Chương 2.2: Không thể nói ra họ tên

"Bị trộm?"

Đây là đáp án Hạ Tuyết Nặc dù thế nào cũng không nghĩ tới, lúc cô đang muốn hỏi, loa phát thanh đã lâu không kêu lại đột nhiên vang lên - -

[Mời thí sinh ở lại hành lang mau chóng rời đi!]

Cảm giác quen thuộc, bị theo dõi...

Hạ Tuyết Nặc theo bản năng ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Nữ sinh đầu búp bê vội túm lấy tay áo cô, vẻ mặt khẩn trương: "Đi mau!!!"

Hạ Tuyết Nặc bị đầu búp bê làm cho khẩn trương theo, vừa đi theo vừa thấp giọng hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

Nữ sinh đầu búp bê: "Đi căn tin đi."

Hạ Tuyết Nặc:...

"Lão đại, chắc là cậu không biết rồi, đi muộn sẽ không có cơm ăn. Thịt viên kho tàu ở căn tin..."

Hạ Tuyết Nặc thiếu thốn tình cảm lần đầu tiên nảy sinh du͙© vọиɠ xách người vào góc tường hành hung một trận.

Cũng may loa phát thanh kịp thời vang lên, giải cứu nữ sinh đầu búp bê vẫn vô tri vô giác bày ra vẻ mặt vô tội như trước.

[Cuộc thi kết thúc. Cuộc thi kết thúc. Mời tất cả thí sinh nộp bài thi, lập tức rời khỏi trường thi.]

Thanh âm vẫn máy móc như trước, nhưng lúc này nghe vào trong tai Hạ Tuyết Nặc giống như tiếng trời.

"Cho nên, rốt cuộc cậu tới nơi này để làm, cái gì, hả?" Hạ Tuyết Nặc gằn từng chữ, cực lực khống chế tâm tình.

Nữ sinh đầu búp bê đảo mắt, dường như rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, đáp: "Chính là lên lớp, ăn cơm, giải đề, gặp quỷ gì đó..."

... Gặp quỷ?

Nhưng cô ấy còn chưa dứt lời, chợt một tiếng thét chói tai truyền đến từ sau lưng.

- "A!"

Hạ Tuyết Nặc theo tiếng quay đầu lại, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy, chỉ thấy một nữ sinh đẩy những người khác ra khỏi phòng học, phi thân lao qua một bên hành lang rỉ sét loang lổ.

Trong chớp mắt, Hạ Tuyết Nặc thấy rõ sườn mặt đã mất đi máu của nữ sinh, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ nho nhỏ, ánh mắt tuyệt vọng, mái tóc dài theo gió bay lên.

"Nhảy lầu --" Một nữ sinh gầy yếu giống như chỉ một trận gió có thể thổi bay đi hoảng sợ, cô ấy tê liệt ngã xuống đất, sau đó với mở to miệng kêu: "Nhảy lầu!!! Chết người rồi!!"

Âm thanh càng lúc càng lớn.

Cô ấy kêu to giống như khóc tang, sắc mặt trắng bệch.

Nhưng kỳ quái chính là học sinh nối đuôi nhau đi ra trong phòng học giống như là vô tri vô giác, mặt đơ như gỗ đi qua bên cạnh nữ sinh, không ai để ý tới sự sụp đổ của cô ấy, cũng không ai hỗ trợ nâng cô ấy dậy. Dường như tất cả những gì xảy ra đều là chuyện bình thường.

Thậm chí có người khi đi ngang qua bên cạnh còn khinh bỉ quét mắt nhìn cô ấy một cái.

"Người mới tới, chính là phiền phức."

Nói xong còn ý tứ liếc Hạ Tuyết Nặc một cái.

Chỉ liếc mắt một cái, Hạ Tuyết Nặc liền nhận ra, người nọ chính là nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa ngồi ở phía trước bên phải cô, từng trừng mắt liếc cô một cái trong phòng học.

