Chương 108
Nhìn thấy 2 chữ Diệp Cẩn xuất hiện trên màn hình, trong lòng Trần Hựu Hàm khó tránh khỏi trầm xuống.
Lần trước gặp cô trong buổi ra mắt phim, sau đó vẫn không thấy có chuyện gì. Diệp Khai không nhắc đến, đoán được việc có nhắc đến cũng không có gì vui vẻ, nên Trần Hựu Hàm cũng không hỏi. Từ ngày họ đến nghĩa trang tảo mộ cậu có nói rằng sẽ để cho người trong nhà biết chuyện này, rồi đến khi cậu cố tình để lộ với Diệp Cẩn ở buổi ra mắt phim, Trần Hựu Hàm liền biết, đối với chuyện này, Diệp Khai đã ycó tính toán và tiết tấu của riêng mình.
"Đại tiểu thư." Giọng điệu hắn lười biếng, mang theo chút bất cần đời trước sau như một: "Có gì muốn chỉ giáo vậy?"
"Nghe nói cậu đã trở lại GC?"
Trần Hựu Hàm cười cười: "Tin tức nhanh thật đấy."
"Nhà tôi có tiệc vào ngày 28, ông nội kêu tôi mời cậu đến."
Trần Hựu Hàm nghe vậy liền giật mình, nhưng không để cho Diệp Cẩn phát hiện, giọng điệu hắn trở nên nghiêm túc hơn: "Tiểu Khai không có nhà chứ?"
"Cậu đừng hỏi tôi việc này, hẳn là cậu còn biết rõ hơn tôi."
Trần Hựu Hàm vô thức xoay chiếc bật lửa trong tay, trầm tư hồi lâu, "Tôi có thể từ chối không?"
"Không thể cho lắm. Làm ơn đi, cậu vừa mới quay về GC liền từ chối nhà chúng tôi, người ngoài sẽ nghĩ sao đây? Cậu muốn để cho người ta đồn đại rằng 2 nhà Trần Diệp mâu thuẫn hay sao hả Trần đổng sự?" Diệp Cẩn nhìn thì có vẻ lão luyện, nhưng dáng vẻ lúc nổi giận cũng mang theo chút làm nũng, chính điều này đã khiến cho cô luôn thuận lợi trong mọi việc đàm phán.
Trần Hựu Hàm không dính chiêu này, ba chữ "Trần đổng sự" cố tình được nhấn mạnh ngược lại đã khiến trên mặt hắn có thêm một tia ý cười nghiền ngẫm nhàn nhạt, hắn cân nhắc tốt lợi và hại trong vài giây, rồi đồng ý nói: "Vậy được thôi."
Diệp Cẩn muốn cúp máy, nhưng Trần Hựu Hàm lại ung dung nói tiếp: "Lần này cậu hơi lạ đấy."
Diệp Cẩn sững sờ, ho khan một cái rồi điềm nhiên đáp: "Thế sao?"
"Hợp đồng vẫn còn trong tay cậu, nhưng cậu vẫn không làm ra hành động gì, trái lại cũng khiến tôi mất ăn mất ngủ." Trần Hựu Hàm cười cười, ngậm thuốc trong miệng mà châm lửa.
Diệp Cẩn cười một tiếng đầy ẩn ý, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu sợ đấy ư?"
"Sợ muốn chết đây này." Trần Hựu Hàm lười biếng nói.
"Chờ đến khi cậu trắng tay không còn gì, không biết liệu Tiểu Khai còn muốn liếc cậu một cái hay không đây?" Diệp Cẩn thở ra một hơi.
"Vậy đổi lại để tôi sang làm trợ lý cho em ấy, ban ngày ghi chép công việc, ban đêm làm ấm giường." Hắn thản nhiên cười hỏi: "Cậu thấy sao?"
Diệp Cẩn trợn trắng mắt bên kia đầu dây, cô dứt khoát cúp luôn điện thoại.
Qua 10h30, người đáng lẽ phải ở Phồn Ninh lại xuất hiện trên đường Tư Nguyên. Có 2 người nồng nhiệt hôn nhau bên trong khoang xe được dán màng kính mờ. Mãi cho đến khi cảm thấy không thở nổi, Trần Hựu Hàm mới buông Diệp Khai ra.
