Chương 35:

“Vậy cậu về sau đừng khóa cửa.” Giọng điệu Tần Lộ Diên đầy hờ hững: “Tôi chờ ngày nào đó nhặt xác của cậu.”

“…”

Để trả ơn cho bữa sáng, Giản Thất Nam ăn xong tự giác đi thay cát cho mèo, lấy đồ chơi chọc con mèo một lúc, thừa dịp Tần Lộ Diên ở bên trong gọi điện thoại, cậu nhỏ giọng nói thầm với mèo nhỏ: “Ba em đã trở về rồi, sau này không cần anh tới đây nữa. Tình cờ gặp nhau, không cần nhớ anh.”

“Meo ~”

Giản Thất Nam cùng mèo nắm tay nhau tạm biệt, ánh mắt thoáng nhìn chiếc điện thoại cậu ném trên ghế sofa đang đổ chuông, cậu đứng dậy đi lấy, lúc này Tần Lộ Diên cũng nói chuyện điện thoại xong ra tới, đi ngang qua nhìn thoáng qua màn hình của cậu, thờ ơ liếc mắt một cái, sau đó mặt không biểu tình ngồi xuống trên sofa.

Giản Thất Nam ra hiệu cho Tần Lộ Diên biết cậu phải đi, tiếp theo nghe điện thoại đi ra ngoài: “Anh Đằng.”

“Tiểu Nam, cậu bệnh sao lại không nói với tôi sớm hơn? Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Hôm qua uống hơi nhiều thôi, không có việc gì, hôm nay tôi không đến quán.”

“Còn đến quán làm gì, cậu nghỉ ngơi thêm hai ngày. Tôi đang ở tầng dưới, bây giờ tôi đi lên gặp cậu.”

Giản Thất Nam sửng sốt: “Anh đến rồi à?”

“Ừ, tôi đang ở trong thang máy, chờ lát nữa gặp mặt lại nói.”

“Anh Đằng…”

Cuộc gọi đã kết thúc, Giản Thất Nam đứng ở cửa sửng sốt, quay đầu nhìn chằm chằm thang máy chậm rãi đi lên, nhìn con số dừng lại ở tầng 17.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Cùng lúc đó, cánh cửa phía sau cậu đột nhiên mở ra.

“Tiểu Nam, cậu…” Hình Đằng vừa ra thang máy đã thấy Tần Lộ Diên đang dựa vào cửa, giọng nói đột nhiên im bặt, mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng ở thương trường nhiều năm kinh nghiệm làm anh ta rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, hướng đối phương gật đầu cười: “Cậu Tần, ngưỡng mộ đã lâu. Tôi là bạn của tiểu Nam. Nghe người phục vụ nói cậu gọi tới quán bar, còn tưởng rằng bọn họ nói giỡn. Vậy cậu cũng ở đây à?”

Tần Lộ Diên không mặn không nhạt mà ừ một tiếng.

“Thật trùng hợp.”

“Không trùng hợp.” Tần Lộ Diên không nhanh không chậm mà nói: “Tôi biết ông chủ Giản sống ở đây, nên mới cố ý mua phòng này.”

Hình Đằng sửng sốt, khuôn mặt dịu dàng nhanh chóng lạnh xuống.

Giản Thất Nam trợn tròn mắt, vội vàng ngắt lời, dẫn người vào phòng mình: “Anh Đằng, vào phòng rồi nói.”

Tần Lộ Diên lại mở miệng nói: “Nếu không tới nhà của tôi uống ly cà phê?”

Hình Đằng dừng lại bước chân, hai người trầm mặc mà nhìn nhau, không khí trở nên ngột ngạt đầy mùi thuốc súng, Giản Thất Nam liếc Tần Lộ Diên đầy dò hỏi, ý là anh đang quậy cái gì vậy?

Tần Lộ Diên không để tâm, chỉ thờ ơ mà nhìn Hình Đằng, đối phương chỉ do dự trong nháy mắt, sau đó lễ phép cười: “Được.”

Giản Thất Nam: “?”