Chương 17.2: Hồ sơ số 001 biến mất

Chỗ vốn là cầu thang đã được thay bằng cánh cửa. Không chỉ cầu thang, đối diện cầu thang, nhà vệ sinh, phòng tắm, phòng nước nóng cũng biến mất, tất cả đều thay bằng những cánh cửa gỗ.

"Cầu thang biến mất rồi, chúng ta phải làm sao đây?" Búp bê cũng hoảng hốt.

Nhìn về phía trước, hành lang tối tăm, như con rắn xinh đẹp, kéo dài vô hạn. Nó ẩn mình trong bóng tối, lè lưỡi đỏ, chỉ đợi bọn họ lơ là là sẽ ra một đòn chí mạng.

Hai bên hành lang, hai hàng cửa gỗ lạnh lùng đối diện. Qua lớp cửa mỏng, bên trong phát ra những tiếng động nhỏ, giống như có gì đó đang chậm rãi thức dậy, di chuyển.

Âm thanh đó càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng, Hạ Tuyết Nặc nghe thấy tiếng "cót két" rất nhẹ.

Trước mắt, tay nắm cửa phía ngoài của các cánh cửa gỗ đồng loạt hạ xuống, có thứ gì đó đang mở cửa từ bên trong ký túc xá.

"Cót két" "cót két" -

Cửa gỗ mở ra, qua khe cửa, từng bàn tay trắng bệch vươn ra từ trong bóng tối.

"Đó là gì?" Búp bê sợ hãi lùi lại mấy bước, hỏi câu mà cả ba đều muốn biết -

"Những thứ đó, là người sao?"

Chưa đợi Hạ Tuyết Nặc trả lời, chỉ thấy những thứ đó lảo đảo, tất cả chen chúc nhau đi ra khỏi cửa.

Dưới ánh sáng yếu ớt, Hạ Tuyết Nặc khó khăn lắm mới nhìn rõ dáng vẻ của chúng: khuôn mặt trắng bệch, biểu cảm tê liệt và đờ đẫn như được sao chép lại.

Hóa ra đó là những "người mất họ tên".

Điểm khác biệt duy nhất có lẽ do bị phát hiện bí mật, chúng hoàn toàn từ bỏ việc ngụy trang là "người". Trong mắt mỗi "người" đều lộ ra vẻ lạnh lùng vô cơ, giơ cao hai tay, cổ tay rũ xuống, giống hệt như những xác sống vô lý trí và cảm xúc trong phim truyền hình.

Số lượng ngày càng nhiều, đông đúc tiến về phía mấy người Hạ Tuyết Nặc, khiến người ta sợ hãi.

Tất nhiên Hạ Tuyết Nặc cũng đã nghĩ tới việc "họ" chắc chắn sẽ làm gì đó, không thể để cho cô và các bạn rời đi, nhưng không ngờ lại chơi lớn đến vậy. Trước đó, rõ ràng cô đã đánh giá sai về sức tấn công của những "người mất họ tên", cho rằng chúng chỉ đóng vai trò là công cụ giám sát học sinh.

May mắn thay, động tác của chúng giống như những con rối mất dây điều khiển, chậm chạp, lảo đảo, có vài con còn va chạm vào nhau, chân tay đan vào nhau, khiến một nhóm lớn đằng sau ngã lăn.

Nhân cơ hội này, Hạ Tuyết Nặc nhanh chóng tiến lên, liếc nhìn bảng tên ký túc xá dọc hành lang, chỉ thấy các phòng ký túc có số bắt đầu bằng "4" đã đổi thành "3XX". Cô gần như ngay lập tức phản ứng, số lượng ký túc xá không thay đổi, "họ" chỉ gộp bốn tầng lầu lại thành một tầng thôi.

Hơn nữa, là chuyển toàn bộ phòng ký túc của "người mất họ tên" qua đây.

Hạ Tuyết Nặc nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, máu chảy ra. Nhưng cơn đau khiến cô càng tỉnh táo, đầu óc vận hành nhanh chóng hơn.

Ký túc xá chỉ có bốn tầng, hành lang nối tiếp nhau, phía trước là tầng ba, vậy phía sau là tầng một.

Hạ Tuyết Nặc nhớ, nam sinh ở tầng một.

"Quay lại!" Hạ Tuyết Nặc hét lên.