Thấy người đối diện mãi không chịu lên tiếng, chỉ nhìn mình chằm chằm với hơi thở nặng nề, trán kề lên nhau, Diệp Khai mới hỏi: "Sao bỗng nhiên anh lại đến đây?"
"Đến tuần tra." Trần Hựu Hàm nói.
Diệp Khai nhếch môi lên: "Anh thật là hẹp hòi quá đi thôi, em đang uống trà luyện chữ với ông nội đấy."
Trần Hựu Hàm nhìn sâu vào đáy mắt cậu: "Mới nãy Diệp Cẩn có gọi điện cho anh."
Diệp Khai nghe vậy liền giật mình, không vui ngước mắt lên: "Chị ấy nói gì rồi?"
"Nhà em mở tiệc vào ngày 28, mời anh đến dự." Trần Hựu Hàm không buông tha cho bất kỳ biểu cảm nhỏ bé nào của cậu: "Em có biết không?"
Diệp Khai thở phào một hơi, gật đầu nói: "Em biết rồi."
"Lần trước chúng mình bị chị em bắt gặp, em nói thế nào với cô ấy?"
"Không nói gì cả, hình như chị ấy đổi ý rồi, còn chủ động nói sẽ giúp em gạt mẹ."
Trần Hựu Hàm không nhìn ra manh mối gì, trái tim đang căng thẳng cũng thả lỏng xuống, nói thẳng: "Hợp đồng trong tay Diệp Cẩn là để ngăn cản anh gặp em. Cô ấy không nói với em sao?"
Diệp Khai buồn cười mà nhìn hắn: "Anh tính chủ động nói cho em biết à?"
"Nếu như tính toán hẳn hoi thì chị em đại khái là có thể làm cho anh táng gia bại sản." Trần Hựu Hàm đặt cằm lên vai cậu: "Thế cũng tốt, đi làm mệt quá, hay là em nuôi anh đi?"
Nhịp tim Diệp Khai đập loạn lên. Trần Hựu Hàm đang làm nũng với mình kìa! Làm sao có thể!
Trần Hựu Hàm thấy cậu không đáp lại, thế là cứ thế mà ghé vào lỗ tai mẫn cảm của cậu thổi nhẹ một cái: "Em không chịu sao?"
Diệp Khai ổn định lại trái tim đang loạn nhịp của mình, nói đùa: "Chịu chứ, ban ngày có việc trợ lý làm, ban đêm không việc "làm" trợ lý."
Nụ cười trên mặt Trần Hựu Hàm ngưng lại, giọng hắn mập mờ nghiền ngẫm: "Muốn làm anh hửm? Vậy anh phải xem xem Tổng Giám đốc Diệp có vốn liếng này hay không nào. . ."
Diệp Khai như ngẹt thở, cậu hạ giọng nghiến răng nghiến lợi nói: ". . . đồ khốn."
Nhưng chỉ nhận lại được một tiếng cười nhẹ của đối phương.
Lại ôm hôn thêm một hồi, Trần Hựu Hàm vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Thật sự không muốn anh đi tiễn sao?"
Diệp Khai nhìn vào mắt hắn, thở dài: "Không nỡ vậy cơ à, đến thẳng Bắc Kinh thăm em không tốt sao?" Diệp Khai kề bên tai hắn thì thầm: "Em sẽ dẫn anh đi thuê khách sạn gần trường học."
Trần Hựu Hàm nắm chặt bả vai cậu, hôn hết cái này đến cái khác lên đôi môi kia: "Đường đường là sinh viên ưu tú TOP 1 của hệ quản lý mà lại học mấy thứ lung tung bát nháo này ư?"
Cả hai câu được câu chăng nói mấy chuyện bậy bạ, đơn giản là dính lấy nhau không rời ra được.
Lúc quay về biệt thự, Diệp Cẩn dựa tường, cố ý nhìn mặt trăng mà than thở: "Có vài người nào đó ấy mà, tương lai 4 năm sau này phải làm sao cho đặng đây."
Diệp Khai buồn cười nói: "Chị đang ghen tị đúng không? Ghen thì đi kiếm bạn trai đi chứ."
Chiếu tướng.
Mặt Diệp Cẩn sầm xuống, ngón tay nõn nà như hành lá chọc lên vai Diệp Khai, có ý riêng mà nói: "Vẫn còn thiếu chị một món nợ ân tình đấy, biết chưa."
