Chương 5-1
Ái Nhiên liếʍ liếʍ môi của mình, đúng lúc nghe thấy nơi bán mỹ phẩm gọi cô.
“Cô gái! Tới tới tới đấy, môi quá khô đúng không? Chúng tôi có son dưỡng môi làm dễ chịu, còn có sơn móng tay đẹp mau khô. Tới tới tới đây, tất cả là năm mươi đồng, mỗi lọ sơn móng tay rất rẻ năm mươi đồng đây!”
Móng tay...
Cô nhớ lại lúc anh mυ"ŧ ngón tay của cô, nhớ lại nụ hôn của anh...
Không sai, hôn cô xong rồi, anh liền nói: “Ngày mai cô đi mua thức ăn. Tôi có chuyện ở trương.”
Đây chính là nguyên nhân mà hiện tại cô đứng ở cái chợ này.
Cứu mạng! Cô trúng độc gì vậy?! Không phải cô nói tuyệt đối sẽ không rơi vào bẫy của anh, làm sao sẽ...
Oh!
Cô ão não vỗ cái đầu không tốt của mình, cô có còn muốn sống hay không? Mới chưa qua năm ngày cô đã mất hết tinh thần rồi!
Có chết hay không lại để cho cô nhìn thấy đôi giày anh nói, hết sức yên tĩnh nằm ngổn ngang ở một góc gian hàng.
“Ồ, cô gái, hôm nay tương đối muộn!” Bà chủ nhìn Ái Nhiên chào hỏi.
Bác gái chủ cửa hàng này nhớ cô? Cô hơi gật đầu.
“Đúng rồi, cười như vậy là đúng rồi, người đẹp hợp với giày đẹp, con gái đẹp là phải cười nha!”
Ái Nhiên ước chừng ví tiền trên tay, trong lòng biết còn đủ hai tuần, cô có chết cũng không thể mua giày, mặc dù đây là gian hàng giày tốt nhất.
Nhưng bà chủ lại tiếp tục nói, bảo cô thoát thân thế nào mới tốt đây?
“Đi vào đây! Thử lại không mất tiền!” Cánh tay bà chủ to gấp hai lần Ái Nhiên mạnh mẽ lôi kéo, Ái Nhiên bị kéo vào bên trong gian hàng, thiếu chút nữa ngã xuống trước đôi giày đó.
Cô lưu luyến nhìn đôi giày kia, nhịn không được câm trên tay, chuẩn bị đi thử.
Lúc này bà chủ mới kêu lên, “A, tôi nhớ ra rồi, cô chính là bạn gái của người đẹp trai kia nữa! Bạn trai của cô vừa anh tuấn vừa săn sóc, dáng người rất cao, có đúng hay không?”
A?!
Thì ra bay giờ bà chủ mới nhận ra cô?! Vậy vừa mới nói cái gì mà hôm nay tương đối muộn, hóa ra bà ấy nhìn thấy mỗi người đều lớn tiếng như vậy?
Ái Nhiên lặng lẽ cởi giày đi thử ra.
“Tôi thấy... Hôm nào tôi sẽ trở lại xem...”
“Không mua giày cũng không sao, nhưng cô gái à, bà chủ tôi nói cho cô biết đầu năm nay khôg có bạn trai săn sóc như vậy nữa, đi chợ với cô, còn giúp cô thử giày! À, kiểu bạn trai đó thực sự là có lòng mua thức ăn nấu cơm, không sao, lần sau tới dẫn theo bạn trai nữa, tôi giảm cho cô nửa giá!”
Tốt... Thật rẻ!
Một đôi giày một trăm bảy lăm đồng! Ái Nhiên ngây ngẩn tại chỗ, trong lòng giãy giụa làm cô tê liệt.
“Không tin à?! Tôi cho cô hay, đầu năm nay thực sự không có người đàn ông nào có tính nhẫn nại đi dạo phố cũng phụ nữ như vậy, nhìn vào điểm này cô nên gả đi!”
Bà chủ xem cô ngây ngốc thành không tin bà ấy biết nhìn đàn ông chính xác.
Cô... Cô không tin chính là... Giày ba trăm năm mươi đồng còn nửa giá, a, gϊếŧ cô đi!
Cô quyết định, móc tiền bên trong chiếc ví mỏng đến đáng thương ra, “Bà chủ! Hiện tại tôi mua!”
Cái gì? Bà chủ nhìn chằm chằm vào đôi mắt “muốn giày không muốn cơm” của Ái Nhiên.
“Ôi chao, cô gái, lần sau, lần sau đưa bạn trai tới giảm nửa giá nữa!”
A?!
Đây... đây là bà chủ kiểu gì vậy?!
***
“Cho nên hai người cứ ở chung như thế?” Giang Nam Dao tấm tắc hai tiếng, đối với ly nước trái cây trước mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.
“Này!” Ái Nhiên lên tiếng cảnh cáo bạn tốt chớ có hồ ngôn loạn ngữ (nói nhảm).
