Chương 15:

Giản Thất Nam lại nói: “Giờ vẫn còn sớm, tôi biết trợ lý của anh ở gần đây, gọi cậu ta tới đưa anh về nhà đi, đêm nay phòng nghỉ không tiếp người.”

“Vậy ngày mai tôi có thể tới rước cậu không?”

“Không thể.”

-

Giản Thất Nam không biết Tần Lộ Diên đi như thế nào, dù sao người này tham gia sự kiện xong cũng phải rời khỏi Liên Thành, cậu cũng không để lời người này ở trong lòng.

Mai là ngày 1 tháng 8, bọn họ nửa tháng xoay ca một lần, nửa tháng đầu Giản Thất Nam chỉ làm đến 8h tối, nhân lúc tan làm trời còn sớm, cậu quay về nơi ở của mình.

Một căn phòng đơn không lớn trong chung cư, vừa vào cửa là một chiếc sô pha màu xám, giường được đặt sát bên cửa sổ, trên thảm và bàn tròn nhỏ là máy tính và sách vở lẫn lộn, cậu uống một ly nước, lại đem áo quần dơ trong sọt ném vào máy giặt, lúc này mới lại ngồi lại trước máy tính, mở ra phần mềm cắt nối biên tập video, bắt đầu học cắt nối biên tập.

Chưa được một lúc, di động trên bàn vang lên, màn hình hiện tên “Hình Đằng”.

Giản Thất Nam chần chờ một lát, cầm lên nghe: “Anh Đằng.”

Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, giọng nói ôn hòa hiền hậu: “Ngày mai có rảnh không? Cùng đi ăn cơm đi.”

Giản Thất Nam ngây ra: “Anh về nước à?”

“Ừ, 5h chiều mai cất cánh. Sao vậy, tôi về cậu không vui sao?”

“Không phải.” Giản Thất Nam nhấp môi: “Tối 8h tôi tan ca, tới trễ một chút.”

“Đi làm thì có gì vui, tôi cho cậu nghỉ mấy ngày, 6h chiều mai, tôi đến dưới chung cư chờ cậu.”

Gác máy rồi, Giản Thất Nam hơi thất thần, tiện tay châm một điếu thuốc.

Hình Đằng là ông chủ chân chính của quán bar Twilight, cũng là một trong số những người bạn bè ít ỏi của cậu.

Mấy năm nay cậu dựa vào chút tiền từ thiện cứu tế học xong đại học tại một khu trường học đặc biệt ở nước ngoài, trong những chuyên ngành ít ỏi mà người mù có thể chọn, cậu chọn học điều chỉnh tiết tấu, đối với một người từ nhỏ không có tiếp xúc với âm nhạc mà nói, điều này rất là khó, huống chi cậu cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng cậu vẫn không hề oán trách mà đã kiên trì suốt ba năm.

Sau khi tốt nghiệp cậu ở nước ngoài làm thêm công việc liên quan trong 2 năm thì quen biết Hình Đằng, người này trước sau giúp cậu thu xếp bệnh viện trị liệu khoa mắt, chờ đợi suốt nửa năm sau đó, cuối cùng cũng có giác mạc thay thế rồi tiến hành phẫu thuật.

Phẫu thuật và trị liệu tốn không ít tiền, đều là Hình Đằng trả giúp cậu.

Sau đó cậu lại cự tuyệt đề nghị giữ mình lại của Hình Đằng, khăng khăng muốn về nước, Hình Đằng buộc cậu phải đồng ý giúp anh ta trông coi quán bar trong nước này, thật ra Giản Thất Nam biết Hình Đằng lại lần nữa giúp cậu có đường mưu sinh.

Giản Thất Nam biết bản thân nợ Hình Đằng, không phải cứ dùng tiền là có thể trả.

Nhưng cậu không thích nợ người khác, mỗi lần Hình Đằng đối tốt với cậu, đều làm cậu cảm thấy trên người mình lại nhiều thêm một món nợ.

-

Ngày hôm sau chưa tới 6h chiều, Hình Đằng đã đến dưới nhà cậu.

Giản Thất Nam nhận được điện thoại xuống lầu, từ xa đã thấy xe Hình Đằng đậu ở ven đường, cậu lập tức đi đến xe anh ta, ngay sau đó nhìn thấy một chiếc xe khác chậm rãi đi qua bên người cậu, cửa kính xe hạ tới một nửa, lộ ra sườn mặt mang theo kính râm.

Tần Lộ Diên? Không phải cậu nhìn lầm đó chứ?

Giản Thất Nam có hơi kinh ngạc, người này tới đây làm gì?

Hiển nhiên Tần Lộ Diên cũng thấy cậu, hơi hơi nghiêng đầu, cùng cậu đối mắt qua khung cửa xe, lạnh nhạt liếc một cái, sau đó biến mất ở cửa ra hầm đỗ xe của tiểu khu.

Trong lòng Giản Thất Nam hỏi sao trùng hợp vậy? Chưa kịp nghĩ nhiều, Hình Đằng ở trong xe đã vẫy tay gọi cậu.