Chương 4.2: Ba điều cấm kỵ

Không biết có phải Hạ Tuyết Nặc chọc điểm đau của mọi người hay không, sau đó không khí căn tin yên tĩnh đến quỷ dị, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kiêng kị cô.

Ngoại trừ nữ sinh tóc đuôi ngựa.

Hạ Tuyết Nặc tương đối mẫn cảm, rất dễ dàng cảm giác ác ý của người khác. Cho dù không ngẩng đầu, cũng có thể cảm giác được ánh mắt của đám người hầu. Về phần nữ sinh tóc đuôi ngựa - -

Thái độ đối với cô lại có chút kỳ quái, Hạ Tuyết Nặc nói không nên lời. Vài lần vô tình nhìn nhau, nữ sinh tóc đuôi ngựa lập tức dời ánh mắt, cố ý nâng cao cằm, ngạo kiều giống như một con khổng tước, khiến cho Hạ Tuyết Nặc không hiểu ra sao.

Đầu lông vàng lúc trước vẫn luôn nịnh nọt cậu ta khom lưng, lén lút mỉm cười lấy lòng Hạ Tuyết Nặc, bị người ta tát mạnh một cái vào gáy.

Bởi vì khắp nơi đều là giám thị, Hạ Tuyết Nặc không dám hỏi nhiều, lại thấy búp bê đầu ăn với vẻ mặt thỏa mãn, vì vậy một bữa cơm ăn đến yên tĩnh.

Cô không có nhiều ham muốn đối với thức ăn, chỉ nghe thấy tiếng nữ sinh đầu búp bê "rộp rộp" nhai thức ăn, cảm giác có chút buồn nôn, nhưng sự giáo dục của Hạ Tuyết Nặc khiến cô không thể biểu hiện ra ngoài. Cô rất nhanh buông đũa xuống, yên lặng nhìn nữ sinh đầu búp bê.

Hạ Tuyết Nặc không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác, thế giới hiện thực là như vậy, ở chỗ này lại càng là như thế.

Lý trí nói cho cô biết, nữ sinh trước mắt tuy rằng thoạt nhìn ngây thơ đáng yêu, không có một chút tâm cơ, nhưng mà - - cậu ấy thật sự ngây thơ đơn giản sao?

Nếu như cậu ấy thật sự ngây thơ đơn giản như biểu hiện, đại khái sẽ không cách nào sống sót một ngày trong thế giới từng bước nguy cơ này.

Cô không nên tin nữ sinh.

Nhưng Hạ Tuyết Nặc lại theo bản năng tin tưởng cậu ấy, từ lần đầu tiên nhìn thấy liền cảm thấy thân cận.

Đương nhiên, ngoại trừ lúc nữ sinh đầu búp bê thỉnh thoảng đề cử thịt trên bàn ăn - -

"Lão đại, cậu thật sự không ăn sao? Rất ngon, không tin cậu thử xem?"

Hạ Tuyết Nặc lập tức xua tay, luôn miệng khéo léo từ chối: "Không cần không cần, cám ơn cậu."

Nữ sinh đầu búp bê lập tức lộ ra biểu cảm khó có thể hiểu được, giống như Hạ Tuyết Nặc đã bỏ lỡ năm trăm vạn, vừa bới cơm vừa nhỏ giọng than thở: "Ăn ngon như vậy, làm sao có thể có người từ chối chứ?" Nói xong giơ tay xoa xoa xương quai xanh dưới cổ áo đồng phục, động tác xoa bóp của cô ấy quá nhiều lần, xương quai xanh rất nhanh xuất hiện một mảng nhỏ màu đỏ.

Sau đó, Hạ Tuyết Nặc nhìn thấy khối da thịt màu đỏ kia chậm rãi nhô lên, giống như có thứ gì đó muốn giãy dụa đi ra -- đúng là một khuôn mặt có ngũ quan mơ hồ!

Đồng tử Hạ Tuyết Nặc co rút lại.

Nhưng mà một giây sau, khối nhô lên kia lại lập tức khôi phục nguyên trạng, giống như hết thảy đều chỉ là ảo giác của cô. Đầu búp bê không hề phát hiện kéo kéo cổ áo, che khuất vị trí phiếm hồng.

Khi sắp ăn xong.