Nam Dao suy tư một hồi, đột nhiên “ông nói gà bà nói vịt” lên tiếng, “Hai người các cậu cũng rất lợi hại, rõ ràng là thiếu thốn mà vẫn có biện pháp giải quyết nhu cầu của cậu, nước trái cây kia hẳn là dùng rất nhiều rau quả? Cậu cũng không phải là cô gái có tư tưởng tiết kiệm được, nói đi, mình biết cậu có rất nhiều chuyện muốn nói.”
Ái Nhiên mếu máo, “Bị cậu nói như vậy, mình cũng không biết mình muốn nói gì.”
“Không biết nói gì?! Cậu nói về tình thánh của cậu Lý Nguyên Nghiêu đó.”
“Đừng... Đừng nói anh ta như thế.” Cô yếu ớt.
“Ồ, không phải người này chụp mũ rồi để cậu cài nút giúp anh ta? Mới ở chung có mấy ngày mà cậu đã khuất phục?” Nam Dao cười như không cười, từ khi làm người đứng giữa đến giờ, không biết cô đã thấy ân oán cá nhân của hai người này bao nhiêu lần.”
“Này... Nam Dao! Từ sau sự kiện kia, mình đã dùng hết khả năng trốn tránh anh ta, có thể là anh ta không cho người khác nhìn, cậu cũng biết đấy, nhưng mà... Mấy ngày nay...”
“Mấy ngày nay phát hiện ra tình thánh biến thành đàn ông tốt của gia đình?”
“Sao cậu biết?” Ngay cả cô cũng là sau khi đi mua thức ăn sáng nay không ngừng nhớ lại lời của bà chủ cửa hàng giày mới hơi hiểu rõ, sao Nam Dao lại lợi hại vậy, thoáng cái đã biết?”
Toàn bộ thế giới đều biết chỉ có cậu không biết!
Nhưng Nam Dao không nói ra những lời này, cô uống một hớp nước ép trái cây ngọt lành hạ nhiệt, khống tính muốn vào trong vũng nước hỗn loạn của oan gia bơi lội.
“Được rồi, người đàn ông của gia đình, thế nào nữa?”
Ái Nhiên vốn là muốn nói tiếp lại vị mùi vị trong miệng Nam Dao ép về cổ họng.
“Nam Dao...” Ái Nhiên nắm cánh tay mềm mại của bạn tốt lắc mạnh, “Cậu không cần than thở ở trong lòng nữa! Mình... Mình chỉ dám nói nhiều như vậy với cậu, bởi vì chỉ có cậu không quen thân với Nguyên Nghiêu. Những người khác mình quen đều quen thuộc với anh ta, mình căn bản...”
“Vậy làm sao bây giờ? Yêu liền yêu, nghĩ nhiều làm gì?” Đơn giản rõ ràng giống như thái độ làm việc của Nam Dao, dù sao cô cũng không thể để mình bị kéo vào trong trận chiến này, cho nên trả lời rất thông minh.
Ái Nhiên lại khẽ nói: “Mình mới không yêu anh ta! Không, không phải! Là anh ta căn bản không yêu mình!”
“Vậy cậu buồn phiền cái gì?”
“Mình...”
Đúng vậy, cô buồn cái gì?
Trong lòng Ái Nhiên buồn phiền thành thở dài, “Nam Dao, thực sự, mình cũng không biết mình phiền não cái gì, nhưng loại tâm tình này...”
“Cô gái, vẻ mặt của cậu mình thường gặp trên mặt một người.”
“Người nào?”
“Lâm Văn Gia.” Đó là một bạn học khác của hai người, xinh đẹp hoạt bát, tính cách hoàn mỹ, cho nên... hồi học cấp hai Nguyên Nghiêu đã từng kết giao với cô ấy.
“Xin đừng đánh đồng mình với cô gái một ngày không yêu đương sẽ chết đó!”
“Cô ấy chính là ngày ngày chìm trong tình yêu say đắm cho nên ngày nào mình cũng mới thấy vẻ mặt kiểu này.” Một ngón tay Nam Dao chọc vào gò má trái hồng hồng của Ái Nhiên.
“Mình...” Ái Nhiên vuốt má, gương mặt hoảng hốt.
Cô sẽ không! Sẽ không yêu lại người đàn ông kia! Cô đã tốt nghiệp, từ sau sự kiện kia liền tự nhắc nhở mình, cô tuyệt đối sẽ không đi trêu trọc cái người nói cô không đủ tư cách kia!
“Không cần hoài nghi, mình đã bị Văn Gia huấn luyện đến trình độ đoán trăm không sai một rồi, tiểu thư, thừa nhận đi, cậu vẫn là lại yêu Lý Nguyên Nghiêu!”
“Lại” còn cả “vẫn”? Ừ, Nam Dao suy nghĩ một chút, cho rằng cần phải bàn bạc.
Không! Ái Nhiên ôm hai má muốn thét chói tai.
