt. Nhưng làm sao khi đó hắn lại hoài nghi rằng Diệp Khai là chim hoàng yến được Trần Hựu Hàm nuôi trong nhà cơ chứ?
Có lẽ, vẫn là do bầu không khí không cho phép người ngoài xen vào giữa bọn họ đã khiến hắn hiểu lầm.
Khi hắn nhìn về phía Ứng Ẩn một lần nữa, không biết tại sao lại sinh ra cảm giác tiếc nuối.
Tiếc nuối rằng cô không phải thực sự xinh đẹp, cũng không phải thực sự cao quý. Cho dù thời khắc này, vì say rượu mà gò má cô ửng hồng, đôi môi căng mọng khẽ hé mở, tương truyền rằng bất cứ người đàn ông nào khi nhìn vào cũng sẽ bất giác tưởng tượng ra xúc cảm khi hôn lên đôi môi ấy, đuôi mắt ửng đỏ vô tội, thanh âm khi nói chuyện cũng mềm mại vừa phải, không quá ngọt ngào, nhưng lại tuyệt đẹp như một ngọn đèn pha lê, cộng thêm cái gọi là "Tinh quang" do cuộc sống của một ngôi sao được bao người vây quanh suốt năm tháng, nhìn thế nào thì đều sẽ cảm thấy cô chắc chắn sẽ giành chiến thắng vào đêm nay.
Nhưng Mạch An Ngôn biết rõ, đêm nay cô đã được định sẵn là sẽ thất bại tan tác mà quay trở về.
Sau đó Trần Hựu Hàm thậm chí còn không uống rượu tiếp.
Nhà vệ sinh nằm trên lối đi dạo bên ngoài sảnh tiệc, khi Ứng Ẩn đứng dậy rời tiệc, Mạch An Ngôn nhìn thấy Thẩm Tịch nhíu mày.
Ứng Ẩn rất tình cờ mà sà vào vòng tay của Trần Hựu Hàm, xét theo diễn xuất của cô mà nói thì -- nó gọi là đúng lúc đúng chỗ.
Nước hoa đã được cô lựa chọn cẩn thận, xương quai xanh và bên gáy đều được xịt vào, đến lúc này phần còn lại chắc là hương cuối của cam bergamot và bạch đậu khấu, ẩn hiện trong mái tóc gợn sóng như một lớp sa tanh đen.
Lúc đυ.ng phải người kia, trong mắt cô thoáng qua sự hoảng sợ và ngượng ngùng.
Lòng bàn tay rộng và ấm áp đặt lên vai cô một cách lịch lãm, như chuồn chuồn lướt nước, sau đó người kia lập tức lặng lẽ lùi lại nửa bước. Khi Ứng Ẩn còn chưa kịp phản ứng lại thì Trần Hựu Hàm đã mỉm cười như có như không, nói một cách đầy ẩn ý: "Ứng tiểu thư say rồi, cô có thể về sớm để nghỉ ngơi."
Ứng Ẩn nhìn lên áo sơ mi của hắn, trền mặt tràn ngập vẻ có lỗi: "Trần tổng, áo sơmi của ngài . . . Hay là ngài để lại phương thức liên hệ đi, đợi mấy hôm nữa, tôi đền một chiếc khác cho ngài?" Cô đã dính vệt son môi lên vai áo Trần Hựu Hàm.
"Không cần phiền phức thế." Giọng điệu của Trần Hựu Hàm trở nên lạnh hơn, "Phu nhân nhà tôi sẽ xử lý." Sau đó hắn lập tức gọi cho nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa: "Phiền cậu mang khăn choàng đến cho Ứng tiểu thư."
Theo lý mà nói, hắn hẳn là nên phong độ mà khoác lên cho cô, cả hai cùng đạt được sự ăn ý mập mờ trong cuộc gặp gỡ bất ngờ này. Nhưng Trần Hựu Hàm nói xong liền đi qua cô mà không hề ngừng lại.