Đến ngày 28, cuối cùng Trần Hựu Hàm vẫn nghe lời mà không đến sân bay tiễn người, chỉ trò chuyện vài câu trước khi lên máy bay. Chờ đến khi Trần Hựu Hàm tan làm sớm, quay về Phồn Ninh để tắm rửa và thay quần áo mới nhận được tin nhắn trả lời của Diệp Khai.
Đối với gia đình hào môn kết hợp truyền thống Trung Tây như nhà họ Diệp mà nói thì gia yến là một dịp rất trang trọng. Sau một ngày quay cuồng với hội nghị rồi các cuộc xã giao hỏng bét, Trần Hựu Hàm tỉ mỉ cạo sạch những sợi râu mới nhú gốc, tóc được tạo kiểu chỉn chu rồi xịt keo định hình, cổ tay cũng được xịt nước hoa, ống tay áo đeo khuy măng sét kim cương, tiếp theo chậm rãi thay sang một bộ vest cao cấp, chọn một chiếc cà vạt trơn có màu sắc phù hợp, khăn vuông nhét túi áo cũng là kiểu jacquard cổ điển cùng màu.
Lúc đang thắt cà vạt thì đột nhiên nhớ đến lúc làm bừa bãi cùng Diệp Khai ở trong văn phòng chủ tịch, hắn mượn việc công để làm việc tư, kéo Diệp Khai vào phòng gặp riêng, sau khi làm xằng làm bậy một trận liền để Diệp Khai thắt cà vạt giúp mình để kết thúc giờ nghỉ trưa.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt anh tuấn trong gương từ ánh mắt, đến khuôn mặt và các đường nét trên đó đều dịu xuống.
Đồng hồ đeo tay được chọn theo phong cách thanh lịch tao nhã, hắn vẫn chọn chiếc Breguet mà Diệp Khai thích. Bao nhiêu chiếc đồng hồ trị giá cả chục triệu đều nằm đó hít bụi, Trần Hựu Hàm không thích mấy loại lòe loẹt đầy nhóc kim cương. Với địa vị và gia thế của hắn, dù hắn có đeo một chiếc đồng hồ hoạt hình làm bằng nhựa đi chăng nữa, người khác cũng sẽ chỉ nghĩ rằng hắn đang chạy theo trend, ngay cả cười cũng không dám cười một tiếng.
Chính thức không có nghĩa là liên quan đến việc kinh doanh, Trần Hựu Hàm đổi xe, lấy chiếc Aston Martin DBS, đi đường vòng đến một tiệm hoa để lấy bó hoa đã đặt trước.
Trên đường Tư Nguyên, cánh cổng bằng sắt chạm khắc từ từ được mở ra bằng điện, chiếc xe màu xám núi lửa lái vào sân trong ánh hoàng hôn.
Xuyên qua tấm kính chắn gió cực lớn, Trần Hựu Hàm nhìn thấy biệt thự chính nguy nga tráng lệ nhà họ Diệp.
Tất cả đèn đều được bật sáng, mái hiên và ghế salon màu trắng được dựng lên trong sân, những ngọn đèn nhỏ nhìn như những ngôi sao được kết thành một chuỗi, dưới làn gió đêm dìu dịu, dường như ngày hè nóng bức đã dịu dàng đi đến hồi cuối.
Trần Hựu Hàm không lái xe vào ga ra chìm mà để xe bên đường, đó là chỗ đỗ xe mà hắn rất quen thuộc.
Mãi cho đến khi xuống xe, hắn vẫn không nhận ra đây là một cái bẫy.
Hắn đang cầm hoa, đi ngang qua đài phun nước kiểu châu Âu ba tầng với những tác phẩm điêu khắc tinh xảo, rồi lại tiến về phía lối vào phía trước của biệt thự dọc theo hàng cây xanh được chăm sóc cẩn thận.
Hắn nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ.
Nó tựa như một giấc mơ, nghe có vẻ không chân thực, giống như là hương thơm bí mật đang bồng bềnh phía trên của bụi Juliet.
Hắn không hỏi hôm nay mời ai, nếu đã là gia yến, hẳn đều là người trong vòng thế giao.
Mãi cho đến khi hắn nhìn thấy Lan Mạn trong bộ váy trắng.