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa có gương mặt bình thường, quy củ đeo kính gọng đen, toàn thân có loại kiêu căng của học sinh giỏi, chỉ là hành và vi cử chỉ tất cả đều có vẻ không thích hợp.

"Thật sự là điều lạ hiếm thấy!" Nữ sinh tóc đuôi ngựa bĩu môi, đi thẳng về phía Hạ Tuyết Nặc, phía sau còn có mấy nam sinh vẻ mặt lưu manh.

Lúc đi qua Hạ Tuyết Nặc, cô ta cố ý thả chậm tốc độ, hung hăng đυ.ng vào bả vai Hạ Tuyết Nặc.

Hạ Tuyết Nặc trước sau như một lạnh lùng, không thích xen vào việc của người khác, trong trí nhớ hình như cô chưa từng phát sinh xung đột chính diện với ai.

Cô liếc mắt nhìn cô gái tóc đuôi ngựa một cái, cũng không muốn tùy tiện kết oán với người khác, huống chi là trong thế giới cô hoàn toàn không quen biết này.

Nhưng ngoài dự liệu của cô, nữ sinh đầu búp bê lập tức nóng nảy, trừng to mắt, vọt lên dùng ngón trỏ chỉ người, lớn tiếng la lên: "Cậu làm gì vậy?"

Nhưng còn chưa tới gần, cô ấy đã bị đám người hầu đi theo đuôi ngựa đẩy qua một bên, như mèo đùa chuột chặn ở phía sau.

Vóc dáng cô ấy thấp, không thể so với mấy nam sinh cao lớn, tức giận đến đỏ bừng cả mặt, miệng đóng mở không ngừng chửi bậy.

Hạ Tuyết Nặc xác định, bọn họ chính là hướng về phía cô mà tới.

Cái gọi là bạo lực học đường thường có nhiều nguyên nhân, thứ nhất là nhìn cô là mới tới, muốn ra oai phủ đầu với cô, Hạ Tuyết Nặc còn nhớ rõ vẻ khinh thường của tóc đuôi ngựa khi nói ra từ "mới tới". Thứ hai chính là do cô nộp bài thi đầu tiên, làm tổn thương lòng tự trọng của nữ sinh tóc đuôi ngựa, cùng với khả năng gián tiếp ảnh hưởng đến địa vị của cô ta trong nhóm nhỏ.

Nghiêm trọng nhất là cả hai đều khá nặng.

Nhìn tình huống trước mắt, Hạ Tuyết Nặc nghĩ thầm: Cô có lẽ là rất bất hạnh thuộc về loại sau.

Xung quanh rộn ràng nhốn nháo, nhưng không có ai dừng chân, bọn họ lạnh lùng đi qua Hạ Tuyết Nặc giống như đã từng đi qua nữ sinh gầy yếu đang tê liệt ngã xuống đất, giống như du hồn trong đêm tối.

Một bộ phận học sinh đại khái sợ hãi đám người do nữ sinh tóc đuôi ngựa cầm đầu, nhao nhao cúi đầu vội vàng vòng qua.

Hai nam sinh người hầu cách nữ sinh tóc đuôi ngựa gần nhất ôm tay, hì hì cười tới gần Hạ Tuyết Nặc, vây cô ở chính giữa.

Hạ Tuyết Nặc theo bản năng lui về phía sau, nhanh chóng tự hỏi làm sao thoát thân.

Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp vang lên...

"Đi nhờ chút."

Một nam sinh đội mũ liền áo màu xanh đậm cúi thấp mặt, hai tay đút túi, mạnh mẽ chen qua giữa mấy người hầu.

Là nam sinh đỡ cô trong phòng học kia.

Ngoài dự liệu của Hạ Tuyết Nặc, sau khi nữ sinh tóc đuôi ngựa và người hầu của cô ta nhìn thấy nam sinh chợt thay đổi sắc mặt, liên tục lui vài bước, đυ.ng thẳng vào học sinh phía sau.