“Không thể nào! Nam Dao, cậu đừng làm mình sợ! Mình mới dự định đi yêu đương oanh oanh liệt liệt một lần, làm sao có thể đi yêu tên lăng nhăng đó?! Mình...”
“Tên lăng nhăng kia bay giờ phải gọi là người đàn ông của gia đình.”
“Ách...” Nhưng vậy cũng không sai, nhưng mà...
“Được rồi, cậu cứ từ từ phiền não đi, nếu buồn phiền ra được cái gì thì call mình.” Uống hết nước trái cây, Nam Dao liếʍ môi, “Mình đi đây, thay mình cảm ơn Nguyên Nghiêu, nước trái cây này rất ngon.”
“Này!” Ái Nhiên sống chết giữ chặt Nam Dao.
“Làm gì?”
“Không phải cậu đến đây cho mình mượn tiền sao?”
Nam Dao lắc đầu một cái, “Nhìn cuộc sống của cậu so với mình rất tốt, thức ăn đều là mỹ vị dinh dưỡng, lại có người đặc biệt nấu cho ăn... Thật xin lỗi, mình nhất thời vô cùng ghen tỵ.” Cô kéo khóe miệng, “Không cho mượn!”
“Nam Dao! Cậu đừng như vậy! Ngay cả băng vệ sinh mình cũng không có tiền mua!” Cái đó của cô... Cái đó sắp đến!
“Nói với anh ta đi, mình tin tưởng người đàn ông gia đình của cậu sẽ nghĩ cách!”
“Anh ta sẽ không, hơn nữa mình sẽ không nói cho anh ta biết.” Cô và anh không có quen thân như vậy! Cô khẳng định!
Nam Dao liếc xéo cô, ngừng ba giây.
“Không nói thì không nói! Nói mình làm gì?”
“Hội nghị ngày mốt cậu nói mình không có tiền đi! Ngay cả tiền xe mình cũng không có!” Ái Nhiên càng liều mạng kéo Nam Dao, cô, cô còn muốn mua đôi giày kia...
Ô... Có ai có thể cứu cô, vì sao ở nơi giàu có này, ngay đến đôi giày ba trăm năm mươi đồng cô cũng phải mượn tiền mới mua được...
“Cho dù cậu lái máy bay tới, tất cả chi phí đi lại đều tính trên đầu mình là được rồi, ngoan, nhớ đấy, chiều ngày mốt, ông chủ chúng mình nói nhất định phải gặp cậu một chút, nếu cậu không đến mình sẽ phải chuẩn bị xách đầu đi gặp anh ta.”
Nam Dao vỗ má Ái Nhiên (chô, chậm rãi thở dài một hơi.
“Cậu làm gì mà than thở?” Trước mắt cô ấy có thể nói toàn bộ người nghèo nhất Đài Loan cũng không than thở.
Thoát khỏi níu giữ của Ái Nhiên, Nam Dao lắc đầu lần nữa, “Không có, nhân tiện nói với Nguyên Nghiêu một tiếng xin lỗi.”
“Xin lỗi? Tại sao phải nói xin lỗi với anh ta, cậu cũng không mượn tiền của mình, lại không có quan hệ gì với anh ta.” Ái Nhiên càng nghe càng mờ mịt.
Haizz...
“Bye.”
Ái Nhiên nhìn bóng dáng Nam Dao vẫn lắc đầu, đôi mày càng nhíu chặt hơn.
Ngoài lắc đầu với thở dài và áy náy sâu sắc với Nguyên Nghiêu thì Nam Dao còn có thể thế nào?
Nói cho Ái Nhiên?
Nói cho cô ông chủ kia yêu thích đồ án thiết kế trang sức của Ái Nhiên, hiện tại triển khai bước tiếp theo đánh chủ ý lên đầu nhà thiết kế?
Nói cho cô ông chủ phụ nữ theo đuổi hạng nhất, tướng mạo hạng nhất, giá trị con người hạng nhất, con số gửi ngân hàng này ngân hàng kia dày đến đạn cũng không xuyên qua được cũng là hạng nhất?
Cho nên nói, bảo cô ngoại trừ thở dài còn biết làm gì?
Lý Nguyên Nghiêu, cẩn thận đó!
Dĩ nhiên, một chút mất mát nho nhỏ kia trong lòng cũng bị cô nhanh chóng biến thành hư ảo, bằng không sao cô có thể sống sót giữa hai người bạn thiếu đầu óc?
Một người đơn thuần có cá tính, lại tuyệt không cảm nhận được chính mình đẹp như thế nào – Ái Nhiên.
Một người dáng vẻ kiều diễm, xinh đẹp động lòng người, đàn ông liếc mắt một cái liền ngây ngốc – Lâm Văn Gia.
Tốt nhất là cô nên làm bạn tốt đứng ngoài là được rồi, còn mất mát gì kia, coi nó là cái... rắm đi.
Cô xem kịch vui tốt rồi.