Búp bê và cô gái nơ bướm đáp lại, quay người.

Trước mắt, họ đang đối diện với bóng dáng của dì quản lý ký túc xá.

Trong chớp mắt, bóng dáng thấp bé và cong vẹo của bà ta như hòa vào nền tối xung quanh, lưng cong, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm họ. Sau đó, bà ta từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhăn nheo như lá khô hiện lên nụ cười gằn.

Bà ta đang chế giễu họ.

"Này (艹皿艹)!" Búp bê luôn bốc đồng, lập tức lao tới. Kỳ lạ là, rõ ràng là cậu ấy sắp đánh vào mặt bà ta, nhưng bóng dáng cong vẹo ấy như ma quỷ, ngay lập tức di chuyển cách xa hàng chục mét.

Bà ta cầm chùm chìa khóa, tiếng kim loại va chạm phát ra loạt âm thanh trong trẻo, vang vọng khắp hành lang sâu thẳm.

Phía sau bà ta, vô số "xác sống" lũ lượt bước ra, dần hợp lại, chặn đường lui của Hạ Tuyết Nặc.

Phía trước có kẻ thù mạnh, phía sau có kẻ đuổi bắt.

"Lão đại, chúng ta làm gì bây giờ?" Búp bê hét lên.

Hạ Tuyết Nặc sinh ra trong thời bình, chưa từng trải qua cảnh bị xác sống tấn công hai mặt như vậy, lúc này cũng bối rối.

Người khiến cô bất ngờ chính là cô gái nơ bướm trước đó luôn nhút nhát và âm thầm.

Chỉ thấy cô gái ấy hét lên: "Mẹ nó, tao liều mạng với tụi mày!" rồi đẩy búp bê sang một bên, lấy đà và đá văng cửa phòng 404 bị quản lý ký túc khóa chặt ra.

Cửa đập mạnh vào tường phía sau, làm bụi bay lên.

Hạ Tuyết Nặc: ...

Búp bê: ...

"Các cậu đứng ngẩn ra làm gì? Lấy vũ khí đi!" Cô gái lao vào phòng hét lớn.

"Vũ khí? Vũ khí ở đâu ra?" Búp bê thấy đầu óc mơ hồ.

"Là do hôm qua khi mình còn sợ, thấy các cậu không có ở đây, nên tự ý tháo vài cái ghế... Ừm, chưa xin phép các cậu, mong các cậu bỏ qua. Hì hì."

Chưa đợi Hạ Tuyết Nặc phản ứng, trong tay cậu ấy đã có một thanh sắt lồi lõm, rỉ sét, có hình dạng giống như phần tựa lưng của ghế.

Hạ Tuyết Nặc nhìn cô gái đang cười ngượng ngùng, e thẹn: ... Được thôi.

Vì sợ xác sống chặn cửa, bọn họ hành động cực nhanh.

Trước khi ra ngoài, Hạ Tuyết Nặc liếc nhìn qua cửa sổ.

Dưới cửa sổ, chỗ vốn là bãi cỏ đã không còn, thay vào đó là vực thẳm. Trong vực thẳm, làn sương đen bao phủ, vô số cánh tay cụt tranh nhau vươn lên, lộ ra da thịt thối rữa.

Ngoài cửa ký túc xá, đã không thấy bóng dáng quản lý đâu.

Hành lang tối om, không có đèn, ánh sáng từ cửa kính ký túc xá chiếu qua cánh cửa hơi mở, hắt lên sàn đen nhầy nhụa.

Mùi ẩm ướt và khét hòa lẫn với mùi máu tanh khiến Hạ Tuyết Nặc nhăn mũi lại.

"Người mất họ tên" đã tập hợp lại, lảo đảo tiến tới, nhốt chặt họ ở giữa, tựa như xác sống vây thành.

"Tiến lên! Đánh chết tụi nó!"

Cô gái nơ bướm xông lên đầu tiên, búp bê nhảy tại chỗ vài cái, nghiến răng chạy theo sau.

"Lão đại, theo mình, mình sẽ bảo vệ cậu!"

Dù không biết dựa vào gì mà búp bê kết luận là mình có thể bảo vệ cô, nhưng Hạ Tuyết Nặc thấy ấm lòng.

Chỉ là -- cô có trực giác rằng cách "đánh bừa" này không phải cách giải quyết đúng.