Kỳ quái chính là học sinh bị đυ.ng vào ngay cả một chút biểu cảm cũng không có, vẻ mặt chết lặng tiếp tục đi về phía trước. Tứ chi máy móc cứng nhắc, như là bị cái gì dẫn dắt, động tác rõ ràng có cảm giác bị đè nén.

Nữ sinh tóc đuôi ngựa nhíu nhíu mày, thấp giọng mắng một câu: "Xui xẻo!" Vội vàng mang theo người hầu cũng không quay đầu lại rời đi.

Lúc đi qua, mấy người hầu còn liếc nhìn cô một cái, ánh mắt hung tợn.

"Lão đại, cậu không sao chứ?" Đầu búp bê thoát khỏi khống chế, vọt tới bên cạnh Hạ Tuyết Nặc. Cô ấy phồng má, miệng lẩm bẩm bất bình: "Bọn họ thật quá đáng, quá bắt nạt người... Bla bla..."

Hạ Tuyết Nặc không nghe cô ấy nói chuyện, mà chỉ kiễng mũi chân, nương theo dòng người hết sức chăm chú tìm kiếm bóng dáng nam sinh mặc áo liền mũ, lại chỉ liếc được một bóng người cao gầy nhanh chóng chuyển hướng, biến mất ở đầu cầu thang tối om.

"Cậu ấy là ai?" Hạ Tuyết Nặc hỏi.

"Ai cơ?" Nữ sinh đầu búp bê lộ vẻ nghi hoặc.

"Chính là nam sinh rất cao, mặc áo liền mũ màu xanh đậm bên trong đồng phục học sinh. Cậu ấy, vừa mới cứu mình đó."

Không biết vì sao, nhắc tới nam sinh đó, Hạ Tuyết Nặc phá lệ có chút ngượng ngùng.

Thế nhưng nữ sinh đầu búp bê cực không hiểu phong tình, một đầu dấu chấm hỏi mở miệng "A" nửa ngày.

"Quên đi quên đi." Hạ Tuyết Nặc bất đắc dĩ khoát tay áo.

"Nam sinh gì vậy?!" Nữ sinh đầu búp bê bĩu môi nhỏ giọng than thở. "Lại còn rất cao sao?"

Lúc quay đầu lại, nữ sinh gầy yếu vừa rồi bị dọa đến tê liệt ngã xuống đất đã biến mất không thấy tăm hơi.

Hạ Tuyết Nặc lấy can đảm nhìn thoáng qua dưới lầu. Trời quá tối, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một bóng người đen tuyền nằm rạp trên mặt đất với tư thế quỷ dị, chất lỏng dày đặc chậm rãi khuếch tán từ dưới thân cô ấy, hẳn là máu.

Thế nhưng nơi này là tầng ba, cao cũng không cao, Hạ Tuyết Nặc nhớ lại động tác lúc nữ sinh nhảy xuống, dựa theo lẽ thường, cho dù như thế nào cũng sẽ không trí mạng.

Nhưng thế giới này hình như không thể suy đoán dựa theo lẽ thường.

Sắc mặt Hạ Tuyết Nặc ngưng trọng: "Đi."

"A? Được!" Nữ sinh đầu búp bê giật mình, lập tức cong khóe mắt, vô cùng vui vẻ đi theo Hạ Tuyết Nặc rời đi.

Đài phát thanh đúng lúc vang lên, cứng nhắc lạnh lẽo - -

[Mời nhân viên bảo vệ môi trường nhanh chóng đến trước tòa nhà dạy học dọn dẹp rác rưởi]

Tác giả có lời muốn nói: Nam sinh xuất hiện ở chương trước, mọi người còn nhớ rõ không?

Ừ, không sai, cậu ấy chính là nam chính!