Trong ánh sáng, Hạ Tuyết Nặc nhìn thấy cô gái tóc đuôi ngựa đứng lên, đi thẳng về phía cô.

Nữ sinh đầu búp bê lập tức như lâm đại địch.

Nhưng ngoài dự liệu của Hạ Tuyết Nặc, nữ sinh tóc đuôi ngựa không có ý làm khó bọn họ, nhìn cô nửa ngày mới không được tự nhiên nói ra: "Cái kia, cậu làm câu hỏi bổ sung cuối cùng như thế nào?"

Nữ sinh đầu búp bê:...

Đám tùy tùng:...

Cũng may Hạ Tuyết Nặc cũng đoán trước được, lúc nộp bài có mang giấy nháp ra, cô đưa cho tóc đuôi ngựa để cậu ta tự ngộ.

Tóc đuôi ngựa ngay cả nhìn cũng không nhìn, nhét giấy nháp vào túi áo.

"Cảm ơn." Vẻ mặt cậu ta có chút vặn vẹo, giọng nói còn nhỏ hơn cả muỗi.

"Không có gì." Hạ Tuyết Nặc nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, lắc đầu.

Tóc đuôi ngựa bước ra vài bước, lại nhịn không được quay đầu lại nói: "Nhớ kỹ, muốn sống sót phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu như sống qua đêm nay --"

Lần này không chỉ là tóc đuôi ngựa, tất cả học sinh đang âm thầm nghe lén xung quanh đều thay đổi sắc mặt.

Tóc đuôi ngựa thở ra một hơi, bình tĩnh một chút, tiếp tục: "Tóm lại, cậu phải nhớ kỹ, trong thế giới này có lưu truyền ba quy tắc cơ bản --"

"Thứ nhất, họ tên sẽ bị đánh cắp. Đừng bao giờ cho người khác biết tên và cũng đừng bao giờ hỏi."

"Thứ hai, nơi nào có "người" thì sẽ có giám sát."

"Thứ ba, nội quy trường học là trên hết."

"Chúng ta xem như hòa nhau, về sau chúng ta liền nước giếng không phạm nước sông nữa. Chúc may mắn."

Câu "Chúc may mắn" cuối cùng nghe như là "Mau chết đi".

Nói xong, tóc đuôi ngựa sải bước xoay người rời đi.

Mấy người hầu đi theo sau. Nam sinh tóc vàng cố gắng tới gần Hạ Tuyết Nặc, nhưng lại bị một nam sinh da đen khác túm lấy cổ áo kéo đi.

Sau đó, Hạ Tuyết Nặc phát hiện thái độ của mọi người đối với cô đã thay đổi, lần lượt có người đến gần, hỏi đáp án đề thi, Hạ Tuyết Nặc đều lần lượt nói cho họ biết. Lúc đầu những người đó đều có vẻ mặt khó có thể tin, sau đó liền biến thành mang ơn.

Chỉ có nữ sinh đầu búp bê tức giận oa oa kêu thẳng, vẻ mặt giận dữ vô cùng, cuối cùng nhịn không được lấy can đảm hét lên với Hạ Tuyết Nặc: "Cậu biết ở chỗ này đáp án quan trọng như thế nào không?"

Vẻ mặt Hạ Tuyết Nặc tràn đầy nghi hoặc.

"Quên đi." Gào xong, đầu búp bê liền xì hơi như bong bóng. Cậu ấy bĩu môi, quay đầu qua chỗ khác nhỏ giọng than thở: "Dù sao cho bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc xem hiểu."

Hạ Tuyết Nặc:.. Tôi biết chữ của mình xấu, không cần nhắc nhở, cảm ơn.

Hạ Tuyết Nặc: "Vậy thật sự là làm khó cậu rồi."

Đầu búp bê: "Đó là đương nhiên, mình là ai chứ? Chữ của cậu đừng nói đang viết, cho dù là viết ngược mình cũng chép ra được!" Biểu cảm lại còn có chút kiêu ngạo

Hạ Tuyết Nặc: "..." Vậy cậu thật đúng là tuyệt vời.

Đầu búp bê nghiêm mặt: "Nhưng mà, sau này không được làm vậy nữa. Ở chỗ này, đáp án rất quan trọng."

"Được rồi được rồi." Hạ Tuyết Nặc đồng ý. Trong lòng lại có chút không cho là đúng.