Chiếc váy của bà quá đẹp đẽ trong ráng chiều màu cam, khi làn váy bay lên, dường như khiến người ta nghe thấy tiếng đàn accordion thấp thoáng.
Mái tóc xoăn của bà đã được làm và nhuộm lại một lần nữa, đó là màu trắng bạc càng sáng và bóng hơn. Khi bà đi về phía Trần Hựu Hàm, bước chân bà mặc dù nhanh nhưng vẫn rất ưu nhã. Bà tiện tay vén mái tóc, vén sợi tóc về phía sau tai, để lộ khuôn mặt thanh tú được trang điểm nhẹ nhàng.
Trần Hựu Hàm dù bất ngờ những vẫn nhanh chóng đón lấy bà ngay trong khoảnh khắc. Đôi cao gót thực sự đủ cao, hắn chỉ sợ bà ngoại sẽ ngã mất.
"Hựu Hàm, lại gặp mặt con rồi." Lan Mạn nháy nháy mắt, đón lấy bó hoa trong tay hắn.
"Bà với ông cùng về nước ạ?"
Quả nhiên sau đó Cù Trọng Lễ cũng bước ra chào đón, ông mặc lễ phục, cài nơ cổ, giọng nói sáng trong: "Hựu Hàm!"
Ông vẫn vỗ vai hắn như thường lệ. Vì chú ý đến động tác theo thói quen này của ông cụ mà Trần Hựu Hàm sớm đã vô cùng tự nhiên mà hơi cúi vai xuống.
Hắn đang định trút bỏ sự kinh ngạc trong lòng, bình tĩnh nhìn một vòng xem còn vị khách nào khác không. Nhưng vừa ngước mắt lên liền ngơ ngẩn, hắn thấy Diệp Thông đang chống gậy đứng giữa đại sảnh, bên trái ông là Diệp Chinh, người bên phải thế mà lại là Trần Phi Nhất.
Hầu kết hắn lăn lên lăn xuống, mãi một lúc sau Trần Hựu Hàm mới tìm lại giọng nói của mình: "Ba ạ."
Cù Gia mặc sườn xám cách tân, Diệp Cẩn là váy hai dây màu đen, cô đứng bên phía của Diệp Chinh.
Ánh đèn dường như quá sáng rồi, đèn pha lê như chứa đựng hàng vạn vì sao, nó lấp lánh lung linh, xa hoa mỹ lệ.
Trần Hựu Hàm đột nhiên cảm thấy sợ, hắn không để ý đến lễ nghi gì nữa, hắn không thể quan sát biểu cảm của mỗi người, hắn gần như cố sức nặn ra một nụ cười trên mặt liền vội vàng xoay người.
Không, không thể nào. Chuyện đã đến nước này rồi, không thể nào là để hắn kết hôn với Diệp Cẩn được.
Lan Mạn dịu dàng nhưng kiên định nắm chặt cánh tay hắn, bà nhẹ nhàng nói: "Hựu Hàm."
Trần Hựu Hàm cố hết sức để bình tĩnh mà nhìn Lan Mạn một cái, hắn dùng sức nuốt xuống.
Lan Mạn phát hiện tuy trên mặt hắn vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, như thể vừa bước hụt một chân vào hư không.
Bà bỗng thấy đau lòng xiết bao, bà nhẹ giọng nhưng đầy khích lệ nói: "Con đừng đi."
Tiếp theo bà đẩy hắn, với sức lực không lớn, nhưng tràn ngập mong đợi và chúc phúc. Cù Trọng Lễ cũng đẩy sau lưng hắn: "Đi đi con, Hựu Hàm."
Cảnh tượng vẫn thường thấy, đại não tâm tư kín đáo nhạy cảm của hắn đã mất đi mọi năng lực suy nghĩ, Trần Hựu Hàm vô thức cất bước, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào tầm mắt Diệp Thông. Ánh mắt hắn như đang cầu xin một cách yếu ớt, ngài đã hứa với con rồi mà.
Mãi cho đến một tiếng "Hựu Hàm ca ca!" vang lên trong tiếng nhạc giao hưởng nhẹ nhàng.
Thân hình Trần Hựu Hàm đột nhiên dừng lại, đôi tay buông thõng bên người hết siết chặt rồi thả lỏng, hắn nhìn thấy Diệp Khai - người đáng lẽ phải đang ở Bắc Kinh, xuất hiện ở cuối tầm mắt mình.