Đến khi trở lại bữa tiệc, Trần Hựu Hàm lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ với mọi người. Hắn khoác trên mình chiếc áo vest, che đi vết son môi nhàn nhạt.
Ứng Ẩn lờ mờ hoài nghi rằng mình đã bỏ lỡ điều gì đó, bởi vì bữa tiệc đột nhiên giống như sắp đi đến hồi cuối. Trần Hựu Hàm đứng trong bữa tiệc nâng ly chúc tụng với mọi người, thân hình cao lớn thẳng tắp của hắn khiến người ta cảm thấy hắn như là hạc giữa bầy gà.
Cô chỉ kịp nghe nửa câu sau của hắn, hắn nói: ". . . Phu nhân nhà tôi sẽ không vui."
Cái gì sẽ không vui cơ? Có lẽ là do về nhà muộn, có lẽ là uống rượu quá nhiều, nói tóm lại, hắn đã nói như vậy, mọi người cứ vậy liền cười hùa nịnh nọt, trêu chọc Trần Hựu Hàm đương độ tráng niên lại đi kết hôn sớm, thật chẳng khác nào thần tiên mỹ quyến.
Người người thuận thế lấy lòng: "Trần phu nhân thật sự là có phúc khí lớn."
Lại không ngờ Trần Hựu Hàm nghe xong liền đáp lại một cách nghiêm túc hiếm hoi: "Đó là phúc khí của tôi."
Đến đây mọi người liền phát hiện, thái độ của người này đối với mọi việc đều hờ hững, chỉ khi nhắc đến vị Trần phu nhân kia mới thật sự là nghiêm túc.
Bởi vì nghiêm túc, tâm ý truyền ra liền có vẻ rất trân trọng.
Ở đây chỉ có Cố Tụ biết chân tướng, cũng vì thế mà cẩu lương của anh cũng nhiều hơn người khác gấp đôi. Trong điện thoại di động của anh vẫn còn tin nhắn của Diệp Khai, đối phương nhờ anh chăm sóc cho Trần Hựu Hàm trong bữa tiệc.
Giữa cấp trên và cấp dưới mà nói chuyện chăm sóc gì đó đều là hão huyền, nhưng lời nói của Diệp Khai rất nhẹ nhàng dễ chịu, Cố Tụ cũng không có bất kỳ cảm xúc nào khác, chỉ trả lời: Tôi sẽ nhắc hắn uống ít một chút.
Tài xế của công ty đã đợi sẵn ở bãi đậu xe, sau khi lên xe, Trần Hựu Hàm nới lỏng cà vạt, tấm vách ngăn được nâng lên, hắn gọi videocall cho Diệp Khai.
Cơn mưa lớn ở Bắc Kinh cuối cùng cũng tạnh vào ban đêm, Diệp Khai vừa mới gặp chị gái TCC khóa trên, cậu bước ra khỏi cổng của tòa nhà dạy học, mặt trăng tròn trịa phản chiếu trên vũng nước một nửa hình tròn đồng dạng. Cậu ôm theo sách, đi dọc con đường lát gạch ướt sũng để quay về ký túc xá.
Videocall được nhận, khuôn mặt Trần Hựu Hàm hiện ra trên màn hình.
Bọn họ không phải lúc nào cũng có thời gian để gọi video cho nhau, mấy ngày trước quá bận, cũng chỉ có thể nói lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon mỗi ngày, ngay cả gọi điện thoại cũng là một chuyện xa xỉ. Cà vạt và cổ áo của Trần Hựu Hàm đều rất tùy ý, bởi vì đang đối diện với hắn chính là Diệp Khai mà vẻ mặt cũng thả lỏng hiếm thấy.
"Uống xong rồi sao?"
"Nhớ em rồi." Trần Hựu Hàm hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Nhịp tim của Diệp Khai đột nhiên tăng lên trong chốc lát, sau đó lại nhẹ nhàng hạ xuống, tiếp sau liền nhìn thấy đối phương đang xoa xoa mi tâm: "Anh cũng không uống bao nhiêu, ngoan ngoãn nghe theo lời dặn của bác sĩ."