Đều đã thi xong rồi, có đáp án thì có thể như thế nào, chẳng lẽ còn có thể sửa điểm sao?

Sau đó, nữ sinh đầu búp bê nhiệt tình, hỗ trợ hỏi thăm vị trí của phòng y tế, kỳ quái chính là tất cả mọi người đều như muốn nói lại thôi, hỏi lại, liền trốn tránh nói không biết. Cô đành phải lấy can đảm đi hỏi bác gái chia cơm ở căn tin.

Bác gái cười lạnh: "Nơi này chỉ có phòng giáo vụ, hai cô muốn đi không?"

Làm đầu búp bê sợ không nhẹ.

Không có cách nào, chỉ có thể tự mình tìm.

Hạ Tuyết Nặc vốn định một mình đi tìm. Cô cũng là có tư tâm, muốn đi dạo khắp nơi, nhìn xem có manh mối gì hay không, có lẽ, còn có thể tìm được lối thoát. Nhưng nữ sinh đầu búp bê mặc kệ, vô cùng trượng nghĩa yêu cầu được đi cùng cô.

Trên đường, tranh thủ lúc không có người Hạ Tuyết Nặc hỏi nữ sinh nên xưng hô như thế nào.

Nếu đã không thể gọi tên, vậy sẽ phải có tên khác thay thế.

"Cậu có thể gọi nhũ danh của mình." Nữ sinh đầu búp bê cúi đầu, vẻ mặt không hiểu sao có chút thẹn thùng.

Hạ Tuyết Nặc: "...???"

Búp bê đỏ mặt: "Nhũ danh của mìnn là Oa Oa (búp bê)."

Hạ Tuyết Nặc: "..." Được rồi.

Cuối cùng cũng thành công làm bầu không khí chạy lệch.

Khi Hạ Tuyết Nặc một lần nữa chuyển tầm mắt tới con đường không người, khi nhìn thấy tòa nhà đổ nát với những sợi xích sắt nặng nề ở cửa ra vào và làn sương mù đen như bị qủy ám bên trong các cửa kính và cửa sổ, cô đã không còn khẩn trương như lúc đầu.

Hạ Tuyết Nặc: "Cái đó, khụ khụ... Oa Oa à."

Đôi mắt to của búp bê lập tức lóe lên nhìn qua: "Lão đại, làm sao vậy? Lão đại? Có chuyện gì vậy, lão đại?"

Hạ Tuyết Nặc thở dài: "..." Quên đi, cậu ấy thích gọi mình là gì thì gọi.

Cũng may bọn họ rất nhanh tìm được một tòa nhà trệt thấp bé, yên tĩnh đứng lặng ở trong đám cây thấp hoang vu. Âm u cẩn thận, có vẻ đặc biệt không hợp.

Cửa lóe lên một ngọn đèn trần, trắng bệch, cũng là ánh sáng duy nhất trong bóng tối ngoại trừ ánh trăng trắng bệch.

Nương theo ánh đèn trắng, Hạ Tuyết Nặc thấy rõ ngoài cửa treo một tấm bảng rách. Mặt sơn loang lổ, mặt trên dùng chữ màu đỏ xiêu xiêu vẹo vẹo viết - - Phòng y tế.

Trước cửa phòng y tế có một con đường nhỏ nối liền. Càng đến gần, Hạ Tuyết Nặc càng cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Rõ ràng không có gió, nhưng không hiểu sao Hạ Tuyết Nặc lại phát hiện gió lạnh thấu xương.

Nương theo cái lạnh mà đến chính là tiếng kêu cứu mơ hồ, ô ô đè ép, nghe không rõ.

Cô nhạy cảm cảm nhận được nguy hiểm, dừng bước.

"Sao vậy?" Búp bê quay đầu hỏi.

Hạ Tuyết Nặc không biết có nên nói cho cậu ấy biết hay không, nếu có thì nên nói cho cậu ấy biết như thế nào, cho nên đành phải lắc đầu.

Đúng lúc này, trong cửa phía xa vang lên một âm thanh mê hoặc - -

"Bạn học nhỏ, đến kê đơn thuốc à?"

Không xong, bị phát hiện rồi!

Đây là phản ứng đầu tiên của Hạ Tuyết Nặc.

Tác giả có lời muốn nói: A a, lão đại xuất hiện nha!!!