Bộ vest đen tuyền, kẹp cà vạt mạ vàng, bộ đồ được cắt may hoàn hảo, thân hình nhẹ nhàng thẳng tắp, khí chất cao quý lạnh nhạt.
Hắn sợ sệt, vẫn chưa kịp phản ứng lại, thậm chí phản ứng đầu tiên của hắn lại là suy nghĩ xem liệu mình có nên giả vờ như chưa từng gặp mặt, chưa từng quay lại với Diệp Khai hay không, nhưng Lan Mạn, Cù Trọng Lễ và Diệp Cẩn đều là người trong cuộc, ánh mắt của Diệp Thông lại hiền lành ôn hòa như thế, sao hắn có thể có mặt mũi mà đi bịa đặt ra lời nói dối vụng về như vậy được?
Huống chi ngay vào giây đầu tiên Diệp Khai xuất hiện trước mắt hắn, ánh mắt của hắn đã lột trần trái tim hắn rồi.
Trái tim không chứa đựng được, không che dấu được một mối tình vĩnh viễn và chưa từng phai nhạt.
Diệp Khai mỉm cười đứng cách hắn xa xa, ánh mắt lướt qua khắp người lớn trong nhà, rồi dịu dàng rơi vào trên khuôn mặt anh tuấn của Trần Hựu Hàm.
Giống như cánh bướm cuối cùng cũng dừng lại trên bông hoa hồng trong bóng đêm.
"Hựu Hàm ca ca," Giọng cậu dừng lại một chút, ánh mắt trấn tĩnh lại từ những phức tạp, ấm áp, mong chờ của những người trong phòng, một lần nữa trở lại bên trong đôi mắt Trần Hựu Hàm.
Tất cả những bất cần đời và hững hờ đều biến mắt khỏi đáy mắt Trần Hựu Hàm kể từ giây phút này. Hắn nghiêm túc, nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Trái tim như được lấp đầy, đến thời điểm công bố đáp án, Diệp Khai thấy sao mà hoảng hốt, cảm giác như bản thân mình càng căng thẳng hơn cả Trần Hựu Hàm hoàn toàn không biết gì.
Lần dừng lại này chỉ diễn ra trong vòng 1 giây, Diệp Khai nói tiếp: "Anh biết không, em đã quen anh 20 năm rồi, thích anh, chỉ trong vòng 2 năm, yêu anh, dùng hết 15 năm, còn lại 5 năm, một nửa thời gian đó em đều điên cuồng, liều lĩnh mà đi về phía anh, chạy về phía anh, một nửa còn lại là để dốc hết sức mà yêu anh. Anh xem, 20 năm qua đi, chúng mình đã hoàn thành trọn vẹn cả quá trình quen biết, tìm hiểu, và yêu nhau."
Diệp Khai cười vô cùng thuần túy ngây thơ, ánh mắt cậu trong veo một mảnh: "Em nghĩ, em thật sự rất may mắn."
Trần Hựu Hàm dần từ hốt hoảng mù quáng trở nên trầm tĩnh. Không biết là ai, có thể là Cù Trọng Lễ, cũng có thể là Diệp Thông, hoặc là Trần Phi Nhất, nhẹ nhàng đẩy một cái sau lưng hắn.
Hắn tiến lên một bước, rồi nhìn thấy Diệp Khai bước từng bước về phía mình.
Em ấy đứng ở trước mặt hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp hơi ngước lên, nắm lấy tay hắn trước mặt tất cả người lớn trong nhà.
Bàn tay Trần Hựu Hàm kể từ lúc nhìn thấy Trần Phi Nhất vẫn luôn rất lạnh lẽo, các đầu ngón tay hắn run rẩy không thể kiểm soát nổi. Mãi cho đến khi được Diệp Khai nắm chặt, hắn mới cảm thấy ấm áp tuôn trào.
Hắn nhìn thấy trên tay trái của Diệp Khai, là hai chiếc nhẫn vô cùng rực rỡ, lộng lẫy và thuần khiết.
Khúc xạ ánh sáng chiếu lên những tia sáng chói lọi và lấp lánh như sao trời, Trần Hựu Hàm như vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mơ. Khung cảnh gặp mặt nhau bên đường Tư Nguyên đêm đó chợt lóe lên, hắn mới chậm chạp làm sao, đêm đó rõ ràng Diệp Khai chưa từng tháo nhẫn xuống, hắn còn tưởng rằng Diệp Khai cố tình đeo nó lên để đến gặp hắn.