Bên trong màn hình, ánh sáng chuyển từ tối sang sáng, có lẽ là Trần Hựu Hàm vừa bật đèn trong xe.
Ánh sáng đầy đủ làm bại lộ càng nhiều chi tiết hơn. Diệp Khai thoáng nheo mắt, cậu dừng bước giữa đường, sau chừng mấy giây mới tiếp tục đi về phía trước, nói: " Hựu Hàm ca ca, anh có gì muốn giải thích không?"
Trần Hựu Hàm nửa cười nửa thở dài, là dáng vẻ mệt mỏi đến cực điểm, rồi lại vô cùng bất lực: "Anh bị nữ minh tinh quấn lấy." Nói xong liền chỉ vào dấu son môi nhàn nhạt trên vai: "Anh vô tội."
Diệp Khai hăng hái mà nhìn hắn chằm chằm: "Có phải anh đã lén lút tháo nhẫn ra không?"
Trần Hựu Hàm cười một tiếng, chống tay lên má: "Sao anh dám chứ?"
Chiếc nhẫn bạc quả nhiên rất bắt mắt.
Diệp Khai cảm thấy có một loại cảm giác không vui khi bị xúc phạm.
"Kết hôn cũng không tính là gì trong giới giải trí, cảm giác về đạo đức trong cái giới này vốn đã rất thấp." Trần Hựu Hàm tự hạ thấp địa vị để hồi tưởng lại khoảnh khắc khi mà Ứng Ẩn và Mạch An Ngôn nghe tin hắn đã kết hôn, cảm thấy rất thú vị, đáy mắt hắn dâng lên một vệt trêu tức.
Diệp Khai cũng không có bất kỳ cảm giác nguy cơ nào, nhưng cảm giác khi người khác thèm muốn đồ thuộc sở hữu của mình dù sao cũng không tốt cho lắm, Trần Hựu Hàm thấy vẻ mặt cậu không tốt, liền chủ động hỏi: "Tháng mười em sẽ về chứ?"
Thời gian biểu của sinh viên tương đối rảnh rỗi, đến cuối tháng 9, vào buổi chiều ngày làm việc cuối cùng, rõ ràng toàn bộ khu trung tâm CBD đều đang đè nén một cơn rộn ràng nóng nảy trước kỳ nghỉ lễ. Dưới tòa nhà trụ sở chính của GC, đài phun nước điêu khắc bằng vàng kim khổng lồ theo phong cách hiện đại phản chiếu ánh vàng rực rỡ dưới ánh chiều tà, một chiếc Panamera đậu bên trong vòng xoay. Bảo vệ lễ phép tiến lên chào hỏi, cửa sổ xe hạ xuống, từ ghế lái đưa ra một tấm danh thϊếp. Kể từ đó về sau không còn ai tiến đến quấy rầy.
Gần đến giờ tan sở, vô số phương tiện và người đi bộ đều đổ dồn ánh mắt vào chiếc xe ngang nhiên bất chấp quy định đậu xe này.
Trần Hựu Hàm thúc đẩy tiến trình cuộc họp, tất cả những người đang tham gia cuộc họp đều nhận thấy sự mất kiên nhẫn của hắn. Tan họp, có một vị quản lý cấp cao nào đó lễ phép hỏi rằng liệu hắn có muốn tham gia một hoạt động teambuilding tối nay hay không, Trần Hựu Hàm cầm tách cà phê rời đi, cái kiểu mà đầu ngón tay nắm lấy miệng cốc, thiếu đi một chút lễ độ, nhưng lại nhiều thêm vài phần hào phóng, tỏ rõ tâm trạng tốt của hắn lúc này.
Quả nhiên, vốn chỉ là một lời mời xã giao mà thôi, chỉ cần tùy tiện từ chối là được, nhưng hắn lại từ chối một cách nghiêm túc khác thường, mỉm cười nói: "Không được rồi, phu nhân nhà tôi đang đợi ở dưới lầu."
