Chương 20:

Bà thở dài, xoa đầu con trai, lời nói thấm thía: "Tiểu Lăng của chúng ta phải học tập thật tốt, tương lai trở thành bác sĩ, luật sư, thành người có triển vọng… Đừng giống mẹ, sau này nghìn lần đừng đi theo con đường diễn viên này.”-

Lộ Nhàn vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai đứa trẻ mười tuổi.

Giản Thất Nam vẫn ghé đầu bên cửa sổ như cũ, ánh nắng ấm áp chiếu vào khiến cậu thoải mái, xung quanh cũng yên tĩnh.

Trước kia ở trại trẻ mồ côi, bên tai cậu luôn là tiếng ồn, lần đầu tiên cậu biết có đứa trẻ giống mình, cả ngày có thể không nói một câu.

Giản Thất Nam chỉ ăn một bát mì trước khi Lộ Nhàn rời đi, Lộ Lăng cũng không đưa em trai mình đến quán cơm của bác Lý như đã được dặn, mãi đến tối bác Lý mới nhớ ra nhà họ Lộ còn có một nhóc mù, nên mới bưng một chén cơm đến cho cậu.

Đưa xong cơm bác Lý ở lối vào bắt gặp Lộ Lăng thì dạy dỗ hắn vài câu, sau đó bị ánh mắt chăm chú của Lộ Lăng làm cho im lặng.

Không phải ngày nào Lộ Lăng cũng đến quán ăn, nhưng mỗi lần hắn đến bác Lý đều sẽ gắp thêm đồ ăn để đem về cho nhóc mù ở nhà, Lộ Lăng không muốn, hàng xóm đang ăn trong quán cũng trách mắng hắn: “Sao lại đối xử với em trai mình như vậy?”

Lộ Lăng lạnh giọng: “Nó không phải em trai con.”

Có người cười như không cười, nói: "Mẹ con cũng bảo đấy là em trai con, vậy thì nó chính là em trai con.”

"Mẹ con lần này bao giờ mới trở về?”

“Cô ấy giờ đã có đứa con khác, chỉ sợ sau này không cần con nữa đâu.”

Ngoài miệng Lộ Lăng không nói gì, cũng đã cố gắng che dấu, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, sự hoảng loạn cùng tức giận trong mắt cũng bị mọi người nhìn thấy, sau đó biến thành một trò cười.

Cuối cùng Lộ Lăng cũng không đem cơm về cho Giản Thất Nam, bác Lý đành tự mình đưa.

Bác Lý cứ như vậy đem cho cậu rất nhiều bữa cơm, Giản Thất Nam cũng không chống đối lại bác Lý nữa, ăn xong cơm chiều, bác Lý nửa dụ nửa kéo cậu ra ngoài sân, thu hút không ít chú bác đến vây xem.

Giản Thất Nam giống như một chú cừu non bị một đám người xoay vòng vòng, càng giãy giụa thì mọi người càng lấn đến lợi hại.

Lộ Lăng đứng ở dưới cây táo to hờ hững nhìn.

Có người phụ nữ quay đầu trêu hắn: “Tiểu Lăng à, em trai con lớn lên thật ngoan, lỡ sau này mẹ con càng thích em trai hơn thì làm sao bây giờ? Không khéo mẹ con sẽ bị em trai cướp mất ấy chứ!”

Lộ Lăng lập tức quay đầu rời đi.

Giản Thất Nam bỗng nhiên giãy giụa đẩy người đang ôm mình ra, đứa trẻ nhỏ không biết lấy đâu ra sức lớn như vậy, hét lớn nói: “Tôi không cướp mẹ! Tôi không cần mẹ!”

"Ây đứa nhỏ này, có đứa con nào mà không cần mẹ chứ?”

Giản Thất Nam vùng ra chạy, cầm gậy dò đường muốn về nhà, nhưng cậu lại không tìm thấy đường về, vòng đi vòng lại, còn bị ngã mấy lần, từ cửa sau đi ra ngoài, gậy dò đường chạm phải phần gồ ghề của mặt đường, khung cảnh lạ làm cho cậu sợ hãi.

Cậu dừng bước, đôi mắt không chớp mà nhìn khắp nơi.

Lộ Lăng ngồi ở dưới gốc cây xanh, trong tay nghịch mấy viên đá nhỏ, nhìn thấy cậu bé mù xuất hiện, ánh mắt chú ý nhìn qua.

Trước mặt nhóc mù là bụi cỏ, cỏ ở đây mọc sâu hơn so với cỏ trong sân nhiều, bởi vì chúng lớn lên ở bên cạnh hồ nước, nhóc mù đi đến phía trước, mà ở phía trước chính là ao cá sâu ba mét.

Giản Thất Nam đứng tại chỗ một lúc lâu.

Lộ Lăng ở một bên yên tĩnh nhìn.

Sau một lúc lâu, Giản Thất Nam di chuyển, cậu cầm gậy dò đường, muốn vượt qua bụi cỏ dại, lúc này ở phía trước bỗng nhiên có một tiếng "bùm”, giống như có thứ gì rơi xuống nước tạo thành tiếng vang.

Giản Thất Nam dừng chân, biết không thể tiến lên phía trước, cậu hoảng loạn lùi về sau.

Thính giác của cậu rất nhạy, ngay sau đó phía sau vang lên hai tiếng động nhỏ, cậu cảnh giác, lập tức giơ gậy dò đường về hướng có tiếng động: “Ai, ai đang ở đó?”

Trước kia đám trẻ ở trại trẻ mồ côi cũng hay thường xuyên ném đồ, đẩy cậu một cách bất ngờ mà không có lý do.

Lộ Lăng vốn dĩ muốn rời đi, nhóc mù lại nghe được tiếng bước chân của hắn, bước chân của hắn lại thu về, sau đó đứng trước mặt Giản Thất Nam, nhìn bộ dáng sợ hãi của cậu.

Giản Thất Nam rất nhanh đã đoán được là ai.

Đám trẻ ở trại trẻ mồ côi trước kia chỉ khiến Giản Thất Nam cảm thấy chán ghét, nhưng Lộ Lăng thì khác, cậu sợ Lộ Lăng.

Cậu nhỏ giọng mở miệng: "Anh trai…”

Nghe thấy tiếng gọi anh trai, Lộ Lăng nhăn mặt: "Tôi không phải anh trai cậu.”

Đây là câu đầu tiên mà Lộ Lăng nói với cậu, Giản Thất Nam ngây ra vài giây, sau đó bước chân lui ra sau.

Mắt thấy cậu bước qua cỏ dại, Lộ Lăng thản nhiên, trơ mắt nhìn nhóc mù một chân dẫm vào không trung rồi ngã xuống –