Suốt 36 năm cuộc đời, số lần Trần Hựu Hàm rơi vào bẫy có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chỉ là lần này, đối phương có trăm ngàn sơ hở, mà hắn thì lại vui vẻ rơi vào.
Diệp Khai cười cười, giọng cậu nhẹ xuống: "Hựu Hàm ca ca, em biết, chuyện em yêu anh, anh yêu em, ở trong mắt người khác chuyện này thật hoang đường biết bao. Bởi vì cái sự hoang đường này, bởi vì em ngây thơ, bởi vì chênh lệch 16 năm, nên vẫn luôn là anh bảo vệ em, chiều chuông em, đáp lại em."
Ánh mắt Trần Hựu Hàm khẽ động, như thể muốn nói điều gì đó. Nhưng khi nhìn vào ánh sáng trong đáy mắt Diệp Khai, hắn đã thay đổi ý định.
Thậm chí hắn còn cong khóe môi lên, mím ra một nụ cười dịu dàng sâu sắc.
Diệp Khai nín thở. Từ nhỏ cậu đã thuyết trình trước mặt mọi người không biết bao nhiêu lần, nhưng khi đứng trước mặt những người thân thiết nhất của mình, đối mặt với người mình yêu nhất, âm cuối của cậu vậy mà lại dần dần run rẩy.
"Hựu Hàm ca ca, cuộc đời còn rất dài, chúng mình đã hẹn với nhau rồi, nếu anh sống đến năm 96, vậy thì em chỉ cần 80 tuổi là được rồi. Từ giờ cho đến khi 80 tuổi, còn lại 60 năm nữa, thiên trường địa cửu mà anh muốn, em đã lấy được từ chỗ ba anh, ông ngoại bà ngoại, ba mẹ, chị gái em rồi -- em yêu anh, em có thể sánh bước bên anh. Bao nhiêu trói buộc của vận mệnh, bao nhiêu chông chênh của thế tục, 60 năm sau này, cuộc đời rộng dài như biển cả, chúng mình sẽ đi cùng với nhau."
Lan Mạn che mặt, nước mắt đã chảy dài trên những ngón tay mảnh khảnh.
Bà không biết rằng đứa con gái mạnh mẽ của mình lúc này cũng đã quay mặt lại, lén lút lau đi nước mắt trên gò má. Cù Gia nghĩ, bà không thua Trần Hựu Hàm, vậy thì thua vì gì đây?
Có lẽ là thua cho dáng vẻ tốt đẹp nhất của tình yêu.
Diệp Cẩn nhẹ nhàng ôm Cù Gia vào lòng, mắt cô ngấn lệ.
Trần Hựu Hàm không thể phân tâm để đi phân biệt từng biểu cảm của họ, đó là rung động, là bình thản, hay là cổ vũ, tán thành.
Hắn kinh ngạc mà dịu dàng nghĩ, Tiểu Khai thật sự đã trưởng thành rồi, ngay cả Trần Phi Nhất cũng mời đến hiện trường. Cái gọi là hạnh phúc là khi được chứng kiến bởi những người thân quan trọng nhất của nhau.
Diệp Khai từ run rẩy đến bình tĩnh, cậu nhẹ nhàng, nâng niu nắm lấy tay hăn, mím môi, ánh mắt yên lặng nhìn Hựu Hàm ca ca của mình một cách chăm chú, dịu dàng đến vô kể, Diệp Khai chỉ hỏi: "Được không anh?"
Trong làn gió của đêm hè, mặt trời lao về phía chân trời, ánh hoàng hôn lộng lẫy như một giấc mơ, nắng nóng của mùa hè sắp kết thúc, những ngôi sao tỏa sáng trong ánh hoàng hôn, mặt trăng vươn lên trong bầu trời đêm.
Trần Hựu Hàm nói: "Được."
----fin ----
End chính văn rồi nè mọi người ❤️ Vậy là hành trình với THH và DK của chúng mình đã có một happy ending rồi. À vẫn còn kha khá phiên ngoại nữa ấy, nên mình vẫn chưa tạm biệt mọi người đâu nè. Chúc các bạn đọc vui nha ❤️