Hắn vừa đi vừa trả lời khi bước ra khỏi phòng họp, vậy nên rất nhiều người đã nghe thấy, không khí ngưng trệ trong giây lát, tiếng gõ bàn phím cũng dừng lại một cách khó hiểu, mấy giây sau, vị quản lý cấp cao kia hắng giọng một cái, đến đây đám người mới bắt đầu chuyển động.
Chỉ là tin tức này lan nhanh như cháy rừng, Trần Hựu Hàm còn chưa xuống lầu thì quần chúng giả vờ tan làm cũng đã tìm được vị trí khuất tốt nhất, quầy lễ tân ở lầu một cũng nhanh chóng thu được rất nhiều yêu cầu livetreams hiện trường từ quần chúng nặc danh.
. . . Ai nấy đều muốn xem xem, rốt cuộc là thiên tiên cỡ nào mới có thể đeo nhẫn lên ngón áp út của Trần tổng.
Bóng dáng Trần Hựu Hàm bước vào cánh cửa xoay sáng bóng không dính một hạt bụi, cửa xe Panamera được đẩy ra, người bước ra là một người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo thun đơn giản hợp mốt.
Trong bóng tối có người nín thở -- vậy mà lại thật sự là một người đàn ông!
Người nọ đeo kính râm, những đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú tinh xảo, chỉ riêng đường hàm thôi cũng khiến người ta hâm mộ muốn đầu thai ngay lập tức, chưa kể đến chiều cao và đôi chân dài miên man của người nọ, chỉ là vài bước đi đường, khí chất cao quý xa cách trên thân cậu cũng đã khiến người ta không dám tới gần.
Chỉ có Trần Hựu Hàm mới có thể đến gần.
Hai người trao đổi chỗ ngồi, Trần Hựu Hàm lái xe, nguyên chủ của xe thì ngồi bên ghế phụ.
Cửa sổ xe màu đậm kéo lên trước, quần chúng có liên quan thề thốt rằng họ đã nhìn thấy người kia và Trần Hựu Hàm trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi.
Mặc dù chỉ là trong chớp mắt và khoảng cách có hơi xa, nhưng Trần Hựu Hàm tháo kính râm của người kia xuống ra sao, để lộ ra một khuôn mặt cấp bậc minh tinh khó có thể miêu tả thế nào, rồi lại nắm lấy cằm người nọ mà dịu dàng nhưng không kém phần bá đạo hôn lên kiểu gì, mỗi giây là một khung hình, ngây thơ nhiệt liệt, khó mà quên được.
. . . Dù nói thế nào đi chăng nữa thì dáng vẻ Trần tổng dùng bàn tay rộng lớn kia đỡ lấy gáy người kia rồi dùng sức hôn lên, mặc dù rất thâm tình , nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy mặt đỏ tía tai, nhịp tim dập dồn.
Cửa sổ xe cuối cùng cũng bị đóng kín, chắn hết mọi ánh mắt cùng với dòng xe cộ, Diệp Khai ôm lấy ngón tay đeo nhẫn của hắn, cánh môi cũng bị mυ"ŧ đến nỗi hơi sưng lên: "Vị minh tinh nào mà lại không biết tự lượng sức mình như vậy?"
Không có, đã không còn vị minh tinh nào không biết tự lượng sức mình đến vậy nữa rồi.
Dù sao thì từ khi kỳ nghỉ còn chưa kết thúc, tất cả mọi người đều đã biết "phu nhân" nhà Trần tổng quả thật là xứng đáng với chiếc nhẫn nọ.
Mặc dù -- chiếc nhẫn này đã được Diệp Khai đeo lên cho Trần Hựu Hàm khi hai người họ đang triền miên lúc kịch liệt nhất trên giường.
Nó không phải nhẫn cưới chính thức, nó là một lời tuyên thệ kiều diễm về chủ quyền và sự giam cầm.
Bá đạo, mà lại hạ lưu.
Khi Trần Hựu Hàm được xỏ nó vào tay, hắn rõ rõ ràng ràng vừa cười vừa mắng: "Mẹ kiếp."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công
- Chương 109