Ân Húc đang chuẩn bị làm thủ tục lên máy bay cùng đồng nghiệp đến thành phố A dự một hội nghị cực kỳ quan trọng, theo như lời đồng nghiệp nói thì hội nghị lần này liên quan đến sự thành bại của bọn họ, mà anh là tổ trưởng, lại là trụ cột.
“Sếp, chuẩn bị lên máy bay rồi.” Có người hô lên, anh đáp lại rồi kéo hành lý đứng dậy.
Sắp đến lượt mình soát vé thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn của cô bạn từ bé Tô Ân Kỳ —–
“Đang tự tử, đừng tới tìm em nữa.”
Chân bỗng khựng lại, lập tức gọi cho Tô Ân Kỳ “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Ân Húc lập tức hoảng loạn, ngay cả hành lý cũng không xách theo, lập tức chạy ra ngoài. Mặc kệ đồng nghiệp gọi thế nào anh cũng không để ý, trong lòng chỉ sợ Tô Ân Kỳ làm ra chuyện gì ngu ngốc.
Hai ngày trước, anh đang tăng ca thì cô nàng này đem mấy chai rượu tới nói muốn không say không về, sau đó khóc lóc kể lể mình bị tên đàn ông cặn bã kia lừa gạt thế nào: “Vậy mà em lại không biết mình trở thành tiểu tam hai năm liền! Thời thế thay đổi, lòng người đổi thay, bây giờ muốn yêu đương còn phải học suy luận phá án nữa… Niềm tin vào cuộc sống của em sắp thành số âm rồi…”
Hôm qua, cô gọi cho anh, không khóc lóc nữa mà trái lại còn rất điềm tĩnh, nói với anh rằng sau khi thất tình cô lại thất nghiệp rồi.
Ân Húc dù bận tối mặt tối mũi nhưng cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi lên mạng đặt mua cho cô mấy món đồ vật mới lạ, hoặc là đồ ăn như sô cô la của các nước.
Nhưng mà anh trăm ngàn lần cũng không ngờ tới, Tô Ân Kỳ lại nghĩ quẫn. Càng nghĩ càng hoảng sợ gấp gáp, đưa cho tài xế gấp đôi tiền bảo ông ta chạy nhanh hết mức có thể.
Đến nhà Tô Ân Kỳ, anh sốt ruột đến nỗi cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp đá ra, cũng may cửa nhà cô dùng loại khóa cũ, nếu không anh cũng không biết làm sao để “Phá cửa đi vào”.
Cửa bị đạp ra, Ân Húc liền thấy Tô Ân Kỳ, tình cảnh trước mắt làm anh trợn mắt há hốc mồm.
Tô Ân Kỳ mặc áo ba lỗ (có thể nhìn thấy hình như không mặc áo ngực) với qυầи ɭóŧ Hello Kitty, trong tay cầm hai xâu đồ nướng, một tay gặm một tay cầm que phát sáng lắc lư theo điệu nhạc.
Tiếng đạp cửa kinh thiên động địa hiển nhiên làm cô giật mình, cả người cứng đờ, sững sờ nhìn ra ngoài cửa, nửa ngày không kịp phản ứng.
“Anh…” Cô muốn hỏi gì đó nhưng bỗng nhiên ý thức được hoàn cảnh của mình lúc này “Huy hoàng” đến mức nào, không khỏi hét lên, nhìn xung quanh không có cái gì che chắn được, dứt khoát xông lên che mắt anh, “Lưu manh, không được nhìn!”
Anh hất tay cô ra, đáy mắt đều là tức giận: “Tự nhiên em nhắn tin nói muốn tự tử làm gì? Có biết là anh tưởng…” Anh đột nhiên dừng lại, l*иg ngực kịch liệt phập phồng. Nếu như Tô Ân Kỳ nhìn kĩ có thể nhìn thấy hốc mắt anh đã đỏ lên.
Tô Ân Kỳ đã sớm quên mất lúc này mình đang mặc cái gì đứng trước mặt anh, mở to mắt hiếu kỳ hỏi: “Tưởng cái gì? Tưởng là em muốn tự tử á? Thôi xin đi, Tô Ân Kỳ em là người yếu đuối vậy sao?”
“Vậy em…”
” Vì sao em gửi cho anh tin nhắn như vậy? Chờ một chút…” Cô chạy đi lấy điện thoại, mở một cái ảnh giơ trước mặt anh, là một mẩu thông tin trên Internet —-
“Ngủ sau mười hai giờ đồng nghĩa với tự tử, không ăn sáng đồng nghĩa với tự tử, thường xuyên ăn đồ nướng đồng nghĩa với tự tử, nhìn điện thoại quá 4 tiếng đồng nghĩa với tự tử, ở trong phòng lâu ngày đồng nghĩa với tự tử, không tập thể dục thường xuyên đồng nghĩa với tự tử, đột nhiên em phát hiện, ngày hôm nay đã làm hết mấy hành động trong list này rồi, không phải tự tử thì là gì!”
Tô Ân Kỳ đọc từng chữ cho anh nghe, sau đó yếu ớt thở dài nói: “Hôm qua em cày phim Hàn đến hơn một giờ mới ngủ, hôm sau không ăn sáng, thấy đói bụng liền gọi đồ nướng bên ngoài, sau đó em ở lỳ trong phòng không ra khỏi cửa ba mươi sáu tiếng rồi… Vì vậy mới gửi tin nhắn đó, không ngờ lại dọa anh thành dạng này.”
Đáp lại nụ cười nịnh nọt của Tô Ân Kỳ, Ân Húc chỉ im lặng, lúc này lý trí của anh đã dần hồi phục, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới: “Mặc quần áo!”
Lúc đầu Tô Ân Kỳ sững sờ, sau đó cực kỳ lúng túng vội vàng chạy về phòng, cửa cái rầm.
Năm phút sau, Tô Ân Kỳ ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng, bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hỏi anh: “Hôm nay anh không đi làm à?”
“Hôm nay đi công tác.”
“Vậy mà anh còn ở đây làm gì? Chờ em chia đồ nướng cho cậu sao?”
Cô không biết rằng trong lúc cô thay quần áo, Ân Húc đã đặt vé máy bay.
“Em đi với anh.”
Tô Ân Kỳ ngẩn ngơ, anh đi công tác cô đi theo làm gì? Chẳng lẽ lại sợ cô nghĩ quẫn? Thôi xin đi, cô chỉ thất tình với thất nghiệp thôi, đâu có yếu đuối đến vậy… Nhưng mà cô vừa mới thao thao bất tuyệt, Ân Húc bên kia đã không kiên nhẫn đi đến khoác vai cô kéo ra sân bay.
Dù cô nói thế nào, anh vẫn cho rằng chỉ có dẫn cô theo mình anh mới yên tâm được.