Chương 5:

Tần Lộ Diên cứ như vậy mà nhàn nhạt nhìn cậu, cả người toát ra loại uể oải, âm trầm quái dị.

Một lúc lâu sau, như đã xác nhận chắc chắn rằng Giản Thất Nam sẽ không rời đi hắn mới từ từ thả ngón tay ra, trên cổ tay Giản Thất Nam hiện lên vệt đỏ rõ ràng.

Có người nhỏ giọng hỏi: "Anh Diên say à?"

Trợ lý Tiểu Dương cũng khẩn trương: "Anh Diên ngày thường thật sự không uống quá nhiều mà."

Hứa Hiến cũng cảm thấy mình đang say: "Tôi vừa rồi có nói ra tên họ đầy đủ của ông chủ Giản hả?"

"Chắc là có nói, nếu không tại sao anh Diên lại biết được."

Tiểu Dương muốn xem vết thương trên tay hắn như thế nào, ai ngờ lại thấy hắn siết chặt lòng bàn tay, nghiền qua vết bỏng.

Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh: “!?”

Trời đất? Người này không biết đau sao?

Qua vài phút, người phục vụ đem hộp sơ cứu y tế vào phòng đưa cho Giản Thất Nam.

Tần Lộ Diên chủ động đưa bàn tay bị bỏng của mình cho cậu.

Đó ban đầu chỉ là một vết bỏng đơn giản, nhưng sau đó bị hắn hết đè rồi ép, giờ chuyển sang thành cả mảng đỏ.

Giản Thất Nam cầm thuốc mỡ không dám động vào tay hắn.

Người này có xu hướng tự hành hạ bản thân à.

Cậu nghĩ một lúc rồi đưa thuốc mỡ cho người bên cạnh đang lo lắng, tốt nhất vẫn nên để người quen của hắn xử lý giúp sẽ tốt hơn, nhưng Tần Lộ Diên lại nói:

"Lại đây."

“…”

Giản Thất Nam nghiến chặt quai hàm, cũng không hề dịu dàng kéo tay hắn tới, lấy tăm bông ra cẩn thận bôi thuốc mỡ lên vết thương cho hắn.

Tần Lộ Diên cứ như vậy mà nhìn Giản Thất Nam.

Hắn nhìn dấu vết màu đỏ trên ngón trỏ của cậu.

Tần Lộ Diên không say, lúc này hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Cho dù người trước mặt này có thay đổi diện mạo, hóa thành tro bụi thì liếc mắt hắn cũng nhận ra.

Dấu vết trên ngón trỏ kia là do nhóc mù vào năm 13 tuổi dựa trên bàn học mà ngủ, bị bấc nến rơi xuống khi nến cháy tới cuối làm phỏng.

Nhóc mù rít lên đau đớn, Tần Lộ Diên cũng đau lòng rất nhiều ngày.

Nhưng mà Tần Lộ Diên lúc đó được gọi bằng một cái tên khác, họ Lộ tên Lăng. Mà Giản Thất Nam sẽ gọi hắn là ‘anh’.

Năm ấy Giản Thất Nam được đưa về nhà khi chỉ mới 10 tuổi, cậu bé gầy gò, nhỏ nhắn, trên người đầy rẫy những vết thương, cậu nhóc hung dữ hệt một con mèo hoang dã.

Những người khác đều nói đùa rằng sói con nuôi mãi cũng sẽ không nhận thân, nhưng chỉ mình Tần Lộ Diên biết nhóc mù của mình rất ngoan, hay cười và khoe cái bụng mềm mại của mình với anh. Sau đó bọn họ lớn lên cùng nhau, cùng nhau đi học, tan học, ăn trên cùng một bàn, ngủ trên cùng một giường.

Nhưng về sau mọi thứ đều đã thay đổi.

Tần Lộ Diên không hài lòng với mối quan hệ anh em của họ, hắn muốn Giản Thất Nam ở mọi phương diện, hắn đều muốn người này hoàn toàn thuộc về mình.

Họ ôm nhau, hôn môi, làm những điều bí mật nhất và cũng thân mật nhất, điên cuồng mà kiềm chế.

Lộ Lăng trời sinh tính tình lạnh lùng, không gần gũi với ai, mọi tình cảm mãnh liệt duy nhất của anh đều dành cho Giản Thất Nam, nhưng sau này Giản Thất Nam lại không cần anh nữa.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Giản Thất Nam sẽ rời đi không một lời từ biệt, mà vừa xa cách đã suốt 6 năm.

Tần Lộ Diên từng nghĩ đến rất nhiều viễn cảnh khi họ gặp lại nhau, trong đó mỗi kịch bản đều liên quan đến việc hắn sẽ làm cách nào để bắt được cậu, đưa cậu về nhà. Nghĩ tới vô số cách để thuần hoá sói con không hề biết nghe lời này, chỉ là chưa hề nghĩ tới sẽ gặp lại cậu một cách bất ngờ như vậy.

Cổ họng Tần Lộ Dên khô khốc, hầu kết trượt lên xuống.

Giản Thất Nam hơi khom thân mình, xương sống lưng lộ ra qua lớp áo phông mỏng, khung xương đã cởi bỏ đi vẻ trẻ con, cổ đeo một chiếc vòng cổ nhìn chẳng ra đầu vào đâu cả, không biết từ khi nào lại học được những thứ như nhuộm tóc, còn xỏ khuyên tai nữa.

Nhóc mù đã có thể nhìn thấy, cũng đã trưởng thành rồi.

Nhưng cậu lại không nhận ra anh.

Tần Lộ Diên cảm giác như có thứ gì đó điên cuồng nện vào l*иg ngực mình, đầu lưỡi chua chát, khiến hắn gần như chẳng thể thở nổi.

Sau khi bôi thuốc xong, Giang Thất Nam ném tăm bông vào thùng rác:

“Được rồi, mấy ngày này chú ý đừng để dính nước.”

Giản Thất Nam ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Tần Lộ Diên nhẹ nhàng rũ xuống, tầm mắt hai người lại lần nữa giao nhau.

Mắt của Giản Thất Nam màu nâu, lông mi mảnh dài, mí mắt sâu làm dịu đi đôi chút ương ngạnh, nhìn gần, gương mặt này khiến nội tâm người ta nhu hoà hẳn lên.

Trong mắt Tần Lộ Diên ẩn giấu những cảm xúc âm trầm sâu không thấy đáy, hắn nhìn xoáy vào trong mắt cậu, chậm rãi nói: “Đôi mắt của cậu thật sự rất đẹp.”